Mĩ Nhân Mềm Mại

Chương 60

Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Lúc Tô Lăng tỉnh lại thì vừa khéo ánh nắng rọi vào.

Ánh sáng màu vàng ấm áp và dịu dàng chiếu lên người cô, cảm giác như cô ngủ rất say vậy.

Tô Lăng ngồi dậy từ trên giường, khi ấy là tháng Năm, đúng lúc là thời gian giao thoa giữa xuân và hạ, chim hót líu lo bên ngoài biệt thự.

Ga trải giường đen tuyền, váy ngủ của cô vừa dài đến gối, lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn, thon thả. Lắc chân màu tím ở mắt cá chân nhỏ nhắn, chỗ đậm chỗ nhạt, tăng thêm một chút quyến rũ và xinh đẹp. Cô mang dép, cảm thấy tâm trí mình hỗn loạn.

Trong phút chốc, thời gian trở nên không rõ ràng lắm.

Tô Lăng dựa theo trí nhớ mà xuống lầu, đúng lúc Tần Kiêu mở cửa đi vào. Anh nghe tiếng bước chân của cô, con ngươi vô thức co rụt lại. Ngước mắt nhìn thiếu nữ đứng ngay cầu thang xoắn ốc.

Cô nhút nhát nhìn anh: "Tần, ngài Tần."

Trong mắt Tần Kiêu lóe lên sự ngạc nhiên, sau khi khựng lại một lúc thì anh đáp một cách hờ hững: "Ừm."

Tô Lăng nắm lấy tay vịn cầu thang, không dám đi xuống. Ánh mắt nhìn anh vừa xa lạ vừa hiện ra chút sợ hãi, một bàn tay khác siết chặt váy ngủ, đến khi Tần Kiêu nói: "Xuống đây."

Cô lo lắng xuống lầu, đến bên cạnh anh.

Tần Kiêu cởi cà vạt ra, nhìn cô từ trên cao, cô cúi đầu, hệt như dê con đợi bị làm thịt.

Hoàn toàn chẳng có chút sắc nhọn nào, mềm mại đến không ngờ.

Tần Kiêu nhếch môi thành một độ cong không thể nhận ra.

Anh ngồi xuống ghế salon, vỗ xuống chân mình.

Tần Kiêu nhìn cô không chớp mắt, cô như dũng cảm hy sinh vậy, nghiêng người ngồi lên đùi anh.

Cô gái xinh đẹp và mềm mại ngồi trong ngực, anh khẽ nheo mắt. Hơi ngạc nhiên vì cách sống chung của "mình" và cô lúc trước, ngoan quá luôn.1

Tần Kiêu thử dò xét mà sờ gò má cô, cô khó chịu nhíu mày nhưng lại không dám tránh.

Hôm nay Tần Kiêu lập tức đoán được sơ sơ tình hình của cô.

Ngón tay anh lướt nhẹ qua gương mặt cô, lạnh nhạt hỏi: "Hôm nay ở nhà làm gì, hửm?"

Cô hơi ngơ ngác nhíu mày, mềm mại trả lời anh: "Hình như không có gì, ngủ một giấc xong thì khá lơ mơ."

Tần Kiêu ôm eo cô, tinh thần anh trở nên kích động bởi cảm xúc mềm mại đến độ chẳng thể tưởng tượng nổi của cô.

Tô Lăng nghĩ ngợi, xin xỏ anh bằng giọng điệu sợ hãi: "Tần, ngài Tần, lúc nào thì tôi có thể trở về thăm bà ngoại vậy ạ?"

Tần Kiêu khá bình tĩnh: "Sẽ nhanh thôi, bà ngoại em vừa làm phẫu thuật, đang dưỡng bệnh, tôi sẽ cho người trông nom bà em, bác sĩ bảo không được làm phiền."

Lúc anh đang nói dối thì trong lòng đã tính toán cực mau, hóa ra lúc Tô Lăng mới đến bên cạnh "anh", bà ngoại cô còn chưa mất, vừa làm phẫu thuật xong.

