Mi Tâm Liễm

Chương 12



Lúc Hoắc Tư Dư tỉnh lại, hoàng hôn đã nặng nề buông xuống. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng tản ra khắp nơi, phủ lên mọi thứ một tầng hào quang sáng trong.

Toàn thân y rã rời, va chạm khi rơi xuống nước thực sự quá mức khủng khiếp, mặc dù được Doãn Viễn che chở trong ngực, nhưng trên đùi vẫn bị rách hai vết thương sâu hoắm, chưa kể đến mấy vết thương nhỏ khắp người nữa.

Hai người họ theo dòng chảy dạt đến khe núi, coi như là nhặt được một cái mạng.

Mưa rào đột nhiên tạnh, dãy núi cũng ngừng rung chuyển.



Hoắc Tư Dư không để ý đến vết thương của mình, nửa kéo nửa ôm dịch Doãn Viễn đến bìa rừng. Y cầm cánh tay nhuốm máu đỏ tươi của Doãn Viễn nhẹ nhàng lay động, giọng nói khàn khàn: “A Viễn, ngươi tỉnh lại đi.”

Nhưng Doãn Viễn vẫn nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hoắc Tư Dư đau lòng nhìn tay Doãn Viễn bị cọ tới máu thịt be bét, còn có thân thể chồng chất thương tích, viền mắt đỏ hoe.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Nương nhờ ánh trăng, Hoắc Tư Dư lê cái chân bị thương của mình, tìm kiếm trong mấy bụi cỏ bên suối, rốt cuộc tìm được vài cây tử châu thảo (1).

Hai tầng y phục mỏng manh trên người đã sớm bị phá hỏng, Hoắc Tư Dư cởi áo khoác bên ngoài xé thành dải vải, đem tử châu thảo đến khe núi rửa sạch. Lại đem thảo dược cầm máu bỏ vào miệng chậm rãi nhai nát, tỉ mỉ bôi lên những vết thương nghiêm trọng nhất trên người Doãn Viễn. Quấn chặt vải rồi sửa sang lại y phục cho hắn.

Y dùng chỗ thảo dược và vải thừa còn lại băng bó vết thương ở chân mình. Làm xong, sức lực đều tiêu tán hết.



Gió núi đầu thu không hề ôn nhu chút nào, lạnh đến đòi mạng.

Trận mưa rào dập tắt hoàn toàn đống lửa hy vọng mới nhen. Y phục của bọn họ còn chưa khô, ướt sũng dính sát cơ thể.

Hoắc Tư Dư chỉ có thể thống khổ ôm thân thể núp bên người Doãn Viễn, thất thần nhìn gương mặt tái nhợt và đôi môi trắng bệch vì mất máu của hắn.

Tay Doãn Viễn lạnh quá.

Hoắc Tư Dư sờ mặt hắn, cảm thấy như đang sờ một khối ngọc lạnh tanh.



Quảng cáo

REPORT THIS AD

Một giọt lệ trong suốt từ đuôi mắt lướt xuống.

Hoắc Tư Dư ôm lấy thân thể lạnh giá của Doãn Viễn, kề mặt sát cổ hắn, mong có thể dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm hắn.

“A Viễn, ” Hoắc Tư Dư cắn môi nhẹ nhàng nỉ non: “Ngươi đừng chết, cầu xin ngươi.”

“A Viễn…”

“A Viễn.”



Y từng tiếng gọi tên Doãn Viễn chỉ hy vọng hắn có thể tỉnh lại.

Ôn nhu, thân mật, không muốn từ bỏ.

Doãn Viễn hô hấp yếu ớt, bị tiếng gió gầm rú át đi không còn tung tích.

Ánh trăng mờ ảo phía trên trời như đang cười nhạo thiên ý trêu người.

Hoắc Tư Dư ôm Doãn Viễn thật chặt, một trận lạnh rồi một trận nóng, tự nhiên không hiểu sao lại mơ về thời còn bé.

Khó giải thích được nhớ lại quả cầu thủy tinh màu vàng nhạt kia.

