Mi Tâm Liễm

Chương 15

Hoắc Tư Dư bị đặt trước bình phong phỉ thúy, Doãn Viễn tùy ý mà thô bạo cởi xiêm y của y. Trong hồ tràn đầy nước nóng, hơi nước mịt mờ, hun khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của y ửng đỏ.

Thắt lưng bị rút ra, cẩm y tím nhạt trên người lỏng lẻo. Tay Doãn Viễn cách ngoại y mỏng manh xoa xương quai xanh tinh xảo của Hoắc Tư Dư. Loạt xoạt hai tiếng, ngoại y vướng víu liền rơi xuống đất.

Lực tay Doãn Viễn khá lớn, Hoắc Tư Dư ngượng ngùng đè cổ tay hắn lại, nhẹ giọng xin tha: “A Viễn, ngươi đừng ấn.”

Y phục bên trong bị xé toạc, thân thể nhẵn nhụi trắng nõn tinh xảo như ngọc hiện ra, nửa chắn nửa che. Tay Doãn Viễn ám muội lướt xuống, tục tĩu vô cùng. Mắt hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt quật cường nhẫn nại của Hoắc Tư Dư, như một thợ săn thành thạo điêu luyện.

Hắn ấn vai y lại, xoa gáy y, nắm vòng eo tinh tế kia ôm vào ngực, vuốt ve xương cánh bướm đẹp đẽ sau lưng. Hắn ngậm vành tai y, bàn tay đi xuống, tìm đến giữa hai chân, dùng sức nắn bóp bắp đùi trắng mịn.

“A Viễn, đừng ấn mà…” Hoắc Tư Dư khó chịu thở hổn hển. Rõ ràng chỉ bị sờ soạng vài lần, nhưng lực tay Doãn Viễn lại vừa đủ. Y cảm giác những nơi trên người bị nhào nặn qua, kể cả huyết dịch cũng kêu gào, khát khao được đụng chạm sâu và kịch liệt hơn.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Doãn Viễn dừng tay, mắt chứa đầy ý cười, đáy mắt tràn đầy dục vọng sâu xa.

Hoắc Tư Dư bình phục hô hấp, ngửa mặt lên nhìn mắt người kia, tim đập đặc biệt lợi hại. Bỗng nhiên y vươn tay vòng lấy cổ Doãn Viễn, ngửa đầu hôn lên môi người kia.

Doãn Viễn rất thích hôn môi. Mỗi lần Hoắc Tư Dư chủ động hôn hắn, đều có thể khiến hắn bình tĩnh lại.

Y phục Hoắc Tư Dư trượt xuống vai, lộ ra vai cổ thon gầy, cánh tay đang giơ lên đặc biệt gầy gò trắng nõn. Doãn Viễn kéo đầu y, đổi khách làm chủ hôn môi, mút lấy tư vị thơm ngon của người trong lòng, chậm rãi cạy hàm răng cắn chặt của y, đem đầu lưỡi thăm dò tiến vào.

Hoắc Tư Dư thuận theo ngửa mặt, mơ màng vòng tay qua cổ Doãn Viễn.



Khi rời môi, y phục Doãn Viễn cũng gần như đã cởi hết. Lồng ngực rắn chắc bại lộ trong không khí, bá đạo đặt Hoắc Tư Dư trước tấm bình phong phỉ thúy. Hắn chen vào giữa hai chân Hoắc Tư Dư, ngón tay lấy chút cao thơm mát, không chút lưu tình thăm dò người trong ngực. Hoắc Tư Dư đau đớn thở hổn hển, bất lực đẩy lồng ngực Doãn Viễn.

Ngón thứ hai từ từ chen vào, Doãn Viễn chậm rãi mở rộng hậu huyệt ấm mềm. Rồi ngón thứ ba, hắn ám muội rút ra đâm vào, cao hóa thành chất lỏng theo những lần chuyển động phát ra tiếng nước dâm mỹ. Hoắc Tư Dư cảm thấy cơ thể mình tan ra rồi, ngay cả đứng cũng không nổi, chỉ có thể vô lực dựa vào bình phong mặc người bắt nạt.

Sau khi cởi hết y phục, Doãn Viễn siết eo y, ôm y vào hồ. Nước nóng vừa đủ, trong hồ còn thả thêm hoa lan.

Hoắc Tư Dư bị đặt ở thành hồ, đôi chân thon dài thẳng tắp quấn quanh eo nam nhân. Vật cứng to dài nóng bỏng của Doãn Viễn để tại miệng huyệt co rút, trực tiếp đâm mạnh vào. Tay nâng hai cánh mông mềm mại trắng như tuyết, không nhanh không chậm nắn bóp.

Chỉ mới tiến vào mà hai chân đã không nhịn được căng chặt, Hoắc Tư Dư khó chịu siết chặt vai Doãn Viễn, dư quang đáy mắt nhiễm đầy tình dục. Doãn Viễn bắt đầu đâm rút, không chậm mà cũng chẳng nhanh, ngả ngớn làm phiền, thập phần ôn nhu. Hậu huyệt của Hoắc Tư Dư mạnh mẽ hút lấy hắn, dũng đạo nóng mềm bao lấy tính khí cứng rắn, Doãn Viễn hưởng thụ rên khẽ một tiếng.