Đúng là Tô Lăng không nghi ngờ gì hết, thất vọng "à" một tiếng, lại ngoãn ngoãn khéo léo nói cảm ơn: "Cảm ơn ngài Tần."

Đệt, thật con mẹ nó ngoan. Sao lại ngoan vậy chứ.1

Trong mắt anh tràn đầy ý cười, cũng dịu dàng trả lời: "Không cần cảm ơn."

Dường như cô cảm thấy anh không đáng sợ đến thế nên nơi đáy mắt khẽ thả lỏng đôi chút. Yết hầu Tần Kiêu giật giật, anh đứng lên, Tô Lăng vẫn ngồi trên đùi anh, cô giật mình, hai chân quấn quanh phần eo gầy của anh rồi ôm chặt cổ anh.

Tần Kiêu trầm giọng cười, ôm cô thật chắc, mang cô đến bếp bằng tư thế này: "Muốn ăn gì?"

Tô Lăng hơi lúng túng: "Tự tôi đi được, ngài thả tôi ra trước đã."

Bộ ngực đầy đặn của cô áp sát vào anh, anh vừa thoải mái vừa xao động, sợ mình không khống chế được nên đặt cô xuống. Rồi lại nói với cô: "Khoảng thời gian này dì Đinh có công chuyện, vì vậy tạm thời không tới. Tôi chăm sóc em."

Tô Lăng lén lút nhìn anh: "Anh biết nấu cơm sao?"

Vẻ mặt Tần Kiêu cứng lại trong thoáng chốc, bình tĩnh nói: "Biết, em ngoan ngoãn ngồi đấy, đợi ăn là được."

Thật ra Tô Lăng không tin cho lắm, trong ấn tượng của cô, sau khi người đàn ông ngang ngược này mang cô về nhà thì chưa từng vào bếp.

Tần Kiêu nhìn chân cô chằm chằm một lúc, nuốt nước miếng.

Sau đó quay đầu không dám nhìn thêm: "Mang vớ vô."

Tô Lăng thoáng bối rối, hơi không chắc chắn: "Nhưng ngài bảo là ở nhà không được mang vớ, nếu không ngài sẽ tức giận."

"..." À à.

Tần Kiêu dứt khoát mặc kệ, dù sao anh cũng muốn nhìn: "Vậy không mang, muốn ăn gì?"

Trái lại trong bếp đầy đủ rau thịt, Tô Lăng nhìn sơ một lượt: "Salad?"

Món đó khá dễ, dù sao vẫn có thể ăn sống.

"Được."

Nhưng một lát sau, Tần Kiêu lại lạnh mặt rửa tay đi ra, Tô Lăng vội vàng đứng lên: "Ngài Tần, anh muốn ăn gì thì để tôi làm."

Tần Kiêu nhếch môi: "Không cần."

Anh gọi điện cho nhà hàng đưa thức ăn tới, không bao lâu đã có năm món mặn và một canh trên bàn.

Hai người ngồi đối diện ăn cơm.

Tần Kiêu thấy rõ Tô Lăng cẩn thận, cô thuộc kiểu người chịu thương chịu khó, ăn xong thì bận rộn dọn chén đũa.

Tần Kiêu nắm tay cô: "Đừng đụng vào mấy thứ này, buổi chiều sẽ có người làm đến dọn."

Cô gật đầu.

Tần Kiêu nói: "Đi ngủ trưa."

Trong nháy mắt, Tô Lăng cứng hết cả người, cúi đầu rồi nhỏ giọng đáp: "Tôi mới thức nên không buồn ngủ."

Tần Kiêu cười, ngang ngược trả lời: "Tôi buồn ngủ, ngủ với tôi."

Cô nghĩ đến đoạn thời gian trước Tần Kiêu đòi hỏi không có chừng mực, mặt mũi trắng bệch.

"Tần, ngài Tần, ăn cơm xong ngủ liền thì không tốt lắm đâu."