————————————————

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Chỉ nhớ tết nguyên tiêu năm đó, Hoắc Tư Dư bởi vì mắc thương hàn mà bị phụ thân cấm xuất môn.

Nhưng y đã hứa với Chung Lật cùng nhau đi ăn đậu phụ thối ở sạp đồ ăn mới mở…

Y không cam tâm.



Hoắc Tư Du mười hai tuổi vẫn còn là một tiểu quỷ háu ăn.

Dù mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, hai má bầu bĩnh mịn màng, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng anh tuấn sau này, nhưng chung quy vẫn là dáng dấp trẻ con mềm mềm trắng nõn.

Tuyết mịn bay tán loạn, y khoác áo choàng lông cáo ngồi dưới mái hiên, nhìn cây mai nở rộ trong viện.

Tuyết trắng phủ hồng mai, rất thích hợp để vẽ tranh.

Khăn quàng cổ lông cáo ôm sát mái tóc đen dày, lộ ra non nửa gương mặt tinh xảo, chóp mũi hồng lên vì lạnh.

A Đông, A Hạ hai một trái một phải bồi y ngồi ngoài hiên.

Rõ ràng ở bên ngoài sẽ chỉ khiến thương hàn nặng thêm, nhưng Hoắc Tư Dư chính là muốn giận dỗi với phụ thân.



Quảng cáo

REPORT THIS AD

“Tư Dư.”

Thanh âm thiếu niên nhẹ như tiếng mèo con.

Hoắc Tư Dư ngẩng mặt nhìn đầu tường, đối mặt với một đôi mắt đào hoa trìu mến.

Thiếu niên thanh lệ tuấn tú giống như tên trộm ghé vào tường, đôi mắt cong cong, từng tiếng như mèo kêu gọi tên Hoắc Tư Dư.

Hoắc Tư Dư khép áo choàng lông cáo từ từ chạy tới đứng dưới cây mai cùng Chung Lật nhìn nhau.

“Lật ca ca, cha ta không cho ta xuất môn.”

Nói xong, rất phối hợp với tình trạng của mình hắt hơi một cái.

Chung Lật cười vừa đẹp vừa đường hoàng, không chút do dự đưa tay về phía y.

Hoắc Tư Dư đưa áo choàng cho A Hạ, để hắn giả làm mình vẫn ở trong phòng, mà chính y lại cùng Chung Lật trèo tường chuồn khỏi phủ thượng thư.



Chung Lật phủ áo khoác da cáo màu mực của mình lên người Hoắc Tư Dư, hai người nhẹ nhàng chạy, một đường len lách nơi phố xá náo nhiệt.

Nhưng trên phố quá nhiều người, Hoắc Tư Dư vốn đuổi theo thân ảnh Chung Lật. Mà càng đuổi lại càng bị dòng người đông đúc mạnh mẽ tách ra.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Y bị chen ngã xuống đất, suýt nữa bị dòng người đạp phải.

Hoắc Tư Dư lúng túng ngã xuống đất, đầu tiên nhìn thấy một đôi giày cẩm sắc tinh xảo, sau đó thấy có người vươn tay đỡ y dậy.

Xương tay thiếu niên rõ ràng, trắng nõn sạch sẽ.

Trên đai ngọc trắng treo một hạt châu tinh xảo, vệt vàng đong đưa.

“Đa tạ.” Hoắc Tư Dư một bên nhẹ giọng cảm ơn một bên ngẩng đầu.

Người này cao thật đấy…

Giọng nói non nớt của y bị nhấn chìm trong tiếng huyên náo của đoàn người.

Thiếu niên mặc đồ đen trên mặt đeo chiếc mặt nạ buồn cười che nửa mặt, mặt nạ được làm thành hình hồ ly mặt đỏ trên nền trắng, chóp mũi còn đính một đóa hoa thủ công đỏ tươi diễm lệ. Vóc người cực cao, mang theo chút ngang ngược ngông cuồng độc nhất thuộc về thiếu niên.

Hoắc Tư Dư chỉ nhìn hắn khẽ mím môi mỏng, môi trên hơi cong lên, một gam màu nhạt rất đẹp. Hình như đang cười.

