–
Tam triều hồi môn (1), Hoắc Tư Dư ngồi trong xe ngựa, có vẻ rất mệt.
(1) ngày thứ ba lại mặt (sau khi cưới, cô dâu về nhà mẹ đẻ) (Cre: Hanzii.)Một thân cẩm y tím nhạt thêu lá tre tao nhã, rất hợp màu da y. Khí chất ôn nhã toát ra từ lông mày thanh tú, chỉ là dưới mắt lại hiện ra một vệt xanh đen nhàn nhạt, trông thật uể oải.
Đoan vương hơn y bốn tuổi, bây giờ mới hai mươi hai, vừa đúng tuổi sinh long hoạt hổ, chuyện phòng the khó tránh không biết tiết chế. Đặc biệt bọn họ còn là phu thê mới cưới.
Một khi người này quấn lấy, chắc chắn sẽ làm Hoắc Tư Dư từ trên giường xuống dưới đất một phen.
–
Doãn Viễn liếc nhìn thần sắc Hoắc Tư Dư, thấy y nửa mê nửa tỉnh, bộ dạng mệt mỏi, pha chút trẻ con. Doãn Viễn cười nhạt sấn qua, kéo người vào lòng, giúp y xoa eo.
Bên hông bủn rủn thoáng tốt hơn chút, nhưng Hoắc Tư Dư cũng không đáp lại, khép hờ mắt, phớt lờ hắn.
Doãn Viễn biết y đang tức giận, là do bản thân không tốt, biết rõ hôm nay phải hộ tống Tư Dư về phủ thượng thư, nhưng sáng sớm vẫn quấn lấy y thân thiết. Hơn nửa còn có chút mạnh tay, xé rách xiêm y mà y vừa thay.
Hắn tự hổ thẹn, vì vậy không dám manh động cướp sắc trên xe ngựa, chỉ đành ân cần xoa bóp eo thay Hoắc Tư Dư.
–
Hôm nay Hoắc Tư Dư dậy sớm, tự mình sửa soạn ổn thỏa rồi mới đi gọi Doãn Viễn, kết quả bị người này nửa ôm nửa ấp đem về giường. Ngay cả cẩm y màu xanh lơ mới may cũng bị xé hỏng, Hoắc Tư Dư vừa giận vừa cáu, nhưng đánh không lại Doãn Viễn, ngược lại bị người này vừa hôn hít vừa cọ xát đến hoa mắt chóng mặt.
–
Nhớ đến việc này, Hoắc Tư Dư ngồi thẳng lên, đẩy cánh tay Doãn Viễn đặt tại hông y ra, trừng người kia một cái. Đáng tiếc đôi mắt này, dù trừng người cũng chứa đầy tình ý.
Doãn Viễn thoáng nhíu mày, cầm tay Hoắc Tư Dư đặt trong lòng bàn tay mình, véo lòng bàn tay y, “Ta vốn tưởng ngươi sẽ bỏ chạy lần nữa, hoặc là sẽ giấu một cây kéo rồi vào đêm tân hôn, đâm vào ngực vi phu một nhát.”
–
Hoắc Tư Dư nghe vậy, ghét bỏ liếc Doãn Viễn một cái, nói: “Vương gia đọc thoại bản nhiều quá rồi.”
Doãn Viễn không để ý cười cười, rũ mắt nhìn y, “Tính tình Tư Dư tốt như vậy, đương nhiên sẽ không làm chuyện này. Nhạc phụ đại nhân dạy dỗ thật tốt, nhưng đáng tiếc, lại dạy ngươi thành một con mọt sách.”
Sao Doãn Viễn có thể không biết sự trừng phạt cho lần chạy trốn thất bại đó đã đập tan chút phản nghịch cuối cùng của tên mọt sách này chứ.
Con thứ của thượng thư gia, được sủng ái như ngọc quý mà lớn lên. Thư hương thế gia đời đời trâm anh, thấm đẫm thần thái thanh quý ôn nhu. Tính khí trầm lặng, hay tỏ vẻ hung ác, nhưng đáng tiếc không thể lừa hắn.
Chỉ có thể bị hắn ăn sạch.
–
Thấy Doãn Viễn nhắc đến phụ thân, Hoắc Tư Dư lập tức cau mày, nghiêm mặt nói: “Ngươi bớt nói ta là mọt sách gì đấy đi, chưa một ai nói ta như vậy trừ ngươi.”
Phụ thân y đương nhiên dạy dỗ tốt, hơn nữa Hoắc gia bọn họ có gia huấn, không được cưới vợ bé. Trong nhà không có bát nháo, mới có thể an ổn duy trì thế gia trăm năm thanh quý.
Nhưng giờ y gả cho Doãn Viễn.
