Mị Hoặc Vô Hình

Chương 48


Maldives là quần đảo xa xôi nằm trên Ấn độ Dương, nơi này rất được du khách yêu thích với những bờ biển cát trắng, những khu resort riêng tư và hòa hợp với cảnh quan thiên nhiên. Tại đây, du khách được nghỉ dưỡng gần những rặng san hô và vui chơi trong các hộp đêm dưới nước và những tiện nghi số một khiến ngay cả các đôi tình nhân Hollywood cũng không thể cưỡng lại.
Hôm nay, tại hòn đảo thiên đường này sắp diễn ra hôn lễ trang trọng, mà nhân vật chính của buổi lễ hôm nay đương nhiên là Man Cảnh Ân và Lâm Tuyết Kha.
Việc hôn lễ của Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi được xem là hôn lễ tiến hành nhanh nhất trong thể kỉ. Thứ nhất là vì Kha Nhi muốn kết hôn sớm, thứ hai là vì Man Cảnh Ân luôn đề phòng đứa con trai quỷ quyệt kia nên chỉ mất hai tháng, đã tìm ra địa điểm cùng việc thiết kế trang hoàng hôn lễ long trọng này.
Khách mời đương nhiên là người có danh vọng trong thương giới, có đối tác của Man Cảnh Ân cũng không thiếu đối tác của Kha Nhi, khi hai công ty dung hòa làm một, trong thương giới nhìn nghe danh tiếng hai vợ chồng họ phải nể mật ba phần.
Nhân viên có khoảng 1000 ăn vận chỉnh tề, thức ăn được chuẩn bị bởi nhiều hương vị từ các quốc gia khác nhau, rượu cũng là loại quý hiếm được ủ lâu năm nhất, tóm lại, chỉ có thể hình dung bằng ba từ … quá xa xỉ.
Đặc biệt hơn hết, nơi diễn ra hôn lễ là ở giữa đảo, xung quanh được trang trí bởi hoa trà màu trắng tinh khiết, tạo nên khung cảnh thơ mộng lãng mạng đẹp mắt, tuy nhiên, loại hoa trà này mang ý nghĩa chỉ có Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi biết, ngụ ý nói rằng anh rất hãnh diện với tình yêu của em. Điều này khiến Kha Nhi suýt rơi nước mắt vì quá cảm động.
Trong số khách đến sự, đương nhiên không thể thiếu gia đình Vương Vũ Hàn, Mạch Quân Vỹ, Dương Nghị, Chấn Phi và Frank hiện tại đang đảm nhiệm chức rể phụ và phụ dâu không ai khác là Băng Du, riêng Vương Thiếu Phong vì Sophia đang trong thời gian ở cử nên hắn không cách nào bỏ vợ cho được vì thế đành nhận danh hiệu trọng sách khinh bạn.
Người lớn đến đầy đủ, tất nhiên không thể thiếu các cục cưng, bên Vương gia thì có Vương Vũ Thiên và Vương Tịnh Ngân, bên Mạch gia thì có Mạch Uyển Khanh và hiện tại trong bụng Vu Tử Băng đang có một bé trai còn chưa đặc tên, Dương Nghị thì có Dương Nghi và Dương Miêu, Vương Thiếu Phong thì có Vương Niệm Hy và bé gái mới ra đời Vương Ái Linh, còn Chấn Phi thì có Chấn Đan mới bốn tuổi, là bé gái nhỏ nhất.
Bọn nhỏ rất hưng phấn vì có bạn chơi cùng, cứ ríu rít khắp nơi, đương nhiên người cầm đầu là Man Cảnh Vệ, con trai Man Cảnh Ân. Tuy nhiên, cậu bé không chơi đùa, mà đứng chỉ huy bọn nhóc làm cái này làm cái nọ, thế mà chẳng nhóc nào phản đối, còn rất thích thú nữa là đằng khác.