Anh nghe cô gọi ngài Tần mà vẫn thấy mới mẻ, đương nhiên dáng vẻ kia của cô là sợ anh làm gì đó, nhưng Tần Kiêu cũng không dám làm gì. Dù sao cô sẽ cảm giác được có phải lần đầu tiên hay không, nếu cô đau thì hiển nhiên sẽ nhận ra chỗ sai.

Tần Kiêu sợ bản thân thay đổi nhanh quá lại sụp đổ hình tượng, lạnh mặt xuống: "Sao?"

Tô Lăng lập tức rén không nói tiếp.

Anh xoa đầu cô: "Qua một thời gian nữa, tôi đưa em về quê nhé?"

Sự bất ngờ bỗng dưng ập tới khiến ánh mắt cô sáng rực, cô kích động tới mức gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, vào biệt thự của Tần Kiêu rồi thì khó mà trở ra.

Tô Lăng chớp chớp mắt, dáng vẻ vui mừng này hoạt bát đáng yêu: "Được ạ!"

"Ngẩng đầu lên."

Cô ngẩng đầu, Tần Kiêu nắm lấy cằm cô, môi liền đè xuống, môi và lưỡi người đàn ông nóng như lửa, trăn trở ở môi cô. Tô Lăng khẽ run, song anh không định tha cho cô, đến khi cô không thở nổi nữa, nhẹ nhàng đặt tay trên ngực anh thì anh mới buông cô ra, thở gấp nơi hõm cổ của cô.

Hương thơm thoang thoảng của cơ thể thiếu nữ khiến anh như say như mê.

Trông cô vô cùng ngoan ngoãn, Tần Kiêu thật sự muốn ăn cô vào bụng. Anh hài lòng than thở, trái tim cũng dịu dàng trở lại, ôm cô đi ngủ trưa.

Quả thật anh rất mệt, mấy ngày nay bỏ hết việc ở công ty, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cũng chẳng dễ dàng gì, phải không có chút sơ hở nào mới được.

Anh không chạm vào cô, chỉ ôm cô trong ngực bằng một tư thế chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ và cố chấp.

Tô Lăng hơi khó chịu, nhưng cô cũng biết thói quen và tính tình của Tần Kiêu, thấy anh thật sự nhắm mắt ngủ thì cô thở phào, ngước mắt đánh giá anh. Gương mặt anh lờ mờ lộ ra vẻ mệt mỏi, có lẽ là thật sự mệt lả.

Tô Lăng không buồn ngủ, cô mới tỉnh dậy không bao lâu nên chuyển mắt quan sát căn phòng này.

Cô phát hiện có chỗ hơi khác. Hình như phòng ngủ đã lạnh hơn đôi chút? Trên bàn không có bình hoa nào, cũng ít đồ trang trí nữa. Cô nhớ hồi trước mình đã nói với dì Đinh là muốn đặt một chậu sen đá ở đây, bây giờ không thấy, đâu mất rồi nhỉ? Ngài Tần không thích nó nên ném sao?

Tô Lăng nhìn trên bàn, chỗ đó có một quyển lịch.

Phía trên ghi ngày 26 tháng 5 năm 2013.

Cô chớp mắt, hơi nghi ngờ, song vẫn không nghĩ ra sai ở đâu.

Hơi thở của người đàn ông đan xen với cô, Tô Lăng quay mặt sang chỗ khác, tránh né hơi thở của anh.

Cô thật sư không quen ngủ cùng người khác, thời gian cô quen biết Tần Kiêu rất ngắn, cũng chẳng biết anh thích cô cái gì nữa. Lúc xảy ra quan hệ với anh, cô vừa đau khổ vừa hoảng sợ, dù sao đây là một người đàn ông xa lạ.

Song anh bằng lòng cứu bà ngoại, cô cũng biết ơn anh.

Hình như tính anh rất tệ, Tô Lăng đã vô tình thấy anh chửi cấp dưới, khuôn mặt lạnh lẽo, không nể nang tí nào.