Nam nhân gả cho nam nhân, là lần đầu tiên xảy ra trong Hoắc gia.
–
Hoắc Tư Dư thầm cụp mắt, lại có chút không vui rồi.
Doãn Viễn cố tình giả ngu chọc y, “Đáng tiếc, nhạc phụ nuôi ngươi tốt vậy, còn không phải là gieo họa cho ta sao?” Ngữ khí như cười trên sự đau khổ của người khác.
Hoắc Tư Dư siết ống tay áo, hung dữ trừng Doãn Viễn một cái, quay mặt hờn dỗi. Dù Doãn Viễn có xoa mặt, hay nắm tay, y cũng không chịu mở miệng nói chuyện.
–
Nỗ lực đào hôn, y thất bại. Nhưng mặc kệ sống chết của gia tộc mà đồng quy vu tận, y không làm được.
Chuyện đến nước này chỉ có thể được tới đâu hay tới đó.
————————————————
Mọi thứ trong nhà ngược lại vẫn rất ổn, phụ thân mẫu thân, huynh trưởng chị dâu còn có muội muội, lúc mọi người nhìn y, trên mặt đều mang một loại ý cười nhiệt liệt thân thiết.
Hoắc Tư Dư có chút không thoải mái, tuy nhiên thần sắc trên mặt không hề thay đổi.
Ăn nhưng không có khẩu vị, nghe Doãn Viễn cùng cha và huynh trưởng khách sáo hàn huyên.
Hoắc Tư Dư cắn đũa, hơi buồn nghĩ, nếu ngay từ đầu bản thân y khi còn trong bụng mẫu thân là một bé gái. Vậy mối hôn sự này cũng sẽ không hỏng bét như vậy.
Sau tất cả, y hận, hận phụ thân chưa từng nói với mình mối thông gia từ bé này, hận bọn họ dễ dàng định đoạt chuyện chung thân đại sự của y. Cũng hận bản thân khi muốn đào hôn, lại không có ai giúp y ngoài gã sai vặt thiếp thân.
Ngay cả khi bỏ trốn, y chỉ có thể nghĩ đến việc đi Thương Xuyên tìm Chung Lật đại ca.
Y không khỏi cảm thấy thương hại cho bọn họ.
–
Đưa Doãn Viễn đi gặp mặt người nhà xong, Doãn Viễn lại mang theo Hoắc Tư Dư đến hoàng cung một chuyến, bái kiến thái hậu nương nương.
Hoắc Tư Dư không sốt sắng, dù sao y là nam tử, thái hậu sẽ không thật sự coi y là một người con dâu chu đáo, giữ lại nói chuyện, cùng lắm là ở trên cao nhìn xuống nói hai câu thôi.
–
Thái hậu bây giờ đã hơn bốn mươi tuổi, nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt, cử chỉ sang trọng, dáng dấp thập phần hòa ái dễ gần. Phu nhân ung dung, lộng lẫy ngồi bên cạnh nàng chính là hoàng hậu.
Hoàng đế và Đoan vương đều do thái hậu sinh ra, Doãn Viễn nhỏ hơn hoàng đế năm tuổi.
–
Doãn Viễn nói chuyện một hồi liền bị hoàng đế gọi đi, để lại Hoắc Tư Dư một mình bồi thái hậu và hoàng hậu.
May mà thái hậu cũng chỉ ôn hòa cùng y hàn huyên vài câu liền thả y đi, cuối cùng chỉ nói y tính tình Doãn Viễn không tốt, cần y bao dung nhiều hơn. Còn hoàng hậu chỉ cười nhạt không nói gì.
Hoắc Tư Dư ngoan ngoãn đáp lại.
–
Người đi rồi, thái hậu mới hớp một ngụm trà, chậm rãi thở dài, liếc mắt nhìn hoàng hậu bên cạnh, nói: “Đứa nhỏ này vô cùng tốt, chẳng trách Doãn Viễn thích y vậy.”
Hoàng hậu khẽ cười hỏi: “Mẫu hậu nói rất đúng, người khiến Đoan vương nhớ nhung lâu như vậy, hiển nhiên không tầm thường. Hài tử kia chính là thám hoa năm này mà thánh thượng khâm điểm.”
Thái hậu nhấp trà, một lúc lâu sau mới chầm chậm nói: “Tiền đồ y cuối cùng lại bị phá huỷ, thật đáng tiếc.”
Hoàng hậu cụp mắt không nói.
————————————————
Hoắc Tư Dư cũng tới bái kiến hoàng đế.
Hóa ra trước khi Doãn Viễn rời đất phong đến đây lần này, thật ra là xin nghỉ ba tháng, một tháng đi đường, một tháng đón dâu, thời gian còn lại tính đi tính lại cũng chỉ còn một tháng.
