Mị Là Nữ Phụ H Văn, Không Phải Nữ Chính Ngôn Tình

Chương 15

Diệp Khiết Băng cuồng chân chạy. Lồng ngực cô buốt nhói, dường như phổi của cô không kịp cung cấp không khí cho cô nữa. Đôi chân nhức mỏi vì chạy suốt đêm, giờ đã gần như tê liệt mất cảm giác. Cánh tay trắng trẻo đã bị gai cào xước, chảy máu. Những giọt máu đỏ thắm thấm vào chiếc áo lụa mỏng manh màu xanh nhạt tạo thành những vết đen loang lổ. 

Cơ thể cô cho dù đã trải qua quá trình cải tạo 3 bước của chướng khí từ sâu dưới lòng đất ở Từ đường, tuy nhiên vẫn không có khả năng chịu đựng được cường độ vận động mạnh thế này. Suốt cả một đêm cô dùng hết tinh thần, trí nhớ cùng khả năng điểu khiển cơ thể nhằm giảm thiểu hao hụt năng lượng đến hết mức có thể, cuối cùng vẫn có giới hạn.

Trong đầu cô là hình ảnh gương mặt vú Trương trước khi đẩy cô đi. Gương mặt hiền từ phúc hậu của bà mọi ngày giờ toát lên sự kiên định và sắc bén cùng với quyết tâm đồng quy vu tận. Dẫu vậy, bà vẫn lo lắng nhắc nhở cô phải đi đúng theo hướng bà đã chỉ, và, đừng bao giờ quay đầu lại.

Cô cười nhạt. Vú Trương à, bà có biết khi nói ra những lời ấy, trong mắt bà toát lên sự tuyệt vọng đến thế nào không? 

Tuyệt vọng 

... và trống rỗng, 

có phải,... 

Minh gia cũng đã xảy ra chuyện?

Nếu không, với tính cách của bà, ắt phải là phẫn nộ cùng đau đớn mới phải.

Ha, cha cô ghét mẹ con cô đến thế sao?

Một phần là vì mẹ xuất thân từ Minh gia, phần còn lại là bởi ông cho rằng mẹ giết Liễu phu nhân phải không?

Mà, chẳng qua cũng chỉ là một bước đệm trên con đường trở thành kẻ mạnh mà thôi.

Cố gắng hít sâu một lần cuối cùng, cô chống đỡ cơ thể bé nhỏ chạy đến vách núi dựng đứng hiểm trở, nơi mà hơn một năm trước chú Lăng đã ôm cô nhảy xuống cùng vú Trương. Nhanh chóng chạy hết tốc lực về hướng đó, đến khi chỉ còn lại hai bước cũng là lúc cô hụt hơi mà trượt chân ngã về phía trước. Môi cô đập xuống đất, vị máu tanh giống mùi rỉ sắt hòa lẫn với hương cỏ xanh đẫm sương đêm và vị đất ẩm thấp tạo thành một hỗn hợp mùi truyền vào trong mũi cô.

Tiếng chó nghiệp vụ gầm gừ đã gần lắm rồi, đến nỗi đôi tai cô còn có thể nghe được tiếng thở xen lẫn trong từng bước chân của chúng. Cả người cô dường như bị rút hết sức lực, chỉ một động tác vươn tay thôi cũng đã là xa xỉ. Cô có cảm giác như bản thân đã dùng đến cả sinh mạng để cố góp nhặt từng chút không khí. 

Mím chặt môi, dùng ý chí kinh người để vượt qua trở ngại cơ thể, Diệp Khiết Băng run rẩy đứng dậy.

Mặc cho đôi chân run rẩy như sắp gãy, mặc cho cơ thể mất đi thăng bằng, mặc cho cảnh vật trước mắt đã bắt đầu mờ đi, cô vẫn thẳng lưng mà đứng. 

Mặc dù hai tai cô đã ù đi, trước mắt chỉ còn thấp thoáng một màu đen, nhưng Diệp Khiết Băng vẫn cố chống đỡ để không bất tỉnh. Cô biết, một khi bất tỉnh thì thứ đang chờ đợi cô ở phía trước sẽ là muôn vàn tra tấn cùng đày đọa.  

Đối mặt với Diệp Khiết Băng là ba con chó to lớn gấp rưỡi cơ thể cô, cùng với đó là năm binh sĩ vũ trang đẩy đủ. Hai trong số bọn họ đang chĩa súng plasma về phía cô, chỉ cần một chút sơ xuất là cô sẽ thành con mực nướng.

