Miễn Cưỡng Tiểu Yêu Tinh, Vương Gia! Ta Lại Muốn Ở Trên Ngươi

Chương 24

Cảnh Hiên xoay người đi, Bình Tử bóng lưng thờ ơ lạnh nhạt như cũ, không khỏi lắc đầu.

Hắn đi theo bên người Cảnh Hiên đã lâu, rất nhiều chuyện người khác không hiểu, nhưng hắn lại biết rõ.

Giống như con cá vàng kia, giống như cô nương chưa từng xuất hiện kia.

Có một số việc trong Bình Tử đã đoán ra được, nhưng dù sao sự tình cũng vượt quá khả năng hiểu biết bình thường, hắn thật không thể dễ dàng tiếp thu.

Nhưng trong lòng Bình Tử hiểu rõ, mặc kệ sự tình gì, chỉ cần là chuyện Cảnh Hiên nhận định, Bình Tử hắn sẽ liều mạng giúp đỡ Cảnh Hiên hoàn thành.

Đây, chính là lòng trung thành của một nô tài đối với chủ tử!

...

Lại nói tiếp, tòa trạch viện này là khi Cảnh Hiên chinh chiến ở đây đã đặt mua.

Lúc đó chỉ là vì muốn thuận tiện, thậm chí hắn còn cho rằng khi chiến tranh kết thúc, tòa trạch viện này sẽ bị bỏ hoang, hắn cũng không cần phải trở lại thành Thông Quan này nữa.

Không nghĩ đến, chỉ mới cách một tháng, hắn lại quay về nơi này, còn gặp... Hắn lựa chọn lời nói ở trong lòng, còn gặp một nữ tử đặc biệt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Tuyết Tuyết được an bài ở trong phòng Cảnh Hiên, trước khi quay về có để lại hạ nhân quét dọn, nên phòng này chẳng khác gì lúc hắn chưa rời đi, mùi đàn hương từng đợt từng đợt bay lên, hương vị nhàn nhạt, rất là thoải mái.

Cảnh Hiên bước nhẹ đến bên cạnh giường, gương mặt có chút trắng bệch của Tuyết Tuyết đập vào trong mắt hắn.

Hắn khẽ vuốt vuốt ngực, chỗ ấy có một loại cảm giác đau không nói nên lời, rất đau, cũng rất bi thương.

Nữ tử trên giường nhắm chặt mắt, hai lông mày thanh tú thỉnh thoảng lại nhíu chặt, mỗi một cử động, đều giống như kéo theo tâm của hắn.

Nhịn không được vươn tay đặt lên mi tâm của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, muốn vuốt lên đôi lông mày kia.

Y phục màu vàng trên người Tuyết Tuyết đã được nha hoàn đổi đi, ban đầu khi gặp nàng, hắn chỉ vội vàng liếc mắt một cái, mặc dù khi đó toàn bộ quần áo trên người đều ẩm ướt, nhưng Cảnh Hiên vẫn nhận ra được. Đó là những thứ hắn đã thấy ở trong mộng, một màn này lại không thể quên được.

"Ngươi..." Cảnh Hiên khàn giọng mở miệng, sau đó lập tức dừng lại, tự mình nghĩ, rồi lại nói: "Rốt cuộc ngươi là ai? Là nữ tử trong mộng kia? Là... thật là Tuyết Tuyết của ta sao?

Lời vừa nói ra, bản thân Cảnh Hiên cũng bị hù sợ.

Đây là ý nghĩ đáng sợ cỡ nào?

Đây là ý nghĩ táo bạo cỡ nào?

Vậy mà hắn lại tự nhiên nói ra khỏi miệng như vậy, chuyện này hắn đã giấu trong lòng mười năm, vẻn vẹn mười năm.

Từ mười năm trước, khi hắn nhìn thấy thân cá của nữ tử kia, ý nghĩ này thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu hắn.

Tuyết Tuyết giống như cảm thấy có người đang gọi mình, nhưng mí mắt nặng nề không cách nào mở ra được.