…………………………
Một tiếng sau, hôn lệ chính thức bắt đầu.
Dưới sự chứng kiến của toàn bộ quan khách, Kha Nhi khoát tay Man Cảnh Ân bước trên tấm thảm đỏ rắc đầy cánh hoa trà trắng tinh. Và vì lý do Kha Nhi không có thân sinh nên Man Cảnh Ân quyết định cùng cô đi tới trước mặt cha xứ làm lễ.
Hôm nay Kha Nhi vận một chiếc váy ren màu trắng dạng bồng hai dây, đây là loại váy cưới được thiết kế theo kiểu 3D, những bông hoa nhỏ li ti được đính kết cầu kỳ trên ngực, thân và vạt áo, mang lại vẻ đẹp rực rỡ, kiêu sa, tóc cô được búi gọn và kết thêm một đóa hoa trà trắng tinh, điều này càng khiến cô xinh đẹp lộng lẫy.
Cha Xứ nhìn đôi trai tài gái sắc trước mặt, ông nở nụ cười thân thiện, sau đó cất cao giọng cầu nguyện cho đôi tân giai nhân, việc cầu nguyện ước chừng mất ba mươi phút, đến khi Man Cảnh Ân nhịn không nổi trừng mắt nhìn Cha Xứ, ông mới hắng giọng nhìn Man Cảnh Ân, nghiêm túc hỏi.
“Man Cảnh Ân, con có đồng ý lấy Lâm Tuyết Kha làm vợ, nguyện cả đời bảo vệ yêu thương cô ấy như chính bản thân mình, bất luận là ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay đói khổ, vẫn chung thủy với cô ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này hay không?”
Man Cảnh Ân mỉm cười, xoay mặt nhìn Kha Nhi cười thâm tình, sau đó cất giọng chân thành nói.

“Con đồng ý.”
Mà Kha Nhi, lần đầu trong đời biết thế nào là khẩn trương, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi, tuy nhiên, khuôn mặt vẫn ngàn năm không đổi.
Dường như nhận ra vẻ khẩn trương của cô, Man Cảnh Ân cười nhẹ, tay nắm lấy tay cô siết chặt như cho cô chút dũng khí, lúc này Kha Nhi mới ổn định được tâm tình một chút.
Cha Xứ nhận được lời đồng ý, ông gật đầu rồi nhìn Kha Nhi, giọng nghiêm túc.
“Lâm Tuyết Kha, con có đồng ý làm vợ Man Cảnh Ân, nguyện cả đời sẽ bảo vệ yêu thương anh ấy như chính bản thân mình, bất luận là ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay đói khổ, vẫn chung thủy với anh ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này hay không?”
Tim Kha Nhi đập loạn xạ nhưng nhờ có hơi ấm từ lòng bàn tay của Man Cảnh Ân, tâm trạng bối rối được thả lỏng, nhìn Man Cảnh Ân nở nụ cười thuần khiết, quay đầu qua nhìn Cha Xứ, nhẹ nhàng nói.
“Con đồng ý.”
Cha Xứ cười hiền hòa. – “Dưới sự chứng giám của Chúa trời cùng sự chúc phúc của bạn bè và gia đình, tôi tuyên bố Man Cảnh Ân và Lâm Tuyết Kha chính thức kết thành vợ chồng, bây giờ hai con có thể trao tín vật kết hôn cho nhau.”
Man Cảnh Ân xoay người nhìn Kha Nhi, trong tiếng nhạt du dương, Man Cảnh Ân lấy chiếc nhẫn từ tay Frank muốn đeo vào cho Kha Nhi, thế nhưng …
“Khoan đã.” – Giọng trẻ con vang lên lánh lót.
Mọi người quay đầu lại, mới biết thì ra là tiểu Vệ, mặc dù việc Man Cảnh Ân có con nhưng không nghĩ lại lớn đến chừng này, hơn thế nữa, điều làm bọn họ kinh sợ là con trai bọn họ lại lên tiếng phản đối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người xung quanh bắt xì xầm to nhỏ.
