Miêu Ái Xuyên Không

Chương 61


"Lúc đó, cha đang đứng đó tỏ ra là một người tốt, rất tốt ý chứ. Đứng bên giường thái hậu xem sắc diện bà có tốt hơn không. Vì thấy nhiều người săn sóc bà ta quá cha mới lôi máy điều khiển ra tính toán. Không hiểu bà ta dậy từ lúc nào, mặt nhăn nhó, gầm gừ, tức giận, chộp lấy điều khiển của cha ném vỡ tan tành. Ya.. cái bà này đúng là nhanh như khỉ mà… Liền sau đó lại nằm xuống giường mà ngất… Người đàn bà Thái Hậu này đúng là… "

Mặt Hứa Thanh nhìn ông trắng bệch, tưởng như không còn một giọt máu

" Nhưng con yên tâm, với trình độ của cha, việc làm lại không phải là không thể. Chỉ là… mất chút thời gian thôi." Ông liến thoắng.

Hứa Thanh vẫn tiếp tục nhìn ông

" Well, cha đoán tốt hơn là cha về phòng nghỉ mà Yên Tử cô nương đã sắp xếp cho cha… ngủ một giấc tốt nhất để sáng mai có thể bắt tay vào viêc … ok … oh cha đi đây."

Cha già đi khuất, Hứa Thanh hếch mắt nhìn Tuấn Phong

" Toàn là giả dối."

" Hmm?…"

" Nói ta vứt bỏ ngươi trước, đúng. Nhưng chính xác thì ngươi cũng đâu có cần ta."

" Ta khi nào nói như vậy?"

Hứa Thanh thật không thể tin, chuyện vừa mới xảy ra chưa được 30" mà hắn đã quên, thật sự nàng không chiếm nổi sự quan tâm của hắn???

" Khi cha già đến kéo ta về, ngươi một chút thái độ tỏ ý muốn níu ta lại cũng không có. Cũng lấy làm lạ, mất công xin chồng của Yên Tử – vốn là cảnh sát – một cái còng số 8 để kéo ta về đây, rốt cuộc cũng chẳng được việc gì"

Hắn, bạc môi khẽ nhếch lên " Vậy là ngươi muốn ta níu kéo ngươi?"

" Chưa bao giờ nói thế."

Hàn Tuấn Phong đứng đó nhìn nàng, hiệu cho gia nhân ra ngoài đóng cửa, còn hắn thì chầm chậm thổi tắt từng ngọn nến. Hứa Thanh có cảm giác không lành, tháo dép, rút chân lên giường hai tay ôm gối.

" Thế nào… Mới đó đã sợ." Hàn Tuấn Phong tiến tới gần nàng, tiến càng sát Hứa Thanh càng đổ người về phía sau cho đến khi nàng bị giam trong hai tay hắn. Hàn Tuấn Phong chống hai tay lên giường nhìn thẳng vào mắt Hứa Thanh

" Vớ vẩn, ta việc gì mà phải sợ ngươi?"

" Còn chối."

" Ya… Hàn Tuấn Phong… còn không tránh ra cho ta… Vô lại, bỉ ổi… Hàn Tuấn Phong… ngươi có tránh ra không thì bảo…" Hứa Thanh nói loạn hết cả lên, giọng điệu ngày càng gấp gáp…

Đáng lẽ ra lúc đó nàng nên nói rằng đang mang thai mới đúng. Ở bên nàng, hắn vốn đã khó kiềm chế dục vọng rồi, nàng lại không mang thai… Vốn dĩ chẳng còn cái cớ nào để dừng hắn lại.



Thật sự muốn thiêu cháy nàng mà…

Hắn bắt đầu trở nên cuồng nhiệt và nụ hôn mang đầy nhục cảm, lưỡi của anh tìm vào trong miệng nàng và bắt đầu những đợt tấn công nóng bỏng kéo dài…

Những cái chạm của hắn truyền đến cho nàng những cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống, nàng cảm thấy xương mình đang tan chảy…

Những mảnh quần áo nhẹ nhàng rơi xuống đất…

Những tiếng rên rỉ kéo dài trong đêm mưa bão…



Hứa Thanh tỉnh giấc lúc nửa đêm, nỗi nghi vấn trong lòng khiến nàng ngủ không ngon giấc… Hoặc cũng có thể là do mưa bão vẫn chưa ngừng… Cũng thật tình cờ, nàng phát hiện ra hắn vẫn còn thức

" Tại sao lại thức dậy. Trời còn chưa sáng đâu."

" Ta vẫn muốn hỏi ngươi, tại sao lúc cha già kéo ta đi ngươi không níu kéo ta lại."

Sự im lặng của hắn kéo dài tưởng chừng như vô tận, nhưng cuối cùng hắn cũng lên tiếng

" Ngay giây phút… ta nghe cha ngươi nói đưa ngươi trở về… thì ta không còn cảm giác được mọi vật xung quanh nữa… Chính bản thân ta cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra… ta chỉ nhớ rằng hình ảnh ngươi rơi xuống đáy vực lúc đó hiện lên trước mắt… Hmn… Ý nghĩ mất ngươi vĩnh viễn…ta… không thể thở được. Ta … chỉ nhớ mình tỉnh lại khi nghe cha ngươi nói về việc ngươi có thai…"

Hứa Thanh ngước mắt lên nhìn hắn " Vậy nếu ngươi còn lý trí lúc đó… ngươi có giữ ta lại không?" Giọng nàng có phần rụt rè

Dù trong bóng đêm, Hứa Thanh vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn nàng. Hàn Tuấn Phong ghì sát nàng vào lòng

" Nếu việc chỉ cần làm để ngươi ở lại là níu kéo… thì ta vĩnh viễn không buông tay…"

Trong lòng nàng phần nào thỏa mãn khi nghe câu trả lời của hắn, Hứa Thanh vòng tay ôm hắn chặt hơn. Cảm giác thật bình yên, an toàn khi mà ngoài cửa sổ mưa bão không những, sấm chớp đùng đùng, nhưng trong này, nàng lại cảm thấy ấm áp trong vòng tay hắn, cảm giác như được che chở

Tuy thỏa mãn với câu trả lời của hắn, Hứa Thanh không khỏi đặt trong lòng nàng một nghi vấn… dù hắn níu kéo… nàng sẽ ở lại.
Bình Luận (0)
Comment