Mị Tướng Quân

Chương 28

Còn vị mưu sĩ vô cùng tuấn tú bên cạnh y cũng bị tất cả những người trên đường nhìn thấy căm ghét. Đáng tiếc là dù có hận cũng chỉ có chửi thầm. Lúc thái rau sẽ coi củ cải là Hán gian, băm đến mức cái thớt gỗ vang tiếng bùm bụp mới thôi.

Lúc nữ đầu bếp vừa ra ngoài mua thức ăn về, đang coi cái thớt là cọc gỗ mà băm, đúng lúc đó ta đi vào nghe thấy lời bàn luận của họ, đoạn lạnh lùng thốt lên: “Những chuyện này các ngươi cũng nói được sao?”

Những người trong bếp vội vàng dừng tay, đứng cúi đầu trước mặt ta: “Mỹ nhân dạy rất phải.”

Ta không để ý tới họ nữa, chỉ dặn dò: “Gần đây khí trời nóng bức, đồ ngọt bữa khuya đổi thành hạt sen đường phèn, không cần nấu chè táo hạnh nhân nữa.”

Đầu biếp băm thớt gỗ hình như vẫn chưa nguôi giận, không kìm được mà khẽ nói: “Mỹ nhân, Vương Gia vốn không thích đường phèn hạt sen.”

“Ngươi chỉ cần nấu thôi, tự ta sẽ bưng lên.” Ta thở hắt ra, đi chuẩn bị.

Chỗ của Ninh Vương là Cẩm Sắt Cư ngay chính giữa Vương phủ, đi dọc theo hành lang mái cong đấu củng (*), có thể thấy bông hoa nhụy vàng xinh tươi, cá chép tung tăng bơi lội trong ao sen ở bên hiên hành lang. Mị Nguyệt và một thị nữ khác theo sau ta bưng hộp đựng thức ăn bước đi chậm rãi. Trên đường đi có hạ nhân trong phủ tránh sang bên cúi đầu hành lễ. Thỉnh thoảng gặp những mỹ nhân chỉ nghe tên không biết mặt, không đợi ta lên tiếng, các nàng đã lui sang một bên, khẽ gọi một tiếng: “Hoa mỹ nhân có khỏe không?” Thế sự vốn muôn màu, bởi vậy phải nhìn rõ. Ta đáp lại hờ hững, lặng lẽ rời đi, lớp sa mỏng mềm mại màu vàng đậm bị gió cuốn lên, viên ngọc trai lạnh băng trên đầu chạm vào mặt, cũng phần nào có khí thế của của tướng sĩ cưỡi ngựa tuần tra tiền tuyến.

* Đấu củng: Một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu

Ta còn chưa hết bần thần đã đến trước phòng ngủ của Ninh Vương, có thị tỳ vào thông báo trước, không phải đợi chờ lâu lắc như trước đây, lần này vừa thông báo y đã sai người gọi ta vào.

Lúc ta bước vào thì y đang múa bút viết chữ, chỉ liếc qua đã thấy rõ vô số chữ “Hiền lương” viết to trên trang giấy bằng các thể chữ Cuồng Thảo, Khải, Sấu Kim, Lệ, Chương Thảo, Hành, Ngụy Bia, Hành Thảo, Tiểu Triện… Trong thoáng chốc ta cũng chỉ thấy rõ những thể chữ như vậy mà thôi.

Ta bưng hạt sen đường phèn tới, đặt ở bên tay y và nói: “Chữ của thiếp thân, so với vương gia thế nào?”

Y ngẩng đầu nhìn ta, nhận khăn lau tay ta đưa tới: “Chữ của nàng luyện rất lâu rồi phải không?”

Hai chữ ‘Hiền lương’ ta viết, mặc dù vẫn theo nét chữ giống tư ấn, nhưng kinh lạc cơ thể đã thay đổi, nét bút mềm mại, hoàn toàn không có nội lực, dấu vết rõ ràng như vậy sao y có thể không nhận ra chứ? Chỉ cho rằng ta đang cố ý bắt chước, càng lộ vẻ giả dối.

