Mịch Tiên Kiếm Đạo

Chương 25


Mà truyền thừa từ Ngũ Hành Linh Châu, chính là người sáng tạo công pháp này để lại, hắn cũng là tu sĩ mang ngũ hành linh căn, mà linh căn hắn độ tinh thuần đạt tới cực phẩm, tốc độ so bình thường ngũ hành linh căn còn phải chậm hơn.

Không cam lòng cả đời tầm thường, liền đi khắp nam vực học tài nghệ bách gia, hao phí ba mươi năm sáng tạo Ngũ Hành Phân Hợp Quyết, nhưng hắn cũng chỉ có sáng tạo đến cảnh giới Nguyên Anh Kỳ đại tu sĩ.

Tại một lần thám hiểm di tích thời thái cổ trọng thương, may mắn trốn thoát nhưng thương thế quá mức nghiêm trọng, thấy bản thân sắp bỏ mình thân tử đạo tiêu.

Không cam lòng tuyệt học mình sáng chế cả đời bị biến mất khỏi nhân gian, liền để lại truyền thừa ở di tích cổ chờ người hữu duyên, về sau tổ tiên của thiếu niên kia đạt được, nhưng hắn không có ngũ hành linh căn tinh thuần đạt đến cực phẩm.

Không thể nhận được truyền thừa, nên hôm nay mới rơi vào tay Lê Hạo, nếu không mà nói cũng không đến lượt hắn.

Ngũ Hành Linh Châu khi thu vào thức hải, có hai loại công dụng vô cùng nghịch thiên, đó là thần thức sẽ được linh châu liên tục rèn luyện, mà linh châu cũng sẽ tự động hấp thu Ngũ hành chi khí.


Khi tích tụ đủ ngũ hành chi khí, tế xuất ra ngoài ngâm vào linh thuỷ bình thường, có thể hoá linh thuỷ bình thường, trở thành ngũ hành linh thuỷ, hiệu quả vô cùng nghịch thiên.

Truyền thừa còn giảng giải một số chú ý khi tu luyện " Ngũ Hành Phân Hợp Quyết", có thể giúp Lê Hạo tránh khỏi phải tự bản thân mò mẩm, tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Tu sĩ mặc dù bế quan một lần có thể ba năm, năm năm nhưng tu sĩ là nghịch thiên mà đi, càng có nhiều thời gian mới có thể cùng thiên đạo tranh phong, mới có một tia cơ hội trở thành chân tiên siêu thoát ngũ hành âm dương, cho nên thời gian cũng vô cùng quý giá.

Ngoại trừ một số chú ý khi tu luyện công pháp này, Còn có một số linh thuật, nhưng với tu vi Lê Hạo hiện giờ cũng không thể tu luyện.

Một tháng sauVận chuyển công pháp hấp thu linh khí, dùng mấy bình đan dược hôm nay Lê Hạo rốt cuộc khôi phục toàn thịnh, tuy nhiên tu vi vẫn chưa khôi phục trở lại.

Vung tay cảm nhận toàn thân khí lực, đã bình thường chỉ có linh lực chưa khôi phục lại toàn thịnh.

" Đã lâu không gặp Hi Tuyết, không biết muội ấy như thế nào rồi.

"Suy tư đến đây Lê Hạo đứng dậy đi ra động phủ.

Bên ngoài động phủ trời đã tối, hôm nay ngày mười lăm ánh trăng vô cùng sáng, ngôi sao lấp loé chiếu sáng đầy trời, ngoài động phủ thì vô số hoa hoa thảo thảo, có thể nói phong cảnh hữu tình.

Bước chân xuyên qua vườn hoa, tới một cái đình đài một bóng người, xuyên lấy xiêm y màu trắng, trên tóc cài một cây trâm phượng, tóc dài đến eo , khuôn mặt trái xoan, môi anh đào nhỏ nhắn, mắt phượng mày ngài, xinh đẹp động nhân tâm, đang ngắm ánh trăng.


Tựa như tiên tử trong tranh hoạ, vô cùng xinh đẹp, Lê Hạo đứng nhìn trước mắt một màn này, cũng không tiếp tục bước đến, cứ như vậy ngắm nhìn nàng.

Một lát sau Hi Tuyết như cảm ứng được gì, nghiêng đầu nhìn sang hướng Lê Hạo đang đứng.

" Ca ca, ngươi đến bao lâu rồi sao không gọi ta "Thấy Lê Hạo nàng mỉm cười nói.