Đôi mắt Man Cảnh Ân tối lại, gân xanh trên trán cũng thấy rõ, mà quanh thân hắn toát ra sát khí khiến người khác rét lạnh cả sống lưng. Thật sự hắn nên nhốt tên tiểu quỷ này lại để nó không đến đây gây rối.
Lúc hắn tuyên bố sẽ tổ chức hôn lễ, tiểu Vệ không tỏ ra bất mãn hay không đồng ý việc này, hắn cho rằng con trai thông minh hiểu chuyện nên hắn buông lỏng đề phòng, cứ ngỡ hôn lễ diễn ra tốt đẹp, không ngờ đến thời khắc quyết định, tên nhãi ranh này lại nhảy ra phá đám.
Kha Nhi không nghĩ nhiều như Man Cảnh Ân, vì còn đang chìm trong hạnh phúc ngọt ngào, hơn nữa, Kha Nhi không rành những nghi thức trong hôn lễ, nên cô không biết đứa con trai yêu dấu đang gây rồi.
Kha Nhi cười tủm tỉm, cất giọng dịu dàng. – “Tiểu Vệ, con có gì muốn nói sao?”
Tiểu Vệ nhìn mẹ mỉm cười, quay sang nhìn Man Cảnh Ân, nụ cười như thiên thần trở nên quỷ dị, mặt Man Cảnh Ân tối sầm, lòng thầm hô không hay.
“Ba ba, mẹ … hôm nay là ngày kết hôn của hai người, thân là con trai cũng nên nói vài lời, trước là chúc cha mẹ trăm năm hạnh phúc, sống đến đầu bạc răng long, thứ hai, nếu ba ba muốn cưới mẹ thì ba ba phải ký kết với con, yêu cầu của con chỉ có ba điều, rất đơn giản nên con nghĩ ba ba nhất định sẽ làm được.”
Tiểu Vệ nói rất bài bản, giống như đã học thuộc lòng rất lưu loát, tất cả mọi người trợn mắt hà mồm nhìn không chớp mắt. Tiểu vệ nói xong thì đi tới chỗ Cha Xứ, nở nụ cười tươi tắn nhìn Cha Xứ, sau đó đưa cho ông một tờ giấy.
“Thưa Cha, mong Cha giúp con đọc to những gì trong đây lên dùm ạ.”
Cha Xứ vẻ mặt mù tịt cầm tờ giấy xem, khi đọc xong thì mặt trắng bệch, liếc nhìn Man Cảnh Ân vẻ mặt đã đen hơn đêm ba mươi, lại nhìn Kha Nhi vẻ mặt như thiên thần ngơ ngác nhìn ông. Ông nuốt ngụm nước bọt, sau đó ho nhẹ rồi bắt đầu đọc nội dung trong mảnh giấy.
“Những điều cần chấp hành khi thực hiện hôn nhân. Thứ nhất, phải làm tròn trách nhiệm của một người chồng, đó là ‘Nhất Vợ Nhì Trời’, phải tuân lệnh tất cả yêu cầu vợ đưa ra, không phân biệt đúng hay sai, khó hay dễ, tất cả phải làm cho bằng được, còn phải làm thật xuất sắc.”
Điều một mới nói ra, bầu không khí trở nên trầm lặng dị thường, hay nói đúng hơn là mọi người vì nín nhịn không ình phì cười, vì thế vẻ mặt mọi người rất khủng bố, giống như vừa uống phải thuốc sổ vậy.
Kha Nhi vẫn tươi cười nhìn con yêu, vì nghĩ con nghịch ngợm nên không quản nhiều, thế nhưng người làm ba ba kia, mặt đã đen sì, hận không thể chạy tới bóp chết tên tiểu quỷ kia ngay lặp tức, hắn thật sự sai lầm rồi.
