Miên Miên

Chương 10

Tiểu vương gia vốn đã uống tây tây, lại chịu thêm một lần trời đất quay cuồng, trong bụng nôn nao, như thể muốn nôn, đợi tới lúc hắn nghẹn được cơn buồn nôn trở về mới lấy lại tinh thần nhìn thử.

Ô? Hắn đã trở về từ lúc nào rồi?

Tiểu vương gia còn chưa kịp nói nghi vấn của mình ra khỏi miệng, Miên Miên đã hôn lên, hai người ôm nhau đổ về sau, nằm song song trên giường gỗ lớn chạm trổ hoa văn hôm nay mới chuẩn bị.

Miên Miên trải qua một buổi chiều luyện tập, công phu hôn người đã có tiến bộ rõ ràng, lưỡi y cuốn lấy lưỡi Tiểu vương gia mút ra thành tiếng, nước miếng không kịp nuốt chảy xuống theo khóe miệng, làm ướt một mảng nhỏ ga trải giường.

Đầu Tiểu vương gia càng choáng váng hơn, trong cơn hoảng hốt, hắn phát hiện đầu lưỡi vẫn luôn đảo quấy trong miệng mình đã lùi ra, giờ đang vừa cẩn thận vừa ôn nhu nhấm nháp bờ môi hắn, lưu luyến mà triền miên.

Tiểu vương gia lông mi run rẩy, ánh mắt mông lung, lúc ở kinh thành hắn từng làm không ít chuyện tệ hại, nhưng hắn nhưng chưa bao giờ đi qua yên hoa liễu hạng, trong phủ cũng không có nha đầu thị thiếp động phòng, đối với chuyện như vậy, kinh nghiệm của hắn gần như là con số không.

Nói gần như là con số không, là bởi vì Tiểu vương gia vẫn đã từng xem mấy cuốn đông cung đồ, hắn biết giữa nam nữ nên làm như thế nào, lại không biết giữa nam nhân với nam nhân phải làm ra sao.

Môi Miên Miên lướt xuống dưới, hôn qua cằm Tiểu vương gia, hôn lên hầu kết hắn.

Cảm giác tê dại không ngừng dâng trào lên trên, giống như thủy triều ào tới hết cơn sóng này tới cơn sóng khác, vỗ cho lý trí vốn đã mơ hồ của Tiểu vương gia càng tan đi. Cảm giác xa lạ chưa bao giờ được thể nghiệm làm Tiểu vương gia e ngại trong lòng, nhưng sung sướng mà thân thể truyền tới lại không làm giả được.

Hô hấp của Tiểu vương gia đã hỗn loạn, hắn đưa tay xoa tóc Miên Miên, khàn giọng gọi y.

"Miên Miên..."

Miên Miên ngẩng đầu lên, trong mắt liễm diễm, đôi môi hồng hào, phủ ánh nước ám muội mà tình sắc, y hỏi: "Kỳ Nhiên, có được không?"

Tiểu vương gia nghĩ rằng ý của Miên Miên là Miên Miên chủ động tới hầu hạ hắn, tư thế này hắn từng thấy bên trong đông cung đồ, yêu tinh giỏi dụ người, chắc chắn cũng rất hiểu sự tình này.

Tiểu vương gia đỏ mặt gật đầu, Miên Miên nở nụ cười, cúi đầu một lần nữa dán môi lên.

Xiêm y đã bị cởi ra, lộ ra làn da trắng mịn nhẵn nhụi trước ngực Tiểu vương gia, ngón tay Miên Miên chạm đến mềm mại trước ngực Tiểu vương gia, y nặn nặn, nơi đó liền run rẩy dựng đứng lên, trắng trẻo mũm mĩm, đáng yêu vô cùng.

Tê dại trên ngực cùng tê dại mà môi răng Miên Miên mang tới cho hắn hoàn toàn khác nhau, ngọn lửa trong lòng không kìm được bốc lên trên, như thể muốn đốt sạch cả người hắn. Tiếng thở dốc to lên, cổ họng không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ.

Ngón tay Miên Miên nắm lấy đầu ngực của Tiểu vương gia, đợi tới lúc đầu ngực hoàn toàn dựng đứng, y vui vẻ nói: "Kỳ Nhiên, chúng nó dựng lên này, đáng yêu thật."

"Đừng... Đừng nói..." Tiểu vương gia không nghe được nhất là ô ngôn uế ngữ ngây thơ kiểu này, ngứa ngáy trên người càng sâu hơn, cả người tê dại như có kiến bò qua, thân thể mềm nhũn không còn ra hình thù gì nữa.

Miên Miên cúi đầu, ngậm lấy núm vú đã dựng thẳng của Tiểu vương gia, nhấm nháp mút mát thành tiếng trong miệng.

Ngứa hơn, cơn ngứa lan vào trong xương tủy, bức cho đáy mắt Tiểu vương gia nổi lên chút ẩm ướt.