Nhưng nàng lại cảm thấy an tâm, nàng nhớ rõ, nàng được Cảnh Hiên cứu, nàng có thể cảm nhận người ở bên cạnh mình chính là Cảnh Hiên - người mà nàng ngày nhớ đêm mong.

Vì thế nàng an tâm ngủ, khi chìm vào trong giấc mộng, khóe miệng còn xuất hiện một nụ cười.

Cảnh Hiên chợt sửng sốt, ngây ngốc nhìn nụ cười thoát ẩn thoát hiện kia, trong lúc nhất thời, không khống chế được nỗi lòng của bản thân, hơi cúi người, gắt gao ôm lấy nữ tử kia vào trong ngực.

"Rốt cuộc ra cũng tìm được người sao?" Hắn nói, "Mười năm trước ngươi là người đã cứu ta, ngươi là người hàng đêm xuất hiện trong mộng của ta, còn luôn là cá vàng nhỏ bầu bạn bên cạnh ta, Tuyết Tuyết của ta, cũng là ngươi! Đúng không? Tuyết Tuyết, ta..."

"Vương gia!" Chợt ngoài cửa vang lên tiếng của Bình Tử, "Vương gia!"

Trong thanh âm có chút gấp gáp, Cảnh Hiên nhíu mày, đem chăn kéo lên trên người Tuyết Tuyết một chút, lúc này mới đành lòng đứng lên.

Đi thong thả đến cạnh cửa, mở cửa ra, Bình Tử cầm theo một cái đèn lồng giấu đứng ở ngoài cửa.

"Chuyện gì?" Giọng nói của hắn có chút nặng nề, sắc mặt vẫn lạnh lùng như thường, không nhìn thấy một chút ôn nhu như vừa rồi.

Bình Tử hơi cúi người, vội vàng nói:

"Vương gia! Có hai vị đạo sĩ đến trước của phủ, nói trong phủ chúng ta có yêu khí, ồn ào không chịu rời đi."

Hắn vừa nói, vừa theo bản năng nhìn vào trong phòng phía sau Cảnh Hiên, lông mày Cảnh Hiên càng nhíu chặt lại.

"Vương gia, người xem chuyện này..."

"Đuổi đi!" Hắn không chút suy nghĩ, "Đừng nói trong phủ này vốn không có yêu khí, cho dù có, cũng là chuyện của bổn vương, không cần người ngoài nhúng tay vào!"

"Nô tài hiểu rõ!"

Bình Tử lại hơi cúi người, sau đó lại nghe thấy Cảnh Hiên nói tiếp:

"Còn nữa! Ngươi, cùng tướng sĩ đi theo từ kinh thành tới, còn có hạ nhân trong phủ này. Các ngươi phải nhớ cho kỹ chủ tử của mình là ai, mình là tùy tùng của ai. Một khi có người ngoài sinh sự, người các ngươi phải bảo vệ là ai. Nếu như ngay cả điểm này cũng không phân rõ, nếu hoài nghi chủ tử của mình, vậy Bổn vương thấy, cũng không cần thiết phải lưu lại rồi!"

Trong lòng Bình Tử cả kinh, nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên Cảnh Hiên dùng khẩu khí lớn như vậy để nói.

Trước đây, cho dù có trách phạt, nhưng lời nói cũng không nghiêm trọng tới mức này.

Hắn biết, dò xét vừa rồi của mình theo bản năng đã khiến Cảnh Hiên bất mãn. Đối với nữ tử nằm trong phòng kia, hẳn là Cảnh Hiên có ý, sợ không chỉ là hiếu kỳ nhất thời.

"Nô tài hiểu rõ, nô tài đã biết!" Bình Tử khom người đi ra, không ôm một chút hoài nghi nào nữa.

Theo như lời Cảnh Hiên vừa nói, phải biết chủ tử mình là ai. Nhận chủ tử, phải phục tùng mệnh lệnh và bảo vệ vô điều kiện, dù hắn có sai!

Vội vàng trở lại trước cửa phủ, cách thật xa chợt nghe thấy hai vị đạo sĩ cao kều vọt vào tới trong cửa:

"Chủ nhà này! Trong phủ các ngươi có yêu khi! Cỗ hơi thở này không phải người thường nên có, có yêu không trừ, ngày sau nhất định sẽ sinh mầm tai họa!"