Cha Xứ đọc xong điều một, phải cố trấn định lắm mới không cười, vì ông biết đắc tội người đàn ông đang tỏ ra sát khí kia cũng xem như lấy trứng chọi đá nhưng cũng không thể đắc tội cậu nhóc, vì đã từng chứng kiến nhiều cuộc hôn lẽ, đương nhiên cô dâu luôn chiếm thế thượng phong, đứa con lại là tâm can bảo bối, thế nên ông đành làm theo tiếng lòng của mình.
Cha Xứ lại ho nhẹ một tiếng, đọc tiếp nhưng không dám nhìn đến mặt chú rể.
“Điều hai, là một người chồng phải biết ‘Thủ Thân Như Ngọc’, không được ‘Trêu Hoa Ghẹo Nguyệt’, nói chung, chỉ cần là giống cái, dù là cái liếc mắt cũng không được.”
“Phì ….”
Người không sợ chết vẫn là Mạch Quân Vỹ, hắn không có khả năng nín nhịn như mấy tên kia, vì thế ôm bụng cười nghiêng ngã. Vu Tử Băng kế bên đá mắt với Lăng Tịnh Hy, hai cô nàng vẫn tỏ ra là phu nhân cao quý nên chỉ cười tủm tỉm, dù bên trong thật sự đang muốn ôm bụng cười lăn lốc.
“Thật may vì ngày ấy em không đưa ra điều luật.”
Vương Vũ Hàn thấy vợ yêu cười tươi như hoa, hắn cũng không nhịn được muốn cười nhưng vẫn phải cố nhịn để lại chút mặt mũi cho Man Cảnh Ân nên chỉ quay sang ôn nhu nói với vợ. Lăng Tịnh Hy nghe xong chỉ đánh nhẹ vào tay chồng, mắng yêu.
“Anh còn nói, ngày đó là anh bắt trói em đến, ngay cả một phút chuẩn bị cũng không có, thật mất mặt.”

“Được rồi, là anh sai, lần sau sẽ để em bắt trói lại được không?”
Lăng Tịnh Hy nghe Vương Vũ Hàn cười đắc ý, nhịn không được, nghiếng răng nói. – “Còn có lần sau?”
Mặt Vương Vũ Hàn tái mét, lắc đầu như trống bỏi. – “Một lần cũng không có … à, Cha Xứ đang đọc điều kiện cuối kìa.”
Thấy chồng yêu đã lãng sang chuyện khác, Lăng Tịnh Hy không truy cứu nữa, cô nhìn Kha Nhi vẫn giữ vẻ mặt hạnh phúc, không hề tỏ ra đắc ý hay thích thú việc mấy điều kiện vớ vẫn của con trai, Lăng Tịnh Hy lắc đầu thở dài, Kha Nhi quả thật yêu Man Cảnh Ân rất sâu đậm.
Thật ra Lăng Tịnh Hy không biết một chuyện, dù bên người Man Cảnh Ân có thêm phụ nữ khác, thì với thủ đoạn của Kha Nhi, những người phụ nữ kia, khả năng sống sót rất mong manh.
Cha Xứ thật sự rất mong buổi lễ kết thúc, sự chịu đựng của ông sắp quá giới hạn, không vì cái điều kiện vớ vẩn kia, mà vì ánh mắt sắc bén như dao cứ phóng thẳng về phía ông, lưng của ông đã toát mồ hôi lạnh cả chục lần rồi, nếu cứ bị phóng mãi, ông sẽ phải đi cấp cứu mất.
“Điều thứ ba, phải là một người cha đúng mực, không được sử dụng bạo lực gia đình, không được ngược đãi trẻ em, phải yêu thương chiều chuộng con cái chỉ sau vợ mình. Nếu …”
Không đợi Cha Xứ nói hết, Man Cảnh Vệ đã chen ngang. – “Nếu ba ba không chấp hành đúng các khoản trên, thì sẽ chịu phạt, đương nhiên giấy ly hôn con đã chuẩn bị nhưng con tin chắc ba ba là người đàn ông đích thực, con tin ba ba có thể thực hiện được, ba ba có chấp nhận ký hay không?”