Tiểu vương gia trầm giọng thở dốc, nhỏ giọng gọi Miên Miên.

Miệng Miên Miên vẫn đang mút lấy đầu ngực của Tiểu vương gia, trả lời hắn không rõ: "Kỳ Nhiên... Phu quân..."

Hô hấp y rối loạn, xiêm y trên người cũng rối loạn, Miên Miên buông tha cho núm vú của Tiểu vương gia, lung tung cởi y phục của mình ra, vừa cởi, vừa nói với Tiểu vương gia.

"Kỳ Nhiên, ngươi thật là ngọt."

Tiểu vương gia duỗi tay chạm lên người Miên Miên da, xúc cảm ấm áp nhẵn mịn, hắn sờ tới núm vú của Miên Miên, bắt chước động tác trước đó của Miên Miên vuốt ve y.

Miên Miên cũng thở dốc, tiếng thở dốc của y yểu điệu, thở dốc làm lòng người càng mềm nhũn đi hơn.

Miên Miên một lần nữa cúi xuống, môi của y miên man xuống dưới, để lại một chuỗi ướt át trên bụng Tiểu vương gia, quần Tiểu vương gia bị cởi ra, lộ ra đôi chân trắng nõn của hắn, Miên Miên duỗi tay vào trong quần Tiểu vương gia, chạm tới nơi đã dựng lên từ lâu của Tiểu vương gia.

Vẻ ngoài Tiểu vương gia thanh tú, vật kia cũng thanh tú, Miên Miên khẩy một cái lên trên, thứ kia run rẩy dựng thẳng đập vào bụng Tiểu vương gia, để lại một chuỗi ánh nước lóng lánh dâm mỹ.

"Tiểu Kỳ Nhiên cũng thật là đáng yêu." Miên Miên thở dài nói.

Tiểu vương gia đã xấu hổ không chịu được, thế nhưng vật kia vẫn là cứ dựng lên, Miên Miên bàn tay mềm mại, vuốt một mạch từ gốc tới đỉnh, mấy lần như vậy, đã vuốt luôn linh hồn của Tiểu vương gia đi.

Phía trước bị Miên Miên làm cho ứa ra nước, động tác cử động lên xuống của bàn tay cũng phát ra tiếng nước.

Tiểu vương gia bị vuốt cho eo tê dại, ánh mắt mông lung, động thân đẩy vật ấy của mình vào tay Miên Miên, Miên Miên một tay vuốt ve nơi nhạy cảm của Tiểu vương gia, một tay khác lại sờ ra hậu huyệt Tiểu vương gia.

Nhận ra được động tác của Miên Miên, Tiểu vương gia rùng mình cả kinh, cuống quít hỏi: "Ngươi... Ngươi làm gì thế???"

Miên Miên mặt mày vô tội: "Kỳ Nhiên không phải đã nói ta có thể sao?"

Nói xong, ngón tay y đã phá tan chút nhăn nheo bên ngoài, tìm tòi vào bên trong Tiểu vương gia.

Tiểu vương gia sợ sắp điên mất rồi, bắt đầu liều mạng giằng co, thế nhưng Miên Miên trông thì nhu nhu nhược nhược, mà lại rất khỏe, đè Tiểu vương gia vững vàng dưới thân mình.

Ngón tay thấm chút chất lỏng chảy ra từ vật kia của Tiểu vương gia, cắm vào trong vẫn có thể coi là thông thuận. Bắp thịt trên đùi Tiểu vương gia căng lên, bên trong cũng cắn rất chặt. Thân thể hai người đều cứng lại, Tiểu vương gia nghiêng đầu, một chút nước mắt lăn xuống theo khóe mắt, chảy vào trong gối.

Hắn dùng giọng hờn dỗi lẫn trong tiếng khóc nức nở nói nhỏ: "Cút ra ngoài."

Thế nhưng lần này Miên Miên lại không nghe lời như vậy nữa, ngón tay của y cử động bên trong hậu huyệt của Tiểu vương gia, vừa rút ra cắm vào vừa nói: "Kỳ Nhiên, ngươi thật là chặt."

Tiểu vương gia cảm thấy trướng căng, cảm giác này quá kỳ quái, hắn co người lại theo bản năng, kẹp đầu ngón tay Miên Miên càng chặt hơn.

Ánh mắt Miên Miên nặng nề đi, cực lực nhịn lại ý nghĩ muốn cứ thế tiến thẳng vào trong lòng mình, y bình tĩnh lại dùng ngón tay mở rộng cho Tiểu vương gia, lập tức cắm thêm một ngón tay, y làm công tác mở rộng thật cẩn thận, làm mãi cho tới khi bên trong Tiểu vương gia chứa được ba ngón tay mới chịu dừng lại.

Lúc Tiểu vương gia giãy giụa đã dùng hết sức, giờ coi như có không muốn, cũng không có sức lực phản kháng nữa, hắn trơ mắt nhìn Miên Miên cởi quần mình xuống, kéo hai chân mình ra đặt vật kia của y vào giữa hai bờ mông mình.