"Yêu đạo lớn mật!" Bình Tử hét lên một tiếng, chân bước nhanh hơn, vài bước đã đến trước mặt. "Yêu đạo ở đâu đến đây sinh sự! Ngươi dùng tà thuyết mê hoặc người khác, là có mục đích gì?"

Tướng sĩ ngăn cản bên cạnh đối với chuyện này vốn còn có chút ậm ờ, một chữ "Yêu" của vị đạo sĩ kia, tựa hồ như dây cung chạm vào trong lòng bọn họ, chuyện khiến bọn họ suy nghĩ nhiều nhưng không dám nói cứ như vậy bị vạch trần, làm cho người ta không thể không run sợ.

Hơn nữa, lúc đầu khi Bình Tử nghe xong chuyện này cũng lựa chọn đi bẩm báo Vương gia, đây không thể không khiến các tướng sĩ càng thêm nghi ngờ.

Chính vì nguyên nhân này, lúc này mới cho hai vị đạo sĩ kia vào cửa chính, để bọn họ càng không ngừng ồn ào ở chỗ này.

Nhưng bây giờ Bình Tử đã trở lại, thái độ cũng kiên quyết hơn trước.

Một câu nói, đem những lời nói yêu dị của hai vị đạo sĩ kia quy kết thành nói hươu nói vượn.

Đầu tiên các tướng sĩ còn sửng sốt, nhưng chỉ trong phút chốc, nhất chí lựa chọn cùng đứng về phía Bình Tử.

Bọn họ là tướng sĩ của Cảnh Hiên, quen nếp quân lệnh như núi, tám tháng chinh chiến cùng nhau cũng đủ để duy trí tin tưởng.

Vì thế các tướng sĩ ào ào tiến lên, gần như muốn nắm lấy cánh tay của hai vị đạo sĩ ném người ra bên ngoài.

"Các ngươi buông! Buông ra!" Lão đạo sĩ cao giọng hét lên, hai chân không ngừng giẫy giụa trên mặt đất. "Bần đạo là vì muốn tốt cho các ngươi! Nếu không trừ yêu khí trong phủ, sợ là sẽ gây tai họa cho người! Các ngươi có hiểu hay không? Người và yêu khác nhau! Người và yêu khác nhau!"

Bình Tử vung tay lên, các tướng sĩ dừng bước chân lại.

"Các ngươi nghe đây!" Ngón tay Bình Tử chỉ vào lão đạo sĩ, "Đây không phải là phủ đệ của người bình thường, không chấp nhận được các ngươi hồ ngôn loạn ngưc. Đừng nói trong phủ ta vốn không tồn tại cái yêu khí gì, cho dù thật sự có, chúng ta sẽ đi mời cao tăng đắc đạo, không đến lượt các ngươi càn quấy!"

"Thế nào là càn quấy!" Lão đạo sĩ không cam lòng, dứt khoát giẫm chân, nói lời thật: "Ta và học trò từ Cảnh vương phủ trong thành Thông Quan đuổi đến chỗ này! Yêu quái này vốn tác yêu tác quái trong Cảnh vương phủ, ta đang lập đàn trừ yêu, vốn là có thể đánh tan hồn phách của tiểu yêu này, đáng tiếc trong phủ đột nhiên có khách nhân đến, vậy mới làm gián đoạn. Đợi đến khi lập đàn trở lại, liền phát hiện tiểu yêu kia đã chạy thoát ra ngoài. Chúng ta là đạo nhân, tuyệt đối không thể để yêu quái gây hại cho nhân gian, mới một đường đuổi đến nơi đây."

"Hồ nháo!" Bình Tử tức giận, "Cái gì mà Cảnh vương phủ! Người bình thường nào xứng đáng được xưng tụng là Cảnh vương? Nếu các ngươi còn nói dối, đừng trách ta dùng hình tra khảo với ngươi!

"Này..." Lão đạo sĩ im lặng,thấy gia đình này thật sự không nghe lời khuyên, liền ngầm động tâm tư không đứng đắn.
Bình Luận (0)
Comment