Cũng có nghĩa một tháng sau, Hoắc Tư Dư sẽ theo Doãn Viễn về đất phong.
–
Y chỉ là một học chánh nho nhỏ ở Quốc tử giám, kể cả giờ có từ quan cũng không sao, huống chi một tháng sau y phải rời kinh rồi.
Nhưng Hoắc Tư Dư vẫn biểu lộ y không nghĩ đến việc từ quan. Y nói xong liền quay mặt đi, làm ngơ bộ dạng giận hờn của Doãn Viễn.
–
Trên đường trở về, sắc mặt Doãn Viễn vẫn khó coi. Hoắc Tư Dư ngồi bên trái, hai tay nắm lại dưới tay áo bào rộng lớn, xoắn vào nhau. Y liếc nhìn Doãn Viễn, vừa vặn người kia cũng đang trừng y.
“Ta chỉ muốn làm xong việc thôi, trước ta mới biên soạn địa chí được một nửa, dù sao cũng phải làm đến nơi đến chốn chứ.” Hoắc Tư Dư nhanh chóng nói trước khi Doãn Viễn nổi giận, nói xong liền dùng đôi mắt vô tội nhìn Doãn Viễn.
Tuy giọng y có chút lạnh nhạt, nhưng tốc độ nói lại chậm rãi, có chút cảm giác động viên.
–
Doãn Viễn đảo mắt nhìn sang, không còn nhăn nhó ra mặt nữa, đáy mắt ngậm ý cười nhàn nhạt, hắn nói: “Ta chưa từng nói không cho ngươi đi.” Đương nhiên tốt nhất là không đi, nhưng nếu y muốn, cũng chẳng sao cả.
Thấy hắn không còn tức giận, Hoắc Tư Dư cũng thả lỏng nở nụ cười, lộ ra nét ôn nhu mà trẻ con trong luồng sáng mờ ảo trên xe ngựa.
Đồng tử Doãn Viễn khẽ tối lại, nghiêng người ôm y, cố ý dán vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Tư Dư, ta muốn làm.” Hắn cố tình kéo dài giọng, khiến câu nói càng thêm ám muội.
–
“Không được.” Hoắc Tư Dư đưa tay đẩy hắn, nhưng hắn không hề nhúc nhích chút nào.
Doãn Viễn được voi đòi tiên, cắn vành tai, hôn cằm y, động tác trên tay cũng có chút càn rỡ, “Ta muốn làm.”
Hoắc Tư Dư để tay trên lồng ngực Doãn Viễn, hai gò má ửng đỏ, màu da trắng nõn như được tô một tầng phấn nhàn nhạt. Y giãy dụa né tránh cái hôn nóng rực của Doãn Viễn, vội nói: “Không muốn ở trong xe ngựa…ta, ta không muốn ở đây, trước tiên, về trước đã.”
Doãn Viễn ôm chặt Hoắc Tư Dư, áp mặt vào hai gò má y, làm nũng cọ cọ, “Được.”
Hoắc Tư Dư bất đắc dĩ thở phào nhẹ nhõm, y cảm thấy bộ dạng làm nũng chơi xấu quấn lấy của Đoan vương, phiền toái hơn vẻ lạnh nhạt xa cách đầy uy hiếp lúc trước.
Y không ứng phó nổi.
————————————————
Đảo mắt liền tới mấy ngày nghỉ cưới cuối cùng.
–
Hoắc Tư Dư ngồi ngay ngắn trước bàn đề bút viết chữ, mỗi lần y buồn bực mất tập trung, đều chỉ có thể giãi bày tâm tư bằng việc viết chữ họa tranh.
Đề xong nét bút cuối cùng, tâm tình Hoắc Tư Dư cũng bình tĩnh lại. Bảng chữ mẫu trên bàn chờ mực khô, Hoắc Tư Dư cầm sách lẳng lặng đứng trước tủ sách, thoáng lật xem.
–
Doãn Viễn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đến gần Hoắc Tư Dư, không phát ra chút âm thanh nào. Thấy y đối lưng với mình, ý xấu muốn chọc ghẹo khó tránh khỏi nổi lên.
Hắn rón rén tới gần Hoắc Tư Dư, nắm chặt mảnh vải trong tay, phủ lên hai mắt Hoắc Tư Dư, rồi “quen đường” thắt một nút phía sau đầu y. Doãn Viễn cười ôm lấy Hoắc Tư Dư, lưng y dựa vào lồng ngực hắn, ỷ vào vóc người cao ráo, cúi đầu ngậm vành tai phấn nộn trắng tuyết của y.
–
Thân thể Hoắc Tư Dư run lên bần bật, sách trong tay cũng rơi xuống đất.
