Miên Miên

Chương 1

Tiểu vương gia cưỡi ngựa đi trên con đường nhỏ trong núi, trước sau là đoàn người đông nghìn nghịt. Núi rừng cũng không còn vẻ yên tĩnh xưa kia, một đám đông người nói cười láo nháo ồn ào, làm chim chóc trong rừng kinh sợ, tất cả đều ào ào bay đi.

Giữa trưa trời nắng gắt, khuôn mặt trắng như tuyết của Tiểu vương gia bị phơi nắng đỏ ửng, hắn giơ roi ngựa, đội ngũ cũng hiểu ý, dừng lại nghỉ ngơi. Tiểu vương gia xuống ngựa, dưới tán cây cành lá xum xuê râm mát nhất là ghế dựa đã được chuẩn bị sẵn cho hắn, phía sau là hai thị nữ một phe phẩy quạt, một dâng trà.

Tiểu vương gia bị phơi nắng cho suýt ngất, hắn nhấp một ngụm trà, thiếu kiên nhẫn, hỏi còn bao lâu nữa có thể đến đích.

Một người hầu lập tức chạy từ phía sau cây tới trả lời, nói rằng thêm hai ba canh giờ nữa là có thể đến.

Hai ba canh giờ?! Tiểu vương gia nhíu mày lại, lập tức muốn nổi giận.

Gã người hầu thấy tình thế không đúng, lập tức bắt đầu kể chuyện cười cho Tiểu vương gia, thuật lại cho hắn một câu chuyện chí dị xảy ra ở bản địa.

Tiểu vương gia phiền lòng không rảnh nghe gã người hầu lảm nhảm cả một câu chuyện dài như vậy, hắn nói thẳng: "Ngươi cứ nói đơn giản cho bản vương, đừng nói nhảm nhiều, bản vương nghe đau đầu."

Gã người hầu suy nghĩ một lúc, sau đó mở miệng.

Bản địa có lưu truyền một câu chuyện như này, kể rằng có một chàng thư sinh cứu được một con thỏ, đêm đến, con thỏ này vậy mà lại hóa thành một người con gái, nói rằng nàng nguyện làm nô làm hầu để báo đáp ơn cứu mạng của chàng thư sinh, cuối cùng bạch thỏ tinh nhưng vừa không làm nô cũng không làm hầu, nàng cuối cùng đã trở thành vợ của thư sinh, hai người phu thê hoà thuận, cuộc sống mỹ mãn, cuối cùng, thư sinh thi đậu công danh, mối tình giữa người và yêu này cũng đã trở thành một giai thoại ở nơi đây.

Tiểu vương gia: "Vậy là hết?"

Gã người hầu gật đầu: "Hết."

"Hừ, chẳng hay ho." Tiểu vương gia bĩu môi, câu chuyện này quá nhạt nhẽo, giữa chừng vậy mà không có hòa thượng đạo sĩ gì đó đến hàng yêu trừ ma, thư sinh này càng không hề bị yêu tinh làm sợ mất mật, cứ thế ở bên cạnh bạch thỏ tinh luôn, nhạt toẹt thực sự!

Gã người hầu vẫn đang cười bồi: "Vậy thì kể thêm cho ngài một câu chuyện hay?"

Tiểu vương gia không kiên nhẫn khoát tay áo, đảo tầm mắt, bị thứ gì đó lông xù phía sau bụi cỏ thu hút, hắn nói với tên hầu: "Ngươi đi bắt thứ kia tới cho bản vương nhìn xem."

Chưa được bao lâu, tên hầu đã xách tai con vật kia tới đây, Tiểu vương gia ngước mắt nhìn lên, là một con thỏ.

Mới vừa kể chuyện bạch thỏ tinh, đã lập tức có một con thỏ đưa tới cửa, chậc, thực sự là đúng dịp.

Tiểu vương gia sai thị nữ đưa con thỏ xám bẩn này đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm tới cho hắn.

Con thỏ xám xịt tắm rửa sạch sẽ xong, lông trắng như tuyết, Tiểu vương gia nhấc xách tai con thỏ, nhìn chằm chằm xem hai mắt đỏ của nó, vừa xem vừa hỏi tên hầu: "Ngươi nói xem liệu đêm nó có thể hóa thành một tiểu mỹ nhân báo ân ta không?"