Điều hai là ‘Nhất Vợ Nhì Trời’, giờ điều ba lại nói phải yêu thương chiều chuộng con cái chỉ sau vợ, vậy không phải Man Cảnh Ân sẽ xem hắn là trời hay sao?
Mọi người rơi vào trầm mặt, đây rõ ràng là khiêu khích, hay nói đúng hơn là uy hiếp, người ta nói con hơn cha là nhà có phúc, hôm nay đã mở rộng tầm mắt, mọi người không khỏi lui về phía sau một bước, vì không muốn bị lôi kéo vào chiến tranh của hai cha con nhà họ Man.
Mạch Quân Vỹ đứng không muốn vững nữa, chỉ có thể ôm eo vợ cười nghiêng ngã, Vu Tử Băng lạnh mặt liếc chồng, lúc này Mạch Quân Vỹ mới chịu đứng đắn một chút nhưng khóe miệng vẫn không khỏi nhếch lên.
Cứ tưởng Man Cảnh Ân sẽ nổi trận lôi đình, rồi giống bão sẽ kéo đến, ai có ngờ được, vậy mà hắn lại nở nụ cười rất vô hại, vẻ mặt thay đổi hơn 180 độ, còn vui vẻ nhìn Man Cảnh Vệ nói.
“Được, ba ba đáp ứng con, nhưng ba ba cũng có một điều kiện, ba ba tin con là đứa bé thông minh, chắc chắn sẽ làm được.”
Man Cảnh Vệ nghe xong, trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc, cậu cố ý làm khó vì nếu ba ba chấp nhận ba điều trên thì sau này mẹ cậu sẽ được hạnh phúc, mà cậu cũng không cần bị ba ba cướp mẹ đi nhưng nghe ba ba đưa ra điều kiện, cậu có cảm giác không tốt, vì thể tỏ ra cảnh giác hỏi.
“Ba ba muốn điều kiện gì?”
“Ba ba muốn con sẽ làm một đứa con hiếu thảo là được.”
Nghe xong điều kiện, Man Cảnh Vệ thở ra một hơi, câu đã quá đa nghi rồi, vì thế vui vẻ gật đầu. – “Được.”
Man Cảnh Ân cười hài lòng, trong lòng âm thầm tính toán, trong mắt lóe tia tà mị gian xảo mà không ai có thể nhìn thấy. Sau đó hắn nhìn Cha Xứ, trầm giọng.
“Mong Cha Xứ thêm vào điều kiện con vừa nói.”
Cha Xứ gật đầu như giả tỏi, sau đó ghi lại rồi đưa hai người ký tên. Mọi người nhìn cảnh tượng này, lòng thầm nghĩ đây có phải gọi là giấy bán thân của Kha Nhi hay không? Người con là tú ông, còn người cha là đại gia? Cảm giác thật quái dị.
Mọi thủ tục đã xong, Man Cảnh Ân nhìn Cha Xứ, mở miệng ra lệnh. – “Thưa Cha, hôn lễ nên tiếp tục.”
“Đúng vậy, đúng vậy … khụ, bây giờ hai con hãy trao nhẫn cho nhau.”
Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi lại đứng đối mặt nhau, sau đó cùng trao nhẫn vào tay đối phương. Cha Xứ thấy hai người đã trao nhẫn xong, mới trang trọng tuyên bố.
“Chú rể có thể hôn cô dâu.”
Lúc này, Man Cảnh Ân mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, phải nói giây phút này hắn đợi từ lâu lắm rồi, đã trải qua phong ba bão táp, đến lúc sắp được ôm mỹ nhân về lại bị tiểu quỷ kia quậy ột trận nhưng hắn không chùng bước, vì cuối cùng, hắn đã có được cô, tình yêu đầu tiên và cũng là tình yêu cuối cùng của hắn.