“Không, không muốn…”
Thân thể y run rẩy dữ dội, âm thanh cũng đứt quãng, Doãn Viễn nhận ra có gì đó không đúng.
–
“Tư Dư, ngươi làm sao vậy?” Doãn Viễn buông lỏng kiềm chế, trong giọng nói còn mang chút nghi hoặc.
Hoắc Tư Dư gỡ mảnh vải kia ném xuống đất. Y lảo đảo lui về phía sau, thậm chí còn đánh đổ nghiên mực chứa đầy mực trên bàn. Bảng chữ mẫu đẹp đẽ bị hủy hoại trong phút chốc.
Y khó chịu hé miệng nhẹ nhàng thở dốc, ngực chập trùng lên xuống, con ngươi đẹp đẽ tràn đầy sợ hãi.
Doãn Viễn tiến lên đem người ôm vào trong ngực, thấy dáng vẻ khó chịu của y, hắn căng tay, vươn tay dịu dàng vuốt ve lưng y.
–
Hoắc Tư Dư kề sát mặt ở lồng ngực to lớn của Doãn Viễn, cảm giác ấm áp xuyên qua y phục truyền tới, y từ từ tỉnh táo lại.
“Ta không sao.” Hoắc Tư Dư nhẹ rũ mắt, che dấu thất thố vừa rồi của bản thân, “Ta chỉ là không thích như vậy thôi.”
Doãn Viễn nắm cằm y, nhìn thần sắc tái nhợt của Hoắc Tư Dư, trong mắt đầy căng thẳng và tra xét, “Không thích bị che mắt?”
Hoắc Tư Dư gật đầu nhưng không nói lý do vì sao.
Doãn Viễn dùng sức ôm y một cái, như than thở như nỉ non: “Xin lỗi.”
————————————————
Doãn Viễn thấy vô cùng tội lỗi về việc che mắt, nên lúc tối dịu dàng vô cùng.
Hắn cúi đầu ngậm lấy vành tai trắng mịn của Hoắc Tư Dư, giày vò cọ xát người trên giường.
Ngón tay dính mỡ chậm rãi mở rộng hậu huyệt nóng bỏng căng mịn.
Hoắc Tư Dư hơi khép mắt, lông mi run rẩy, tiếng rên rỉ ủy mị ngọt ngào. Ngón tay Doãn Viễn nắn bóp nhiều lần, khiến thuốc mỡ thành chất lỏng dính nị.
Hoắc Tư Dư luôn có chút chống cự với tình dục, nhưng không ngăn nổi dục vọng thèm khát, thân thể đã thuận theo từ lâu.
–
Doãn Viễn nồng nhiệt hôn môi Hoắc Tư Dư, vuốt ve liên tục. Vật cứng cọ xát tại miệng huyệt một hồi, rồi chậm rãi tiến vào. Với thuốc mỡ, cự vật khổng lồ nóng bỏng nam nhân từng tấc từng tấc đi vào, đỉnh vào nơi sâu nhất.
Hoắc Tư Dư hổn hển, chỉ thấy một trận tê dại dưới hạ thân. Đôi chân thon dài theo thói quen vòng lấy eo Doãn Viễn, rõ ràng tư thế phóng đãng như vậy, nhưng y lại không thể làm gì khác.
Thương tiếc, dịu dàng của Doãn Viễn quả nhiên chỉ tồn tại trong một đoạn thời gian ngắn liền tan thành mây khói. Hắn nhéo vòng eo nhỏ chắc của Hoắc Tư Dư, nhanh chóng di chuyển hông, tàn nhẫn đỉnh vào người dưới thân, cả cây tiến vào cả cây rút ra, mỗi lần đều đâm vào nơi mẫn cảm nhất.
–
Âm thanh lép nhép dai dẳng đan xen từng trận thở dốc và rên rỉ đầy ám muội.
Hoắc Tư Dư ánh mắt mơ hồ vòng tay qua cổ Doãn Viễn, đặt môi mình lên, hôn hắn khó rời khó bỏ.
Trong khoái cảm cực hạn, y cam chịu hết thảy dục vọng của Doãn Viễn. Bên trong dũng đạo chật hẹp bị đổ đầy chất lỏng nóng bỏng, Hoắc Tư Dư bị Doãn Viễn ôm vào lòng nhẹ giọng thở hổn hển, tiếp đó y cũng bắn ra, nơi giao hợp giữa hai người sớm đã bị bạch trọc làm cho ướt nhẹp rối tinh rối mù.
–
Hoắc Tư Dư lại bị hôn, đè trở về giường, tay y lơ đãng ấn vai, cổ Doãn Viễn, đôi mắt động tình ngập nước.