Nhàn nhạt nhìn họng súng đen ngòm trước mặt, Diệp Khiết Băng không thể kiềm chế được mà cong khóe môi lên. Cô nhẹ nhàng mở miệng, tựa như đang nói chuyện thời tiết với một người bạn:

"Không cần phải căng thẳng như vậy, cháu muốn chết toàn thây, có thể để cháu tự nhảy xuống không?"

Năm cảnh vệ đều trừng mắt kinh ngạc nhìn cô. 

Cái gì? Một con bé hơn 1 tuổi có thể bình tĩnh trước họng súng cùng ba con chó đến mức độ này hay sao?

Thật không may, một cảnh vệ trong số đó có đầu óc khá nhạy bén linh hoạt, hắn nghi ngờ nhìn gương mặt bình thản của Diệp Khiết Băng, lạnh giọng:

"Đừng chần chờ, mau bắt nó lại, mang về cho lão gia. Để cho nó nhảy xuống dưới đó, nhỡ có cơ hội để cho nó sống sót thì chúng ta biết ăn nói thế nào với lão gia?"

Diệp Khiết Băng không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng cô không khỏi bối rối. 

Thực sự ban đầu cô chỉ muốn cảm nhận một chút cảm giác được rơi tự do trước khi nhắm mắt mà thôi. Nhưng sau đó cô chợt nghĩ tới lần trước chú Lăng đã mượn lực của những gờ đá nhỏ để nhảy xuống, vậy nếu cô lấy những nơi đó làm điểm tựa, thì hẳn là có thể xuống được đi? 

Giả như có bị phát hiện đi chăng nữa thì bên dưới cũng có một dòng suối, cô chỉ cần đạp mạnh vào vách núi là có thể rơi xuống suối rồi. Đến lúc đó cho dù cô có thực sự nhắm mắt, thì những kẻ kia cũng không thể tìm ra cô nữa đi? 

Còn nếu cô may mắn sống sót được...

Rũ mắt xuống, hàng mi dài khéo léo che khuất đi những tình cảm trong đáy mắt. Vì vậy, không có bất cứ kẻ nào có thể thấy được sự điên cuồng chợt lóe lên trong đôi mắt cô. 

Thi thể của mẹ cùng màn thác loạn đẫm máu hiện lên...

Đôi mắt tuyệt vọng cùng đau đớn của vú Trương như chợt sáng lên...

Cô... phải sống.

Chỉ có sống, mới có thể khiến những kẻ kia phải hối hận.

Không phải bọn họ muốn cô chết sao?

Vậy thì cô sẽ sống tốt hơn bọn họ, làm cho bọn họ phải chịu nỗi đau khổ dày vò suốt đời.

Chậm rãi, cô di chuyển đến gần vách đá...

Bởi vì là vách đá, cho nên gió thổi cũng khá mạnh, vì vậy, hành động của Diệp Khiết Băng có thể nói là kín đáo không chút sơ hở. 

Tuy nhiên, dường như may mắn chưa bao giờ thích cô...

Con chó ở giữa đột nhiên nổi điên, hung tợn gầm gừ. Diệp Khiết Băng mím môi, thầm biết việc không ổn, cô nhanh chóng nghiêng người rơi xuống bên dưới. 

Chíu!

Một ánh lửa đỏ chợt bùng lên!

Diệp Khiết Băng mím môi, nghiêng người sang phải tránh đi tia lửa từ khẩu súng của người cảnh vệ. Nhưng hành động của cô không đủ nhanh, lửa đỏ đã kịp liếm qua cổ tay cô.

Cùng lúc đó, con chó to lớn kia cũng ngoạm được vào bắp đùi của cô.  

Cảm giác đau đớn ở đùi cùng sự bỏng rát ở tay làm cho cô phải hít mạnh một hơi. Con chó kia không ngừng nghiến chặt hàm răng lại, lôi cô về phía sau.

Bất chấp tất cả, cô dùng tất cả chút sức vừa mới hồi phục lại được để dứt ra khỏi con chó.

Tiếng da thịt bị xé rách vang lên khiến những tên cảnh vệ khiếp sợ. Cô bé này còn nhỏ mà đã tàn nhẫn với bản thân như vậy, thật không thể khinh thường. Một trong số họ nhanh chóng bắn pháo hiệu lên không trung, hai người còn lại điều khiển chó chạy lên lôi cô bé về.