Ta khẽ nói: “Chữ của thiếp thân vốn rất xấu.”

Y không hỏi nữa, cầm lấy bát sứ thanh hoa mỏng đặt trên mặt bàn, mở nắp ra thì nhíu mày, đóng nắp lại, đặt cạch xuống bàn.

Ta vội nói: “Thiếp thân biết vương gia không thích hạt sen đường phèn, nhưng khí trời nóng bức, thiếp thân tự ý…”

“Hay cho cái tự ý!” Ninh Vương lạnh lùng nhìn ta, nói tiếp. “Bát hạt sen này tặng cho nàng.”

Ta vội vàng dọn bàn, bưng hạt sen định ra ngoài, lại nghe y nói: “Ăn xong mài mực cho Bổn vương.”

Ta thuận tay bưng bát sứ, ngồi xuống ghế xếp hai bên, dùng muỗng canh múc hạt sen, chầm chậm thưởng thức. Cảm thấy vị ngọt vừa phải, hạt sen mềm mà không ngán, ngát hương trong miệng.

Thỉnh thoảng liếc nhìn Ninh vương, lại thấy y múa bút viết chữ, chân mày càng lúc càng nhíu chặt. Cuối cùng đặt cạch chiếc bút lông sói cán ngọc lên giá bút, ngẩng đầu lên nói: “Bổn vương mệt rồi, nàng đi trước đi.”

Ta vội vàng đặt bát hạt sen xuống, khẽ khóm người trước y rồi bước nhanh đi ra thư phòng.

Rời khỏi phòng, nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên lá sen, khiến cho giọt nước trên lá sen như trân châu. Ta mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, biết được hôm nay đã đạt được mục đích rồi.

Ninh Vương đa nghi, có lẽ ta đã khiến y sinh lòng nghi ngờ, mà để gạt bỏ mối nghi ngờ đó, không còn cách gì khác ngoài như có như không, nửa thật nửa giả.

Tiểu Thất đã phải tốn không ít công sức để thay đổi thói quen cũ của ta. Cuối cùng để cho ta không còn chút bóng dáng thường ngày, nhưng ta không thể thay đổi tính thích đồ ngọt của mình: “Giới tính cũng đổi luôn rồi, một hai phẩm chất không giống mà thôi, sao có thể lộ được chứ?”

Tiểu Thất nói chậm rãi: “Nếu vương gia vốn có phần nghi ngờ thì sao? Nếu vương gia thích xem dã sử thần tiên ma quái giống ngài mà tin chuyện mượn xác hoàn hồn thì sao?”

Ta phản bác: “Cáo gian xảo có ba hang, ai cũng hoàn toàn giả đối, tất cả đều giả, lại càng đáng nghi hơn. Có một hai điều thật, chỉ khiến người ta cho rằng ta cố gắng bắt chước, ngược lại kiên định cho rằng ta là kẻ giả dối. Cũng hư hư thật thật như trên chiến trường, mượn thế ra tay, là nguyên tắc động nhất.”

Tiểu Thất trách móc: “Cũng chỉ lấy cớ để được ăn đồ ngọt đến ngấy chết người! Đừng bảo ta không cảnh cáo ngài, răng lợi của ngài không được như trước, cẩn thận sâu răng đấy!” Y không khuyên nữa, chắc cũng cho lời ta nói là sự thật.

Nếu giữ thói quen thường ngày, lại không muốn người khác nhận ra thân phận, e rằng phải hết sức tránh để lộ ra niềm yêu thích vốn có của mình, như ta lại cố ý. Cho nên, Hậu Hậu Thương thấy ta thích ngọt lại đâm ra thất vọng. Cuối cùng y cũng cho rằng ta chỉ là người được thái tử huấn luyện mà thôi?