“Quá sâu… A Viễn…” Hoắc Tư Dư nỉ non, theo động tác đâm chọc lên xuống của nam nhân, y chỉ thấy thần trí của mình sắp bị đốt cháy rồi.

Ai biết Doãn Viễn chợt dùng sức hơn, bỏ qua tốc độ chậm rãi ban đầu, cố ý đâm tới nơi sâu nhất. Vật to dài nóng bỏng nghiền nát điểm nhô ra trong hậu huyệt, dùng sức đâm rút, thập phần ác liệt.

“A…A Viễn…chậm, chậm một chút…A Viễn ca ca…cầu xin ngươi…” Hoắc Tư Dư bị làm đến da đầu tê rần, khát khao tình dục quá mức cơ hồ thiêu đốt thần trí y. Trong lúc vô tình, mặt y đầy nước mắt, ánh mắt mơ hồ khẩn cầu nam nhân trước mắt.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

côn th*t nóng bỏng đâm lung tung trong hậu huyệt, Hoắc Tư Dư ngửa cổ, từng ngụm thở dốc. Lý trí hoàn toàn sụp đổ trong những cú thúc dồn dập. Không biết y bị Doãn Viễn làm bao lâu, chỉ thấy hậu huyệt bị cọ ngứa. Nhưng mỗi lần tính khí Doãn Viễn đỉnh vào điểm nhỏ nhô lên bên trong, y đều không nhịn được cuộn chặt ngón chân, ngọt ngào rên rỉ.

Nước sắp nguội rồi.

Hoắc Tư Dư vòng qua cổ Doãn Viễn, ý loạn tình mê dâng lên bờ môi mình. Tay Doãn Viễn hung tợn nắn bóp thịt mềm bên hông, đôi môi cũng tham lam mút vào. Rời môi, sợi chỉ bạc ám muội nối giữa hai người.

Doãn Viễn cúi đầu, liếm láp hầu kết nhô ra của Hoắc Tư Dư, động tác dưới thân càng kịch liệt, mỗi lần đâm đều hận không thể đâm đến nơi sâu nhất.

Thanh âm hắn bao hàm đùa cợt cùng ác ý, như cố ý nỉ non chất vấn bên tai Hoắc Tư Dư: “Ta và Chung Lật, ai đẹp hơn?”

“A…”

Hoắc Tư Dư khó chịu thở dốc, căn bản không có thời gian nghĩ về vấn đề nồng nặc mùi dấm chua này. Nhưng Doãn Viễn lại đề y lại, vòng eo rắn chắc càng ra sức đâm chọc.

Cuối cùng Hoắc Tư Dư gần như khóc lóc xin tha: “Ngươi…A!…ngươi đẹp nhất…”

Doãn Viễn dùng sức niết đùi non của y, bất chấp đâm vào, túi tinh đánh vào mông phát ra thanh âm bộp bộp, xen lẫn tiếng nước lách tách, dâm mỹ lạ thường.

“A… A Viễn ca ca… không được…” Hoắc Tư Dư ngẩng cần cổ trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, khóe mắt và đuôi lông mày đều mang mùi vị tình dục. Y nằm trong lòng Doãn Viễn run rẩy, cuối cùng bắn ra, y vô lực ôm vai Doãn Viễn, hai chân vô thức run lên: “Tha cho ta đi…tướng công…”

Doãn Viễn thoả mãn hôn y, môi răng quấn quýt, triền miên. Hắn đâm càng lúc càng nhanh, cú thúc cuối cùng như cuồng phong bão táp, dục vọng nơi đáy mắt mang theo chút điên cuồng. Một luồng tinh dịch nóng bỏng bắn vào dũng đạo. Hắn thở hổn hển, cúi đầu hôn lên lông mày xinh đẹp của y, chậm rãi rút ra.



Hoắc Tư Dư cảm giác mình như ngã vào tầng mây mềm mại, y mơ màng mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên nệm giường mềm mại. Người được bao bọc trong áo tắm rộng rãi, bên trong trần truồng, không mặc gì hết.

Y thấy Doãn Viễn ôm lấy y từ phía sau, thân mật kề đầu bên vai mình, lại bắt đầu hôn lỗ tai, rồi chậm rãi hôn môi y.

Hoắc Tư Dư cố sức mở mắt nhìn hắn, cảm nhận sự âu yếm khi mười ngón tay đan vào nhau, vô thức nở nụ cười.

Doãn Viễn nhìn nụ cười của y, như không thể đợi được điều gì đó, cắn mút môi y kịch liệt hơn. Chỉ mới hôn, dục vọng vừa biến mất liền có dấu hiệu ngẩng đầu lại.

Hoắc Tư Dư giãy dụa né tránh, nhỏ giọng nói: “A Viễn…ta mệt lắm, ngươi, ngươi thu nó về đi.”

