Miêu Ái Xuyên Không

Chương 42

~0~

Minh Tuấn ở lại giúp Hứa Thanh sửa soạn trong một tuần, anh không ngừng kêu giời kêu đất mấy cái váy đắt tiền theo gió mà bay.

" Anh thề mà bắt được kẻ cướp anh phải xé nhỏ ra thành sợi để may lại mấy cái váy ấy.". Đó là những lời nói cuối cùng Hứa Thanh nghe được khi tiễn anh ra phi trường. Dù Hứa Thanh và anh luôn cãi nhau vì những chuyện không đâu, anh đi rồi cô không khỏi buồn trong lòng. Hứa Thanh có 3 tuần trước khi sang Mỹ, giờ chỉ còn lại hai. Tự bản thân cô không biết phải một mình đối mặt với hai tuần này như thế nào.

Cô khẽ tát mình một cái

" Ôi trời, mình đang nghĩ linh tinh cái gì thế này, tự dưng lại suy nghĩ vớ vẩn. Đã từng một mình 4 năm ở nơi đất khách để học đại học, giờ lại ngại hai tuần ư. Còn nữa, cái mình mong ước không phải là được quay về với thế giới hiện đại, đất nước tự do này sao, còn net còn tivi thì mình chưa chết được Giờ việc cần làm là ngồi tự kỷ với đống sách vở."

Chỉ là trong sâu thẳm, cô cảm thấy trống vắng…

Hứa Thanh bắt đầu đưa mình vào nhịp sống trước, sống bằng mì gói cơm hộp, cả ngày ở nhà lăn lê bò toài không đọc sách, xem phim thì ngồi lướt net. Ngoại trừ việc cô nhận nuôi con mèo không – rõ – gốc – tích – mà – ai – cũng – biết – là – cái – gì – rồi – đấy.

Hứa Thanh cảm thấy cuộc sống của mình được lập trình như một con robot vậy, khô khan, cứng nhắc và có phần giả tạo, bao nhiêu sức sống ngày trước đi đâu hết. Tất cả chỉ vì chuyện đó đã xảy ra ư, nó đã làm thay đổi cô sao. Hứa Thanh nằm trên giường xoay người qua lại mà không ngủ được, tại sao khi mà cô đã có đầy đủ mọi thứ, cảm giác lại trống vắng đến vậy? Cô nhớ hắn ư??? Không thể, không, Hứa Thanh cố gắng gạt bỏ suy nghĩ về hắn, gạt bỏ cái ký ức đó.

Con mèo năm trên giường Hứa Thanh chăm chú nhìn cô, tại sao Hứa Thanh không hiểu cô chỉ có thể lẩn tránh ký ức đó nhưng không thể gạt bỏ sự tồn tại của nó. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

….

Tiếng chuông điện thoai reo, vang lên âm thanh của bài " Decode" quen thuộc. Hứa Thanh đang ngủ, lấy làm khó chịu sờ soạng tìm cái máy

" Alo" Người đầu dây chưa kịp nói xong Hứa Thanh đã vội tắt máy, cuộc gọi thứ năm trong ngày của mấy người muốn hẹn Hứa Thanh đi ăn tối. Từ khi cô bỏ kính ra thì những lời mời, những lời tán tỉnh có cánh cứ dồn dập xuất hiện.

8h tối, vẫn còn sớm nhưng hôm nay Hứa Thanh đã hoạt động quá mức cho phép, giờ phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, 3 ngày nữa là nàng đã ngồi trên máy bay rồi, phải giữ cho mình tỉnh táo.

Chuông điện thoại lại một lần nữa reo, là nhạc chuông nàng đặt riêng cho anh trai. Đúng người rồi, em anh là con nhà hiền lành giờ bị chọc cho tới điên rồi, nên làm anh phải chịu thiệt chút cho em gái xả giận

" Alo, 8h tối rồi còn gọi gì nữa hả, có người đang chết vì mệt rồi còn bị quấy rầy. Là ai thì cũng làm ơn biến đi dùm cái. " Hứa Thanh cố gắng hét vào điện thoại, đầu bên kia giọng vang lên cũng không kém

" Xin thưa với mẹ trẻ, là 10h mới là giờ cấm nghiêm. Mẹ làm cái gì mà giờ này ngủ sớm thế hả, lại còn hét vào điện thoại với anh trai nữa!!!"