Trông anh cũng không mấy nhiệt tình với dì Đinh.

Cô không ngủ được, đang đoán sự yêu thích của người đàn ông dành cho cô sẽ kéo dài bao lâu, lúc nào thì sẵn lòng để cô về nhà, cô mong ngày đó sẽ tới nhanh một chút. Tô Lăng cũng suy nghĩ mình có thể về trường đi học hay không, cô muốn nhưng những lời nói linh tinh kia lại tổn thương cô lắm, nếu có thể về thì cô phải mạnh mẽ hơn xiu xíu mới được.

Tô Lăng nghĩ ngợi rất nhiều, cuối cùng Tần Kiêu đã tỉnh.

Anh chỉ ngủ một tiếng, bây giờ muốn về công ty làm việc.

Anh đưa tay vào vạt áo của cô, mặt Tô Lăng đỏ tới mang tai, cô đè tay anh lại: "Tần, ngài Tần, đừng mà."

"Tôi sờ một cái thôi, nhé?"

Tô Lăng nhớ tới sự suồng sã của anh mấy ngày trước, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, cắn môi nhìn anh, ra vẻ cầu xin anh bỏ qua.

Tần Kiêu cười khẽ, thầm cảm thấy hơi buồn cười.

Vài năm sau, cô biết hành động này quyến rũ ra sao, nhưng hôm nay lại là một cô không phân rõ đêm nay hay là đêm nào, ngây ngô như một tờ giấy trắng.

May mà cô ngoan không chịu nổi.

Tô Lăng nghe anh bảo chỉ sờ một cái thì hơi tủi thân, cũng có chút do dự, xác nhận một lần: "Thật sự không... Không sờ nhiều cái sao?"

Anh cười gần chết, nói theo cô: "Ừ, không sờ nhiều cái."

Cô thả bàn tay kia ra, nhắm mắt lại, một bộ dáng anh dũng hiến thân.

Động tác dần dần nặng lên, anh rất xao động.

Tàn phá bừa bãi trên người cô, Tô Lăng nghe thấy hơi thở của anh gấp gáp hơn, cô khẽ run, mở đôi mắt ướt át ra nhìn anh, im lặng lên án anh là đồ lừa đảo.

Đuôi mắt của anh cũng hiện lên sự hưng phấn, nhìn vào mắt cô, lại cảm thấy tủy sống cũng tê dại.

Anh thật sự muốn chết trên người cô.

Nhưng cuối cùng vẫn không dám làm thật.

Anh khàn giọng gọi Lăng Lăng.

Cô không dám đáp.

"Nói em yêu tôi, được không?"

Trong một thoáng cô đã hoảng hốt, cảm thấy lời này rất quen. Nhưng cô theo bản năng ngậm chặt miệng không chịu nói.

Tần Kiêu kéo váy ngủ của cô xuống, giọng hơi khàn, anh đè lại cơ thể xao động: "Đừng rời khỏi tôi."

Cô có thể trả lời chuyện này: "Chúng ta đã có thỏa thuận, ngài Tần."

Tần Kiêu không biết bọn họ có thỏa thuận gì, song anh cũng chẳng dám tiếp tục, câu nói kia cứ từ từ vậy, rồi anh sẽ nghe được, tương lai còn dài.

Anh thức dậy mặc quần áo: "Tôi đi đây, nếu em cần gì thì gọi cho tôi, số điện thoại để ở bên điện thoại bàn."

Tô Lăng không phải người cuồng điện thoại, nhưng bây giờ cô vẫn không nhịn được mà nghi ngờ: "Điện thoại tôi đâu rồi ạ?"

Động tác đeo dây nịt của anh tạm dừng, lát sau lại tiếp tục: "Tôi lỡ làm đổ nước lên điện thoại của em, bữa khác mua cái mới cho em. Mấy ngày nữa cũng sẽ mua máy tính và TV mới, nếu em chán thì có thể ra ngoài đi dạo, tôi đã mời thầy dạy gốm sứ và người làm vườn tới nhà rồi, em cũng có thể tới phòng vẽ tranh và phòng tập nhảy, à còn phòng sách nữa, có thể đến đó đọc sách."