Tuy nhiên, khoảng cách giữa bọn họ và Diệp Khiết Băng với khoảng cách giữa cô và vách đá có sự chênh lệch khá lớn. Bỏ qua đau đớn ở đùi, cô lợi dụng phản lực do vừa giằng co với con chó để lao xuống vách đá. 

Nhanh chóng co người lại, cúi đầu vào giữa hai chân bảo vệ vùng đầu ngực và bụng. Một tay cô che lại phần đầu còn lộ ra ngoài cho đến đốt xương sống thứ 3, tay còn lại cô che chắn cho Mệnh môn và phần xương sống còn lại.

Cây cỏ chĩa ra từ vách đá như những mũi tên găm vào da thịt cô, có những cành khô bị gãy cắm hẳn vào vết thương trên đùi cô. Cảm giác rơi tự do không thể điều khiển bản thân theo ý muốn lại càng vô cùng khó chịu. Thỉnh thoảng va vào những mỏm đá nhô ra khiến người cô nảy lên một chút, cánh tay xây xước giờ còn thêm những vết bầm tím.

Cô vừa lao xuống vách đá vừa cẩn thận chú ý tình trạng không khí xung quanh.

Đến khi đã có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, cô nhanh như cắt duỗi người, tung chân đạp mạnh vào phần đất đá hai cái. Một cái là để tăng tốc độ rơi xuống, cái còn lại là để tránh xa ra khỏi hai bên bờ suối. Đồng thời, cô dùng sức hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lấp đầy buồng phổi.

Theo như trí nhớ của cô, lòng suối khá sâu, vì vậy có rơi mạnh xuống cũng không lo đập đầu vào đá mà chết. Chỉ có điều, với tình trạng của cô bây giờ, không hấp hối cũng phải hôn mê.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, sau hai cái đạp, cả thân hình nhỏ bé của Diệp Khiết Băng lao thẳng xuống dòng suối. 

Ngay khi thân hình cô vừa biến mất dưới dòng suối, trên bờ suối liền xuất hiện một thi thể bé gái với hình dáng và cấu trúc cơ thể y hệt cô. Cùng lúc ấy, tia lửa đỏ từ súng plasma đã bén vào những cành cây trên vách đá, nhanh chóng nhuộm đỏ nơi ấy thành biển lửa. Thi thể kì quái kia cũng chìm trong sắc đỏ rực rỡ ấy.

--- ------ ------ ------ ----

Vừa rơi xuống nước, áp suất quá lớn đè ép vào khiến miệng vết thương vốn đã chẳng tốt lành lại chảy càng nhiều máu hơn. Diệp Khiết Băng mím chặt môi ngăn lại tiếng kêu đã tràn lên đến cổ họng. 

Cả cơ thể cô bị cuốn đi theo dòng nước ầm ầm chảy xiết. Cô có cảm giác như miệng vết thương rách dần ra, vết bỏng ở cổ tay cô cũng dần bị rách, lộ ra một mảng da thịt rướm máu. Cô cố gắng gồng người lại, tìm mọi cách để không cho cơ thể nổi lên trên mặt nước. Cơ thể cô rất nhẹ, có thể là do cấu tạo xương khác biệt, vì vậy rất dễ nổi lên. Lúc học bơi thì thấy tiện lợi như bây giờ mà cô nổi lên thì chỉ có chết. 

Chưa nói đến khí thải do hỏa độc mang lại đang tràn đầy trên kia, giờ chỉ cần cô hơi nổi lên một chút thì rada của Diệp gia nhất định sẽ xác định được vị trí của cô. Đến lúc đó, chỉ sợ cô sẽ không bao giờ có thể tìm ra được sự thật ẩn đằng sau những chuyện này được nữa.

Không biết đã bao lâu, chỉ biết rằng cho đến khi Diệp Khiết Băng có cảm giác ý thức của cô đang dần dần tan rã thì đó cũng là lúc cô nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi trong không gian xung quanh, hay nói đúng hơn là sự biến chuyển của dòng chảy.

Dường như cô đang bị hút về một phía...

Trong nháy mắt Diệp Khiết Băng liền hiểu rõ được hoàn cảnh xung quanh. Cô không khỏi mím chặt môi than thầm, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Hiện tại hẳn là người cô đã trôi đến gần thác nước.

Diệp Khiết Băng mím chặt môi, trong lòng lầm bầm: Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. =.=
Bình Luận (0)
Comment