Hai bên cãi nhau một hồi mới chịu dừng, đi vào việc chính.

" Em tính thế nào đây?"

" Ngày mai em sẽ đi thăm ông ấy."

" Hứa Thanh, anh không phải kỳ thị gì nhưng em làm ơn sao lại có quan hệ quá mức thân thiết với người đó vậy. Quan hệ xã giao thì không nói làm gì"

" Kệ em, anh đúng là đồ lắm chuyện."

Minh Tuấn nghe đầu dây bên kia những tiếng tút dài, chán nản gác máy, ngày mai em gái của anh thật sự đến tìm ông ta sao.

~0~

" HỨA THANH !!!!!!!"

Hàn Tuấn Phong hét to tới khàn cả giọng, nhưng hắn có hét vậy, hét nữa thì cũng chẳng có lời đáp lại, tiếng hét của hắn thật nhạt nhòa trước hẻm vực sâu thăm thẳm.

Hắn chết lặng nhìn vực thẳm trước mặt mình, là làm vợ hắn khiến nàng ủy khuất đến vậy sao? Nàng thà chết chứ quyết không chịu lấy hắn. Trái tim hắn đau như muốn vỡ tan thành ngàn mảnh, cơ thể không còn trụ vững được nữa. Hắn thật sự mất nàng rồi, mất nàng vĩnh viễn. Bước chân không tự chủ hướng tới đáy vực. Nhưng một giây trước khi lao người xuống, hắn được Tử Lôi giữ người lại

" Vương gia, ngài không thể…"

Hắn nói rồi một chưởng đánh ngất Hàn Tuấn Phong.



Lãnh Hàn lâu.

" Vương gia người tỉnh?"

Hàn Tuấn Phong mở mắt, tâm trạng hoang mang

" Hứa Thanh, Vũ Hứa Thanh, nàng ta đâu? Tử Lôi, tại sao ngươi dám điểm huyệt bổn vương."

Tử Lôi quỳ xuống trước giường, Yến Tử thấy vậy cũng vội vã quỳ xuống

" Xin vương gia tha mạng, bỉ chức không thể nhìn thấy người tự làm hại bản thân mình. Hứa Thanh cô nương đã ngã xuống vực, thần đã cho điều tra, dưới đó cây cối um tùm lại có một hồ lớn thông ra biển, khả năng Hứa Thanh cô nương còn sống là rất cao."

Yến Tứ gương mặt đầm đìa nước mắt cũng vội lên tiếng

" Tuấn Phong xin huynh bình tĩnh phải người đi tìm, vương phi phúc lớn mạng lớn, không thể chết được, chỉ xin huynh giữ lấy mạng sống, giữ lẫy hy vọng."

Hàn Tuấn Phong nằm bất động trên giường, hắn phải tìm lại nàng, đó là điều hiển nhiên. Hắn không cho phép nàng chết, nàng không thể chết. Trái tim hắn đã tan vỡ, bị giày xéo, tra tấn khi nhìn nàng ngã xuống vực ngay trước mắt mà hắn không thể ngăn cản. Hắn phải tìm lại nàng, nàng vĩnh viễn phải ở bên hắn. Nàng xua đuổi, hắn sẽ tiến tới; nàng chạy trốn, hắn sẽ tìm lại; nàng tự sát, hắn sẽ cướp nàng về từ tay tử thần. Dù cho cả cuộc đời này nàng không thể trao trái tim mình cho hắn, hắn không cần, hắn cần nàng ở bên, cho dù có phải trói buộc nàng ở bên hắn, cầm tù cuộc đời nàng ở cạnh hắn…

" Tử Lôi, lấp tức vào trong cung xin lệnh điều động binh mã."



Thiên Hạo lẫn Chiến Cơ nghe hung tin mà lòng thắt lại, mất đi khả năng hô hấp. Cả hai không cho phép mình tin rằng Hứa Thanh đã chết, điều người đi tìm. Chiến Cơ và Tuấn Phong tìm khắp xung quanh hẻm vực, điều thuyền tìm giữa hồ và biển. Thiên Hạo lần theo các làng chài gần đó… Cuộc tìm kiếm vô vọng không biết kéo dài bao lâu lại mang cho họ một niềm tin " Không thấy xác thì người vẫn còn sống. Còn sống là còn hy vọng." Ba người, ba tâm trạng, một kiên định, họ sẽ không ngừng tìm kiếm.

Bình Luận (0)
Comment