Man Cảnh Ân còn đang lâm vào trầm tư thì bên môi đã thấy tê tê, khi hắn nhìn lại mới biết Kha Nhi đã hôn hắn, vì cô thấy hắn mãi vẫn không hôn cô nên nhịn không được cô đành hôn hắn để kết thúc buổi lể.
Rời khỏi môi Man Cảnh Ân, lần đầu tiên Kha Nhi đỏ mặt nói ra lời tận đáy lòng. – “Ông xã, em yêu anh.”
Lòng Man Cảnh Ân dâng lên ngọt ngào, ôm chầm lấy cô, lại hôn lên đôi môi hồng nhuận kia, khẽ nói. – “Bà xã, anh cũng yêu em.”
Cuối cùng, đương nhiên là việc ném cầu hoa. Tất cả chị em gái chưa có gia đình hay chưa có một nữa kia cũng bắt đầu chen lấn đợi Kha Nhi ném hoa về phía mình, Kha Nhi mỉm cười nhìn mọi người, sau đó nhìn về phía Băng Du cười khẽ.
Những người thân bên cạnh cô đều có một nữa kia của mình, còn rất hạnh phúc, chỉ có Băng Du vẫn chưa kết hôn nên Kha Nhi không chần chừa xoay người lại, nhớ đến vị trí Băng Du đang đứng, ném thật mạnh về hướng đó.
Bó hoa bay lên không trung, dưới ánh mắt mọi người rất chuẩn xác rơi xuống, nhưng người đón lấy không phải Băng Du mà là đứa con yêu dấu của Kha Nhi … Man Cảnh Vệ.

Tất cả mọi người trợn mắt nhìn Kha Nhi rồi quay sang nhìn tiểu Vệ mặt đã đen hơn Bao Công, khi nãy vì đã nhịn cười nhưng giờ đã không nhịn được nữa, mọi người bất đầu ôm bụng cười nghiêng ngã.
“Kha Nhi, chị không nghĩ em muốn mau có con dâu đến vậy đó nha.”
Lăng Tịnh Hy là người đầu tiên phát biểu ý kiến, tiếp theo nhìn về phía con gái bé bỏng của mình, trong mắt lóe tia giảo hoạt.
Kha Nhi nhìn Man Cảnh Vệ, cảm thấy điều Lăng Tịnh Hy nói không sai, tuy con còn nhỏ nhưng đính ước trước cũng không tệ, hơn nữa trước đó cô cũng đã nói với con, vì thế cười vui vẻ nhìn Man Cảnh Vệ ra hiệu.
Là mẹ con, đương nhiên hiểu ý mẹ mình, lại nhìn về phía Man Cảnh Ân, đang nhìn cậu bé cười vui sướng khi thấy người gặp họa, cậu nhe răng cười lại với hắn, trước cái nhìn kinh ngạc của mọi người, từng bước đi tới chỗ Vương Tịnh Ngân, đem bó hoa đưa cho cô bé, giọng chắc nịch.
“Tặng em.”
Tuy cậu không thích bị mẹ áp đặc nhưng cô bé Vương Tịnh Ngân này không tệ, tuy có vẻ đẹp như con trai nhưng mỗi lần đỏ mặt lại rất dễ thương, cậu có thể tạm chấp nhận.
Vương Tịnh Ngân đần mặc, nhưng là một cô bé thông minh, hiểu được ý của Man Cảnh Vệ, cô bé vui vẻ nhận lấy, còn rất biết đáp tạ hôn nhẹ lên má cậu bé, sau đó ngượng ngùng cúi đầu, hai má đã đỏ như quả cà chua.
“Tịnh Ngân, em cũng có bộ dạng này sao? Châc, chậc, đám bạn em mà thấy được chắc sẽ ngất xỉu mất, em đừng dọa người nữa.”