Tên hầu nghĩ thầm con thỏ người ta đang yên đang lành gặm cà rốt của mình, tự nhiên lại bị bắt tới, thế kể cả có hóa thành hình người đi nữa cũng sẽ không phải đến báo ân, quá nửa là đến báo thù. Trong lòng gã nghĩ vậy, mà cũng không dám nói ra, gã chỉ vâng dạ mà không nói gì, Tiểu vương gia cứ tiếp tục nói.

"Con súc sinh này trông còn rất ngoan ngoãn, lông cũng mềm, bản vương đặt cho nó cái tên Miên Miên. Phân phó, bản vương muốn ôm Miên Miên ngồi xe ngựa."

Nửa phần sau lộ trình của Tiểu vương gia đều ở trong buồng xe tuốt lông thỏ Miên Miên tính vừa ngoan lông vừa mềm mà mình giữa đường bắt về.

Mãi cho đến chạng vạng, đoàn người Tiểu vương gia mới tới trạm dịch.

Bên trong trạm dịch có người đang chờ bọn họ, Tiểu vương gia vừa nhìn thấy người tới đón hắn, mặt lập tức sa sầm xuống.

Kẻ tới đón hắn chính là ông anh họ từ nhỏ hắn đã không hợp.

Anh họ vừa thấy Tiểu vương gia đã bắt đầu châm chọc, Tiểu vương gia không để ý tới gã. Khi còn bé, hắn thường không chịu nổi lời châm chọc, động tay với anh họ, nhưng đến cuối cùng toàn là một mình hắn bị phụ hoàng trách phạt, lâu dài Tiểu vương gia cũng đã tu luyện được công pháp tự động che đậy lời nói tuôn ra từ mồm anh họ.

Anh họ thấy con thỏ trong lồng ngực Tiểu vương gia, liền lập tức duỗi tay đoạt mất thỏ.

Tiểu vương gia không để ý, bị anh họ đắc thủ, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi: "Trả thỏ cho ta!"

Anh họ xách tai thỏ nhìn một hồi, đột nhiên nở nụ cười: "Kỳ Nhiên ơi Kỳ Nhiên, thư sinh nhà người ta cứu được con thỏ cái, đệ ôm con thỏ đực là định làm sao? Nếu không thì để ta sai người bắt cho đệ con thỏ cái khác, xem thử buổi tối có thể biến thành tiểu mỹ nhân tới làm ấm chăn cho đệ không? Ha ha ha ha ha ha ha."

Tiểu vương gia bị gã nói, mặt có chút không nhịn được, cứ thế vặc lại: "Đa tạ đường ca, bản vương có yêu thích thỏ đực, vậy cũng phải có mỹ mạo, giống như đường ca.."

Hắn quan sát anh họ từ trên xuống dưới, mặt lộ ra vẻ ghét bỏ nói: "Bản vương ăn không tiêu."

Nói xong, hắn không để ý tới vẻ mặt cực kỳ khó coi của anh họ, một phát đoạt lại thỏ của mình, ôm nó đi một mình lên tầng.

Trong phòng, Tiểu vương gia lật con thỏ lại ngắm nghía tỉ mỉ một hồi, mới phát hiện ra đây vậy mà lại thực sự là một con thỏ đực ạ!

Tiểu vương gia tức giận, muốn ném con thỏ qua cửa sổ ngay tại chỗ.

Hắn còn chưa kịp mở cửa sổ, con thỏ bị xách trong tay đột nhiên huyễn hóa thành một thiếu niên, ôm Tiểu vương gia vào trong lòng.

Tiểu vương gia sợ hết hồn, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?!"

Thiếu niên môi hồng răng trắng, đuôi mắt ửng đỏ, đặc biệt khiến người ta thương yêu. Y nhìn Tiểu vương gia, nháy mắt một cái, vành mắt đã đỏ.

Y đưa tay ôm lấy Tiểu vương gia, chui đầu vào hõm cổ Tiểu vương gia dụi dụi, giọng nói đầy oan ức.

"Ngài đã cứu ta, ta tới là để báo ân."
Bình Luận (0)
Comment