Y còn đang ngẩn người, người đã đi xa rồi.



Quảng cáo

REPORT THIS AD

Hoắc Tư Dư xoay người đuổi theo, nhưng rất nhanh liền không thấy bóng dáng thiếu niên áo đen đâu nữa. Người kia vội vàng bước đi, không hề ngừng lại.

Y có chút mất mát sững sờ tại chỗ, ngay cả tiếng hét gào thét phía sau cũng không để ý.

Một đoàn quan binh sơ tán đám đông xung quanh, như đang tìm kiếm một ai đó

Hoắc Tư Dư không kịp tránh, bị binh lính thô bạo đẩy sang một bên. Y lảo đảo suýt ngã trước con hẻm nhỏ, áo khoác da cáo Chung Lật đưa cho cũng rơi trên đất.

Y ngồi chồm hỗm trên mặt đất khó chịu xoa cánh tay bị đau, nghe thấy giọng Chung Lật hoảng hốt gọi y. Ngay lúc y muốn đứng dậy đáp lại, mũi bỗng ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.

Hoắc Tư Dư chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận choáng váng, mơ mơ màng màng không làm gì được, mãi đến khi hoàn toàn mất ý thức…

————————————————

Ký ức sau đó rất mơ hồ mà đứt quãng, dù có cố gắng hồi tưởng như thế nào thì kết quả vẫn là vỡ vụn.

Hoắc Tư Dư chỉ nhớ rõ có người cõng mình đi thẳng về phía trước, tấm lưng rộng rãi ấm áp.

Trên trời mặt trăng cong cong, ánh trăng lạnh lẽo ảm đạm, chiếu rọi sau gáy thiếu niên khiến nó thập phần trắng nõn.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Phố xá vốn náo nhiệt thời khắc này lại đặc biệt yên tĩnh quạnh quẽ.

Chỉ thấy người cõng y buộc tóc đuôi ngựa, phát quan màu bạc nhẵn nhụi lóe tia sáng tinh tế. Sau gáy có một nốt ruồi nhỏ đỏ tươi, Hoắc Tư Dư ngơ ngác nốt ruồi son kia.

Hoắc Tư Dư có chút mơ hồ, phát hiện mặt mình ướt nhẹp, là nước mắt. Nhưng y không nhớ tại sao mình lại khóc.



“Là ngươi cứu ta phải không?” Giọng Hoắc Tư Dư vẫn chưa đến thời kỳ vỡ giọng nên mềm mại nhẹ nhàng vô cùng, “Ta đã ngã sao…?”

Thiếu niên đeo mặt nạ quay mặt sang, mặt nạ hồ ly buồn cười trong màn đêm trông có hơi ngốc nghếch.

Giọng hắn rất êm tai, trầm lắng mà ôn nhu, “Ừm, ngã sấp xuống, ngã…trong hẻm nhỏ. Ta đi ngang qua liền tiện tay cứu.”

Hoắc Tư Dư buồn ngủ dụi mắt, nhẹ giọng nói: “Đạ tạ…mặt nạ ca ca.” Hắn ngẩn người, phát hiện trên cổ tay có một vết hồng đậm. Nhìn lại, phát hiện cả hai tay đều có, rất đồng đều.

“Ngươi gọi ta như vậy nghe thật ngu ngốc.” Nghe giọng thiếu niên áo đen dường như đang nín cười.

Nhưng mặt nạ của ngươi nhìn ngu ngốc thật mà.

Hoắc Tư Dư thầm nghĩ.

Quảng cáo

REPORT THIS AD



Thiếu niên áo đen đưa y đến con hẻm nhỏ bên ngoài phủ thượng thư, xoa mái tóc rối như tơ vò của y, rồi cầm lấy dây cột tóc của mình, rất tự nhiên thay Hoắc Tư Dư nhẹ nhàng buộc tóc đuôi ngựa cao cao.