Y không cố gắng giấu diếm niềm yêu thích của mình, thái tử cuối cùng cũng biết mang máng, nên phái người tới thăm dò, sai người bắt chước hết thảy thói quen hành động của người đó, làm nhiễu loạn sự đề phòng của Hạ Hậu Thương ư? Cho nên, y mới lần lượt mắc bẫy, lần lượt thất vọng.

Hồi trước, toàn quân đều biết ta thích hạt sen đường phèn. Thật ra thì không vì lý do gì khác, hạt sen đường phèn có rất nhiều công dụng. Có thể ăn, ăn không hết thì có thể tập trung khí lực, làm ám khí bắn.

Nhớ lại một năm đó, Ninh Vương Hạ Hậu Thương vừa được phái tới làm giám quân, mang dòng dõi quý tộc của Thiên Hoàng, lại càng toát lên vẻ lạnh lẽo, khiến người ta không dám tiếp cận. Ngày nào cũng mang bản mặt lạnh tanh đi tới đi lui trong doanh trại, còn thích xoi mói, nói quân uy ở đây không phấn chấn, trang bị chỗ đó không mạnh, trại dựng quá mức qua loa, cột gỗ ở hàng rào quá mảnh, nếu khỏe mạnh vừa nhấc chân đã đổ luôn rồi. Tất nhiên khiến mọi người trong quân đều giận dữ. Phần lớn y đều chọc ngoáy ta, cho nên mặc dù ta chỉ cười cười cho qua, nhưng vẫn tức điên lên được.

Nhưng con vua vào doanh trại cũng gây chú ý khắp nơi, nhân lúc căn cơ của y còn chưa ổn, đã có người liều mình với hiểm nguy.

Nhớ lại ngày đó, chắc là y đã sáng tỏ, biết mình chọc ngoáy quá nhiều, nguy hiểm cận kề. Thế là đích thân chi bạc, mua rượu thịt, mời tướng lãnh từ Hiệu úy trở lên tới doanh trại liên hoan.

Tất nhiên không ai dám không đi. Y xuất thân từ Hoàng thất, việc gì cũng cầu kỳ, chỉ là một tiệc rượu nho nhỏ thôi mà phải tổ chức như yến tiệc Hoàng thất, sai ngự trù đi theo bên mình nấu mười tám món. Củ cải tỉa phượng, thịt nguội xếp hoa, ly rượu bằng bạc, đĩa sứ thanh hoa. Thức ăn tuy đẹp, bày biện cũng bắt mắt, nhưng lại khiến đám người thô kệch bọn ta thầm mắng trong bụng: Cái thứ quái gì thế này, còn không nổi hai miếng! Còn có người không chịu nổi uất hận, bóp nát ly rượu giấu vào trong ngực, chờ bữa tiệc kết thúc thì đi ra đổi lấy hai con gà quay lấp chỗ trống trong bụng…

Nếu quý vị muốn nói ‘Người này’ là ta, vậy ta không thừa nhận đâu.

May là còn có màn ca múa, hòa với tiếng nhạc, làn gió thơm thoảng đưa, đền bù tiếc nuối này. Tướng sĩ sống ở biên ải, đã lâu không thấy nữ nhân. Chiêu này cuối cùng đã kéo sự chú ý của tướng sĩ ra khỏi nỗi tức giận vì khuấy đảo con trùng tham ăn nhưng lại không cho ăn no.

Đến cuối, dâng món điểm tâm ngọt thì tướng lãnh quăng luôn thìa canh tinh xảo khéo léo vào bát, dốc thẳng vào miêng, ngấu nghiến hồi lâu mới cảm thán: Ngọt quá đi mất.

Trong lúc đó thích khách lên sàn, những vũ cơ vừa xoay người, ánh đao trong tay lóe lên, đoạn nhào vè phía Ninh vương ngồi trên ghế chủ trì.

Khi đó chưa ai thấy thân thủ của Ninh vương, vừa thấy đột biến, mọi người bên dưới đều người rút đao ra. Nhưng không chỉ như vậy, mười mấy tên áo đen che mặt nhảy xuống từ nóc nhà, lao vào từ cửa sổ bằng tốc độ như trước, cầm lưỡi đao sắc bén trong tay, hô giết rồi xông về phía Ninh vương.