Tô Lăng gật đầu: "Vâng, cảm ơn ngài ạ."

Tần Kiêu ra ngoài, gọi cô tới. Trong mắt anh chứa ý cười, ngón cái vuốt ve gò má của cô, có loại cảm giác thỏa mãn mà trước đây chưa từng có.

Tần Kiêu lấy vớ anh đã bỏ sẵn trong túi, ngồi xổm xuống trước mặt cô, để cô vịnh vào mình.

Tô Lăng cực kỳ gượng gạo, người đàn ông kiêu ngạo ngồi xổm mang vớ cho cô, cô vừa xấu hổ vừa không quen: "Ngài Tần, tôi có thể tự mang."

"Ngoan, đừng nhúc nhích."

Với Tần Kiêu mà nói, đây là một loại hưởng thụ và cám dỗ, anh mang vớ cho cô, có chút luyến tiếc.

Cuối cùng anh cũng biết cảm giác của việc kim ốc tàng kiều.

Giây phút khiến người ta cảm thấy dù phá sản cũng chả sao.

Anh mỉm cười: "Bé cưng, tôi đi kiếm tiền, sau đó nuôi em."

Gò má Tô Lăng ửng đỏ: "Tần, ngài Tần, ngài đừng nói những lời như vậy."

"Được, em ngoan ngoãn đợi ở nhà nhé, qua một thời gian nữa thì em muốn đi đâu đều được hết."

Cô gật đầu: "Dạ được."

Trái tim anh cũng sắp tan chảy, rốt cuộc vẫn phải kìm lòng mà đi. Lúc đó ở bên ngoài biệt thự là một hàng vệ sĩ đang bày thế trận chờ địch, làm vẻ mặt ấm áp của anh cũng lạnh xuống, phải rồi, đây đều là những thứ anh dùng thủ đoạn hèn hạ mà trộm lấy.

Cô không thể phát hiện, không thể phát hiện.

Tần Kiêu đi ra ngoài, anh nới lỏng cà vạt khiến mình ngột ngạt, dặn dò bọn họ: "Canh chừng người cẩn thận, không cho bất kỳ ai vào trong hay ra ngoài, đừng dọa em ấy."

Bọn họ vội vàng nói vâng.

Tôi Lăng đợi Tần Kiêu đi thì nhận ra đúng là trong biệt thự không có công cụ liên lạc.

Rõ ràng TV và máy tính đều mới nhưng ngài Tần lại nói muốn đổi lần nữa. Cô không hiểu lắm, song vì ngài Tần mới là ông chủ nên cô không tài nào làm rối những chuyện anh đã quyết định.

Buổi chiều có người làm tới, là một người phụ nữ trung niên.

Tô Lăng vốn muốn làm cùng để giúp chị ta, người phụ nữ kia như bị giật mình: "Bà chủ, ngài đừng đụng vào mấy thứ này, để tôi làm là được."

Tô Lăng chỉ có thể nói chuyện với chị ấy, nhưng người phụ nữ kia vô cùng cảnh giác, hệt như nói với Tô Lăng thêm một câu thì sẽ gặp nguy hiểm vậy.

Tô Lăng thầm nghĩ, có thể chị ấy khá hướng nội, vì vậy cô cũng không làm người khác khó chịu nên quyết định ra ngoài xem sao.

Tần Kiêu cho phép cô ra biệt thự dạo vài vòng.

Song lúc cô ra khỏi biệt thự thì sững sờ trong chốc lát.

Khoảng mười vệ sĩ vây quanh cổng.

Cô đi tới, cả người bọn họ đều căng thẳng.

Người dẫn đầu cười nói: "Bà chủ, gần đây không yên ổn lắm, mong ngài thứ lỗi."

...
Bình Luận (0)
Comment