Miêu Ái Xuyên Không

Chương 67

Mất hơn một tháng để Hứa Thanh điều trị khỏi bệnh, sức khỏe của nàng khá lên từng ngày… và nỗi phiền muộn của Hàn Tuấn Phong cũng tan dần đi.



Hứa Thanh như thường lệ đang ngồi dùng cơm với Hàn Tuấn Phong và… thì nghe tiếng cha già hô to từ ngoài vào khiến nàng sặc miếng cơm đang nuốt dở

" Ơ – RÊ – CA!!!!!!! Ta làm được rồi, thành công rồi."

" Cha già, làm ơn để con ăn xong cái đã chứ."

" Tiểu Thanh à, không phải cái gì cũng chờ được, oh no no… thời gian không thể chờ được nữa, Hứa Thanh, ta thành công rồi. Bà Thái Hậu đó làm sao giỏi hơn cha già này được…"

" Ờ… cha à…"

" Haizzz, Hứa Thanh, con học đâu ra cái trò cắt ngang lời cha thế hả. Bà già khú đế đó có đập thì sao… cha già thiên tài của con vẫn có thể sửa được."

" Vậy sao?"

" Tất nhiên rồi" Cha già hí hửng

" Cha già à…"

Vật thể đang được Thế Hiên nâng cao trên tay với tất cả dáng vẻ tự hào không mất hai giây để hạ cánh xuống đất.

Vèo ! Bụp !

Cha già trợn tròn mắt nhìn theo cái điều khiển bảo bối của ông. Gian phong lạnh ngắt và những âm thanh vang lên là những lời còn sót của Hứa Thanh

" … Thái Hậu đang ở đây… Là cha không chịu nghe con nói đấy nha."

Thái Hậu nhìn khuân mặt trắng bệch của cha già mà đắc ý

" Huh… Đã giỏi đến vậy thì sửa lại đi."

Cha già chầm chậm đi đến bên cạnh chiếc điều khiển, cố gắng thử ấn vài nút. Sau một lúc im lặng, ông lên tiếng

" Bà cần phải đi gặp bác sĩ để xem mình là gái hay trai, là Thái Hậu hay Tiên đế, là phượng hoàng hay sư tử Hà Đông."

" Ngươi…Điêu dân to gan… ngươi " Thái Hậu đưa tay ra chống sau đầu, các a hoàn bên cạnh vội vã dìu Thái hậu về phòng nghỉ. Hứa Thanh lại gần cha già, khẽ tựa vào người ông

" Con không biết phải nói thế nào nữa… Con thật sự rất tiếc."

"Thật là… ta đã phải bọc một lớp bảo vệ rồi mà vẫn còn bị trục trặc thế này đây. Nhưng không sao, muốn sửa thì nhanh thôi. Hứa Thanh, con béo rồi đấy."

Hả, cái quái gì thế này. Hứa Thanh có đang mơ không??? Béo??? Nàng???

" Cha già. Vậy mà con còn mất công buồn cho cha nữa."

" Ôi Tiểu Thanh, con làm gì mà giận dỗi vậy."

" Cha thử đứng trước mặt một người phụ nữ gầy và nói cô ta béo xem. Cha không bị xơi mấy cái guốc vào mặt mới lạ."

" Hứa Thanh, con béo thật mà. Con gái con đứa ăn gì mà khiếp thế chứ."

"A!"

Và đó là cái cách cha gia ngúng nguẩy bỏ đi, bỏ mặc lại Tiểu Thanh tội nghiệp. Hứa Thanh cảm thấy thật nực cười, cái gì mà béo lên. Nàng quay mặt lại nhìn Tuấn Phong với gương mặt ngây thơ không tả nổi

" Hàn Tuấn Phong, ta có béo không?"

Hàn Tuấn Phong vốn nghe câu hỏi của Hứa Thanh nhưng mặt không biểu lộ một cảm xúc vẫn hết sức tập trung cao độ vào việc gắp thức ăn và và cơm. Điều hắn thật sự muốn nói là nàng vẫn luôn đẹp và hoàn hảo trong mắt hắn… chỉ là nếu nói ra điều đó thì … hắn không còn là vương gia nữa…

Hứa Thanh bực dọc trước sự im lặng của Hàn Tuấn Phong, nàng quay người bước thẳng về phòng. Vừa đi vừa lẩm bẩm cái gì đó mà chỉ có nàng mới hiểu.

Một cơn gió thoảng qua trong trí óc nàng… nếu Hứa Thanh tính không nhầm thì từ tháng trước đến tháng này… đêm hôm đó… đã mười ngày…

Nghĩ đến đây, nàng chạy vội về trong phòng, lục tung cái ví của mình lên…



Nghe nói sức khỏe của Hứa Thanh đã bình phục, Thiên Hạo luôn tiện đến thăm nàng trước khi trở về nước. Quả thực, anh cảm thấy thật may mắn khi mình là một người ở thế giới hiện đại, đó là lý do vì sao anh đứng lên được sau khi nhận lá thư của nàng và thậm chí còn có thể vẫn là bạn bè. Còn về Chiến Cơ, anh tin chắc hắn sẽ còn tránh mặt nàng một thời gian dài.

Vừa bước vào phòng, anh bắt gặp Hứa Thanh đang bày la liệt những thứ trên bàn, trông có vẻ quen quen, còn bản thân Hứa Thanh thì đang ngồi đơ ở đó. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Thiên Hạo tiến gần đến Hứa Thanh, chầm chậm nhấc lên một trong số những thứ đang có trên mặt bàn.

Choáng !

" Hứa Thanh…"

" Suỵt!"

" Tôi nghĩ là…"

" Đừng nói từ đó."

"Cô…" »

" Xin anh đừng nói ra từ đó !. "

" Đang mang thai…".

Bình Luận (0)
Comment