Người lên tiếng còn ai ngoài anh trai mình Vương Vũ Thiên, Vương Tịnh Ngân đen mặt nhưng nghĩ đến Man Cảnh Vệ nên cố nhịn, tuy nhiên, vẫn không quên châm ngòi. Vương Tịnh Ngân nhìn Dương Miêu bên cạnh, ủy khuất nói.
“Chị Dương Miêu, anh trai lại khi dễ em rồi, anh ấy thật xấu, chị đừng chơi với anh ấy nữa, nếu không cũng sẽ bị khi dễ như em.”
“Này, em đừng châm ngòi ly gián, em nói ai là người xấu hả?”
Vương Vũ Thiên cuống quýt giải thích, trừng mắt nhìn Vương Tịnh Ngân, sau đó nhìn Dương Miêu cười hòa nhã.
“Khi dễ người, không cho chơi chung.”
Chấn Đan bốn tuổi nhảy tưng tưng như chuột túi, còn vỗ tay hoan hô. Vương Vũ Thiên đen mặt, Vương Tịnh Ngân cười đắc ý, Dương Miêu cười tủm tỉm, những đứa trẻ khác cũng hùa theo ríu rít không thôi.
Không khí vì bọn trẻ hiếu động càng thêm sôi nổi. Mọi người chứng kiến đều cười rộ cả lên, những người đàn ông cao ngạo đều ôm mỹ nhân trong lòng cười hết sức sảng khoái. Kha Nhi nhìn Man Cảnh Ân thâm tình.
“Cảm ơn ông trời, vì đã cho em được gặp anh, được anh yêu và được hạnh phúc bên anh cùng con.”
Man Cảnh Ân hôn nhẹ lên môi cô. – “Anh cũng cảm ơn ông trời đã cho em ở bên cạnh anh, được em yêu và được cùng em nắm tay đến lúc đầu bạc răng long.”
Dưới ánh nắng ban mai, Man Cảnh Ân và Kha Nhi trao nhau nụ hôn thắm thiết.
Những chùm bong bóng được thả bay lên cao, những cánh hoa trà đủ loại màu sắc từ trên không trung rơi xuống tạo nên một cảnh tượng lãng mạn chưa từng thấy, cùng với những đợt pháo hoa nổ um trời, dù là ban ngày vẫn có thể thấy rõ đủ loại màu sắc, đến đợt pháo cuối cùng, nó có màu đỏ thắm với hình dạng trái tim, đương nhiên không thiếu những chữ viết trên đó.
“Man Cảnh Ân nguyện một đời yêu Kha Nhi.”
Mọi người vẫn chìm trong hạnh phúc nên không phát hiện phía xa ngoài khơi,có một con thuyền nhỏ đã đậu từ rất lâu, trên đầu thuyền, một người đàn ông trung niên với đôi mắt màu lục đang nhìn họ chăm chú, trong con ngươi màu lục lóe tia ôn nhu dịu dàng.
“Chúng ta nên đi thôi.”
Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng vang bên tai, người đàn ông nhìn cô gái cười ôn nhu, hắn bước tới ôm eo cô gái đi vào khoang thuyền, không hề lưu luyến quay đầu nhìn lại, sau đó nhanh chống cho thuyền rời đi.
Bầu trời vẫn trong xanh, pháo hoa vẫn không ngừng tỏa sáng, bong bóng bay trên không trung lãng mạn biết bao, còn có những cánh hoa rơi ...
Khung cảnh bình yên còn có tương lai hạnh phúc đang chờ Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi ở phía trước nhưng hạnh phúc là do tự mình tạo ra, tương lai cũng nằm trong tay hai người, vì thế bọn họ sẽ tươi cười, cùng nắm tay nhau đón nhận những thứ thách đang chờ đón bọn họ ở phía trước, bởi vì họ tin, tình yêu có thể chiến thắng tất cả.


Bình Luận (0)
Comment