Doãn Viễn cười cười, ngữ điệu đặc biệt ngoan cố, “Không được đâu nha, Tư Dư phải hôn ta thì ta mới thu.”

Hoắc Tư Dư thật sự quá buồn ngủ, mí mắt cũng không nhấc nổi nữa, y buồn bực nỉ non nửa tỉnh nửa mê: “Đồ khốn nạn…”

————————————————

Thời gian trôi đi thật nhanh.

Quan hệ giữa bọn họ càng trở nên thân mật hơn. Mùa xuân đang đến gần, thời tiết vẫn chưa ấm lên, mưa thi nhau tí tách rơi xuống.

Doãn Viễn rất bận, vội vàng xử lý chuyện lớn nhỏ trên đất phong. Mỗi ngày Hoắc Tư Dư đều nằm ra bàn viết thơ, vẽ tranh, mệt mỏi thì ngồi trong sân đọc những quyển sách và thư tịch tối nghĩa mà Doãn Viễn xem không hiểu. Đương nhiên là khi không mưa.

Y không thích hạ nhân vương phủ gọi y là vương phi, bảo bọn họ chỉ cần gọi y công tử. Sau khoảng thời gian dài rảnh rỗi, liền thấy nhàm chán. Hoắc Tư Dư kỳ thực không thích cảnh ăn không ngồi rồi bây giờ của bản thân, giờ y có thể làm chuyện mình thích…

Hoắc Tư Dư cũng thử đề cập việc này với Doãn Viễn. Y muốn đến thư viện tốt nhất đất nước ở đất Thục thử làm lão sư. Quốc học, thư họa y đều am hiểu. Doãn Viễn trầm mặc hồi lâu, chưa nói đáp ứng hay không. Nhưng Hoắc Tư Dư nhìn ra, hắn không thích y ra ngoài. Vì vậy y cũng không nhắc lại chuyện này nữa, chỉ là có chút sầu não uất ức.

Quảng cáo

REPORT THIS AD



Khoảng thời gian này Hoắc Tư Dư thực sự rất phiền lòng.

Doãn Viễn cố tình đi sớm về trễ, luôn chạy sang viện tử bị cấm kia, bộ dạng thập phần khả nghi lén lút. Hoắc Tư Dư cho rằng hình như có người đang ở trong viện kia.

Sự tình phát sinh mấy hôm trước, cơ hồ châm ngòi cơn tức giận của y.

Lần trước khi Hoắc Tư Dư cùng Doãn Viễn đi ăn lẩu ở bên ngoài, không may Doãn Viễn tình cờ đề cập tới “bạn thân lâu năm”, chính là thanh quan ở tiểu lâu kia.

Người kia mặc áo tang khóc hoa lê đới vũ. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, mặt mày non nớt, trông đặc biệt nhỏ bé yếu đuối, như thiếu niên chưa lớn. Thiếu niên này gần như kêu khóc quỳ xuống trước mặt Doãn Viễn, tên cờ bạc thối tha đứng phía sau thấy có chuyện liền muốn bỏ trốn, nhưng lại bị thủ vệ kỹ quán đè lại trên mặt đất.

Nghe tiếng khóc đứt quãng của tiểu quan, Hoắc Tư Dư hiểu ra. Lúc trước Doãn Viễn chuộc thân cho hắn, cũng cho hắn chút bạc về quê sinh sống, nhưng hắn lại không biết nhìn người, lại thích một thương gia ưa nhìn, đưa hết thảy bạc cho gã. Không nghĩ tới người kia là một con bạc tồi tệ, lừa hết tiền của hắn còn chưa đủ còn muốn bán hắn cho kỹ viện gán nợ.

Không cần Doãn Viễn đứng ra, Hoắc Tư Dư lạnh lùng xử lý tốt sự tình. Bọn họ an bài vàng bạc đá quý và xe ngựa, dàn xếp để tiểu quan kia định cư ở ngôi làng gần Lân thành, còn sổ nợ rối mù của tên kia, tốt nhất là để kỹ viện và gã tự xử đi.

Quảng cáo

REPORT THIS AD



Y xem như thấy tận mắt rồi, cái gì là khóc hoa lê đớii vũ, cái gì là khóc đáng yêu.

Hoắc Tư Dư rất giận, nhưng mặt vẫn lãnh đạm như trước, không hề nói gì.

Khi Doãn Viễn cho rằng mọi thứ đã ổn, mới phát hiện đệm chăn của mình đã bị tiểu thạch đầu cuốn lại, ném sang sân viện tử kia rồi..

Doãn Viễn thê thảm ôm gối đứng ở cửa phòng, đẩy cửa nhưng đẩy không ra.

Hoắc Tư Dư khóa cửa.

“Tư Dư… Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.” Ngoài phòng lâu lâu gió lạnh thổi qua, Doãn Viễn nhỏ giọng cầu xin nửa ngày. Trong phòng không một lời đáp lại.

Doãn Viễn hồn bay phách lạc ôm gối trở về, như chú chó lớn nghẹn ngào khóc lóc.
Bình Luận (0)
Comment