Nhìn nàng cười quả thật vô cùng xinh đẹp, Lê Hạo nội tâm rung động trái tim nhảy lên liên hồi, nhưng nghe nàng hỏi cũng không thừa nhận mà nhàn nhạt mỉm cười trả lời:" Ta vừa mới đến mà thôi, ta có một món đồ có chút thú vị dự định tặng ngươi, nhưng quên đến tận đây bây giờ mới nhớ lại.

"Đánh chết cũng không thừa nhận đã đến từ lâu, "nàng là muội muội ta nha suy nghĩ lung tung làm gì " trong lòng nói thầm, trên tay thì cầm lấy một hộp gỗ nhỏ đi đến trước người Hi Tuyết nói :" Tặng muội, mở ra xem đi "Hi Tuyết nhìn hắn có chút nghi hoặc, tiếp nhận hộp gỗ mở ra nhìn, bên trong hộp gỗ chính là một thanh tiểu kiếm, màu lam ngọc vô cùng đẹp mắt, Hi Tuyết truyền vào linh lực, thanh kiếm loé lên dài gần hai thước, nàng yêu thích không buông tay ngắm nhìn hồi lâu, bỗng nhiên quay sang nhìn hắn hai mắt loé lên tinh quang nói :" Lại gần đây ta nói ngươi nghe một chuyện "Lê Hạo nghe nàng nói vậy nhích lại gần nàng nói :" Làm gì thần thần bí bí, có ai nghe đâu! "Chưa dứt lời môi của hắn đã bị Hi Tuyết môi anh đào hôn vào , hai môi chạm vào trong đầu hắn loé lên một suy nghĩ :" ừ thật mềm nha"đứng hình một lát, mặt của hắn đỏ lên có chút lúng túng nói :" Ngươi là muội muội ta làm như vậy còn thể thống gì "Lê Hi Tuyết nhìn hắn ngẩng lên cái cổ trắng nõn nà, làm ra một cái mặt quỷ nói:" Cũng không phải huynh muội ruột nha, với lại ngươi từ nhỏ đã hứa cưới ta, lớn lên lại muốn quỵt nợ, đây chỉ là lợi tức nhỏ mà thôi"" Nhưng ngươi còn nhỏ nha không được làm như vậy, lớn lên ngươi sẽ suy nghĩ khác, với lại ngươi tiếp xúc quá ít nam nhân, mới có ý nghĩ gả cho ta "" Khi ngươi tiếp xúc nhiều nam nhân, ngươi sẽ có suy nghĩ khác nha "Lê Hạo có chút bất đắc dĩ nói.

" Hôn môi rồi, ta cũng đã trở thành người lớn nha, mà ngươi cũng chỉ có lớn hơn ta hai tuổi , sao ngươi biết ta tiếp xúc nam nhân khác sẽ thay đổi suy nghĩ!"Lê Hi Tuyết nghe hắn nói, cảm thấy có chút oan ức, mắt hơi phiếm hồng, lời nói tuy có chút ngây thơ, nhưng trong đó cất chứa oán giận rất rõ ràng rồi.

" Ngươi đúng là một cái đầu gỗ khốn nạn nhất trên đời !"Nói xong cũng không chờ hắn trả lời liền xoay người rời đi.


Lê Hạo nhìn nàng rời đi, có chút ngây người không biết chuyện gì xảy ra, hắn trước giờ luôn coi nàng như muội muội, nên lúc nói chuyện trong lời nói luôn có một kiểu giáo huấn, nhưng hắn lại không đổi vị trí suy nghĩ.

Hắn nói như vậy chẳng khác gì áp đặt suy nghĩ của bản thân hắn vào người nàng, tựa như nàng tiếp xúc nam nhân khác sẽ thay đổi, đối với Lê Hi Tuyết mà nói, lời này quả thật vô cùng khó nghe.

Hoa viên chỉ còn lại Lê Hạo, đứng dưới trăng ngắm nhìn bầu trời đầy sao, hơi có chút thất thần, lâm vào trầm tư, kêu hắn nghĩ kế âm người hay giết người, chỉ cần có lợi hắn sẽ vô cùng vui vẻ mà làm.

Nhưng tình cảm nam nữ, hắn chẳng khác gì hoà thượng, sờ đầu mãi nhưng cũng không thấy được cọng tóc nào.

.

Bình Luận (0)
Comment