Quy đầu mài qua lại miệng huyệt hắn, sượt nhẹ chọc vào bên trong, Miên Miên còn ngoan ngoãn hỏi hắn: "Kỳ Nhiên, ta muốn tiến vào, được không?"

Tiểu vương gia còn chưa kịp nói không được, y đã ưỡn hông tiến vào.

Chuyện này không giống với ngón tay, tuy là Miên Miên đã mở rộng rất cẩn thận, thế nhưng Tiểu vương gia vẫn cảm thấy đau, hắn đau tới mức sắc mặt trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.

"Cút, ngươi cút ra ngoài cho bản vương... Ra ngoài!"

Miên Miên cúi người hôn tỉ mẩn lên mồ hôi trên trán và nước mắt trên khóe mắt Tiểu vương gia, giọng mềm nhẹ dỗ hắn: "Kỳ Nhiên, ngươi chịu khó một chút, hết đau ngay rồi đây."

Giọng y dỗ dành dịu dàng, mà động tác thì không chịu dịu dàng chút nào.

Y vẫn đang chen vào bên trong, chen cho huyệt thịt non mềm búng nước tách ra, từng chút một cắm vào.

Tới lúc Miên Miên cắm được toàn bộ vào, y mới thở phào một hơi thật dài, Tiểu vương gia kẹp quá chặt, kẹp cho y chỉ muốn lập tức bắn ra.

Miên Miên cúi đầu nhìn, Tiểu vương gia mặt đã đau đến mức mặt trắng bệch, thế nhưng ánh mắt lại đỏ đỏ hồng hồng ngậm nước, thực sự là đẹp vô cùng.

Miên Miên in một nụ hôn xuống môi Tiểu vương gia, sau đó bắt đầu rút ra cắm vào với biên độ nhỏ, đầu nhũ bị nắm trong tay thưởng thức, da dẻ bên eo cũng được vuốt ve nhẹ nhàng, khoái cảm vừa quen biết vừa xa lạ lần thứ hai bao phủ tới, hòa tan cảm giác căng đau trong hậu huyệt.

Tiểu vương gia vô ý thức há miệng, phát ra một tiếng rên rỉ.

Miên Miên càng động càng nhanh, tiếng thân thể va chạm vào nhau vang vọng trong phòng.

Đột nhiên, Miên Miên không biết đã cọ qua chỗ nào, hậu huyệt co lại thật mạnh, khoái cảm tê dại sảng khoái bội phần ập tới, Tiểu vương gia ưỡn cao thắt lưng, mông run lên, cứ thế run rẩy bắn ra.

Âm điệu hắn rất cao, tiếng rên rỉ chói tai, như thể sảng khoái không chịu nổi nên khóc thành tiếng.

Miên Miên nảy ý đồ xấu, lần nào cũng cố ý đâm vào nơi đó.

Tiểu vương gia kẹp y thật chặt, y cũng sảng khoái vô biên, y càng ngày càng ngắm nhanh hơn, bên ngoài miệng huyệt bị đánh ra một vòng bọt nước.

"Phu quân... Phu quân..." Y nhỏ giọng kêu.

Tiểu vương gia nghe thấy xưng hô này, một tay chống đỡ một tay đẩy Miên Miên ra, giọng nói cũng bị vỡ ra: "Đừng... Đừng gọi nữa."

Miên Miên không biết học được mấy từ chòng ghẹo người ở đâu, vừa làm Tiểu vương gia thật nhanh vừa kêu lên đầy phóng túng.

"Phu quân ngươi thật là lợi hại, Miên Miên không chịu nổi."

"Phu quân ngươi mau tới thương ta."

"Phu quân làm ta thật thoải mái."

"..."

Tiểu vương gia nghe mà mặt đỏ tới mang tai, vật kia lại dựng thẳng lên, đầu óc hắn choáng váng, nhưng vẫn biết bây giờ là hắn đang bị Miên Miên làm chứ không phải đang làm người ta.

Mấy câu nói này của Miên Miên làm cho hắn sinh ra ảo giác thân phận bị hoán đổi, xấu hổ trong lòng bị kích thích càng nhiều, khoái cảm cũng càng sảng khoái mãnh liệt.

Chân của hắn bị gập trước ngực, huyệt thịt bị tách mở, khoái cảm trên thân thể đan dệt với xấu hổ trong nội tâm, đầu Tiểu vương gia càng ngây ngất. Hắn đã không còn nghe thấy mình đang rên rỉ gì nữa.

Miên Miên liếm rơi nước mắt và mồ hôi của hắn, thế nhưng tốc độ cùng lực đạo lúc y cắm vào cũng không hề suy giảm.

Trong nháy mắt ngất đi, Tiểu vương gia nghĩ thầm, mình thực sự là ngu xuẩn, sao lại bị đũy thỏ này mê hoặc cơ chứ.
Bình Luận (0)
Comment