Hoắc Tư Dư sững sờ nhìn quả cầu thủy tinh lay động bên hông hắn, cát vàng trong nước chìm chìm nổi nổi. Rồi lại nhìn ngọc bội đeo bên hông khắc tên mình, không biết vì sao lại có chút mất mát.

Mặt nạ ca ca vỗ đầu y, nhẹ giọng dặn dò: “Mau trở về đi, nói với người trong nhà là không may giẫm phải cái hố ngã lộn mèo một cái, đừng khiến họ lo lắng.”

Hoắc Tư Dư ngoan ngoãn gật đầu, đi về phía trước hai bước, chợt quay đầu nhìn mặt nạ ca ca, “Ngươi biết ta sao?”

Thiếu niên đeo mặt nạ nghiêng đầu, cười nói: “Biết chứ, cha ngươi là Hoắc thượng thư mà.”

Hoắc Tư Dư chẹp miệng, bỗng nhiên lại chạy lại bên cạnh hắn, vươn tay kéo đóa hoa thủ công gắn trên mũi mặt nạ hồ ly xuống.

Xoay người chạy đi.



Hoắc Tư Dư chạy đến cửa liền liếc mắt nhìn một cái, phát hiện hắn vẫn đang nhìn y.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Ánh mắt đặc biệt ôn nhu.

Quả cầu màu vàng bên hông hắn dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lấp lánh.

Khiến người choáng váng.



Hoắc Tư Dư siết chặt đóa hoa trong tay, không để ý hết thảy chạy về phía phủ thượng thư, trong lòng bỗng hoảng loạn khó hiểu, chẳng biết vì sao luôn cảm thấy mình đã quên mất cái gì đó…

“Tư Dư!”

Thanh âm Chung Lật dọa Hoắc Tư Dư nhảy dựng một cái. Y ngơ ngác dừng bước, tùy ý để thiếu niên tuyết y ôm y vào lòng.

Cha mẹ ca ca vậy mà đều ở ngoài phủ, có quá nhiều người nói chuyện, thật ồn ào.

Chung Lật ra sức nhận lỗi, liều mạng xin lỗi, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ thống khổ chưa từng thấy.

Hoắc Tư Dư nghi hoặc nhìn hắn, chỉ thấy bông hoa trong lòng bàn tay cộm lên có chút đau.

Hoắc Tư Dư nhìn người nhà từng người vây quanh hỏi thăm y, nói rằng họ lo lắng cho y bao nhiêu, y có chút mơ hồ, mắt rũ xuống lại nhìn thấy mặt nạ bên hông Chung Lật.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Nền trắng mặt đỏ, hình hồ ly hài hước, chóp mũi gắn một đóa hoa thủ công…

————————————————

Mộng cảnh kết thúc, Hoắc Tư Dư từ từ mở mắt ra.

Đập vào mắt nóc giường gỗ tử đàn chạm trổ hoa văn cùng sa mạn nhạt màu.

Y sửng sốt hồi lâu, sờ áo gấm mềm mại trên người, miên man suy nghĩ.



“Vương phi tỉnh rồi!”

“Vương phi…”

“Nhanh đi gọi vương gia!”

Thanh âm vui mừng khôn xiết phảng phất vang lên bên tai, Hoắc Tư Dư ngồi dậy dựa vào đầu giường, xoa thái dương.

Tỉnh táo hơn chút, y giơ tay vén sa mạn, ngay lập tức bị người ôm vào lòng.



Doãn Viễn trên mặt quấn đầy băng gạc trông ngốc nghếch vô cùng, trên người mang theo hơi lạnh của cơn gió bên ngoài, nhưng vẻ mặt lại lo lắng đến cực điểm.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

“Tư Dư, Tư Dư, Tư Dư…”

Hoắc Tư Dư bị hắn gọi liên tục, khó giải thích được cong khóe môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

“Ta đây.”

(1) Tử châu thảo (紫珠草): hay còn gọi là Echinacea, là một chi thực vật có hoa trong họ Cúc (Asteraceae) có tác dụng cầm máu và kháng khuẩn. (Cre: Baidu + Wikipedia)
Bình Luận (0)
Comment