Cho nên, người này có một đặc điểm chẳng bao giờ biến mất, đó chính là… Y đi tới đâu sẽ rước tai họa tới đó.

Lúc đó, ta đang mò thìa canh trong bát để quăng đi, dốc cả bát điểm tâm ngọt vào miệng, còn chưa thưởng thức hương vị đã thấy tình hình nguy ngập. Cho nên, tập trung, dồn khí, hạt sen đường phèn đi kèm với nước bọt trong miệng ta mang theo sức mạnh sấm vang chớp giật bắn về phía vũ cơ đang cầm đao đâm vào Ninh vương.

Thanh đao trên tay vũ cơ bị hạt sen lao tới như mưa đá bắn văng đi, vài huyệt đạo trên người cũng trúng hạt sen, nhất thời không thể cử động.

Nhưng, ta vừa nhìn Ninh vương thì lại hoảng loạn sợ hãi, bước lên phía trước dùng tay áo lau nước đường dính trên lông mày y, nhặt hạt sen rơi trên trường bào gấm vóc thêu vàng khảm ngọc, vụn hạt sen dính trong cổ áo viền bạc, còn định cậy miệng y lấy nốt vài hạt sen ở trong đó nữa, nhưng thấy sắc mặt lạnh lẽo đó thì không dám ra tay, cẩn thận nói: “Bẩm giám quân, thuộc hạ không đau không ốm, từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm mạo lần nào, ngài yên tâm.”

Xem ra võ công của y cũng không tệ, vận công che chắn thân thể. Tuy vậy hạt sen đường phèn kèm nước bọt bắn khắp nơi, dù y không bị đánh đến mức tê liệt ngã lăn ra đất giống nữ thích khách kia, cũng không thể ngăn cản hạt sen kèm nước bọt dính đầy người.

Y ngây người hồi lâu, mới phun hạt sen trong miệng ra, chỉ ngón tay vào ta hồi lâu: “Ngươi, ngươi, ngươi…” Tay trái ta vội cầm lấy tay y, trung thành mà khẩn thiết nói: “Giám quân đại nhân, thuộc hạ hiểu, thích khách càng ngày càng nhiều! Có thuộc hạ ở đây, ngài không cần phải lo lắng.” Tay phải tiện tay búng nhẹ, bắn hạt sen vừa mới lấy từ trên người y xuống vào miệng một thích khách sau lưng y, khiến miệng thích khách rơi đầy răng, máu chảy ròng ròng, nhìn ta đầy khiếp sợ.

Bên hiên này đã có ta bảo vệ Ninh vương, bên hiên kia tướng sĩ thấy thích khách đã được xử lý gọn ghẽ, nhìn ngón tay lộ liễu của ta, đồng thanh khen hay.

Ta mỉm cười chắp tay: “Đa tạ, đa tạ.”

Một tiếng ‘hay’ này đánh thức Ninh vương khỏi cảnh bần thần, cầm lấy chén trà trên bàn súc miệng. Ta tốt bụng nhắc nhở: “Giám quân đại nhân, chén trà này vừa đặt ngay bên cạnh…”

Từ đó về sau, khi giám quân đại nhân mở tiệc chiêu đãi toàn bộ tướng sĩ, không bao giờ chọn món hạt sen đường phèn cho món điểm tâm sau bữa chính nữa. Khiến ta nhớ mong như nước thủy triều, thỉnh thoảng chỉ có thể sai Tiểu Thất chạy thật xa tới hồ sen phú hộ hái hạt sen nấu một bát cho ta ăn.

Mỗi khi ta bưng bát lên ăn, cũng là lúc mọi người xung quanh đứng xa ta hết mức có thể. Đối với một người ưa náo nhiệt như ta mà nói, nỗi cô đơn này đúng là như thủy triều.
Bình Luận (0)
Comment