Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 36

Tử Hữu vừa nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó Lam Sinh kịp phản ứng lại, gật đầu.

“Đúng là có điểm liên hệ vi diệu.”

Tây Nguyên cũng nhíu mày, tinh tế hồi tưởng lại từng chi tiết nhỏ liên quan đến người đàn ông kia, chỉ là gã vô cùng thần bí, sự tình y biết cũng không nhiều.

“Gã trước mặt Lâm Thiên Lan cũng mặc áo choàng.” Lam Sinh hỏi Tây Nguyên, “Còn người cậu gặp thì sao, có cảm thấy có điểm gì giống nhau không?”

“Người kia không có mặc áo choàng trước mặt tôi.” Tây Nguyên lắc đầu, “Hắn chưa từng nói tên cho tôi biết, mỗi lần tôi gặp phải chuyện gì, hắn mới xuất hiện, sau đó lại biến mất.” Dừng lại một chút, Tây Nguyên lại nói, “Người đàn ông kia rất gầy yếu, lại đơn bạc, nhiều lần hắn tới gặp tôi, đều chỉ mặc một cái áo khoác dài màu xám, tướng mạo có chút âm trầm, dưới cằm rất nhọn…”

Tây Nguyên cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu, “Chuyện tôi biết cũng chỉ có vậy.”

Lam Sinh gõ xong bàn phím, gật gật đầu, quay đầu nhìn Miêu Thảo, “Đơn bạc giống như Miêu Thảo vậy sao?”

“Không giống nhau lắm.” Tây Nguyên nhìn chằm chằm Miêu Thảo đánh giá một lúc. “Người kia tuy rất gầy, nhưng không gầy yếu giống Miêu Thảo. Miêu Thảo tuy rằng gầy, nhưng rất có tinh thần, mà người kia lại cho cảm giác ốm yếu trời sinh.”

“Đây đâu giống cùng một người?” Alice có chút nghi ngờ, “Nếu như vừa gầy vừa ốm yếu, sao có thể đả thương nhiều người như thế?”

Nghe vậy, mọi người cũng cảm thấy nửa giống, nửa lại không.

Mặc Nhĩ hỏi Labie, “Cái tên mà cậu thấy thì sao?”

“Đã nói là không thấy rõ mà.” Labie lườm hắn một cái, “Ngoại trừ cảm giác được trên người hắc có khí tức nguy hiểm, cái khác đều không nhìn thấy.”

“Nói như vậy…” K nhún vai, “Chúng ta chỉ có thể đến Thập Nguyệt một chuyến.”

“Đến Thập Nguyệt?” Mặc Nhĩ kinh ngạc. “Bọn họ hiện tại e là không muốn tiếp đón chúng ta đâu!”

“Nhưng cũng phải tiêu trừ hiểu lầm mới tốt, thuận tiện nói rõ ràng mọi chuyện.” Tử Hữu cũng tán thành quan điểm của K, “Chúng ta phải tìm ra kẻ cầm đầu.”

“Mấy người cũng đừng hiểu lầm.” K liếc nhìn bọn người Mặc Nhĩ, cười lạnh, “Tôi đến đó không phải vì muốn cọ rửa oan khuất cho lão đại mấy người, mà vì tên kia cũng muốn làm hại đến lãnh địa của tôi a!”

K nặn nặn nắm đấm, đứng dậy, “Mấy người có đi hay không từ tự quyết định đi!”

……

Viện trạch của K ban ngày không ai ở, chạng vạng mọi người đều lục tục trở về. Nauy hôm nay đến chỗ ban nhạc, ở cửa vừa vặn gặp phải Mễ Tử tan học trở về, đang muốn tiến lên gọi một tiếng, đã thấy Mễ Tử cùng mấy nam sinh chung lớp chen chúc nhau.

Mễ Tử đi chính giữa nhìn qua cười nói rất vui vẻ, tựa hồ đang có chuyện gì hài lòng lắm. Đèn đường bật sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn nửa sáng nửa tối, giữa đôi mày nhàn nhạt càng nổi bật lên dáng dấp ôn nhu.

Nếu như là bình thường, Nauy đã cưỡi xe máy phóng tới, bất quá lúc này hắn hít sâu mấy cái, nỗ lực nhịn xuống, nếu như dọa sợ mấy nam sinh kia, Mễ Tử nhất định trở mặt với hắn. Thật vất vả mới tỉnh táo lại, thì Mễ Tử cũng đã nhìn thấy Nauy, nâng tay lên vẫy vẫy.

Nam sinh đứng bên cạnh nhìn thấy Nauy, híp mắt nhìn kĩ, nhận ra đối phương là ai, lập tức sợ hãi đến giật lùi mấy bước.

Nhóc làm sao có thể quên a, người đàn ông này hôm trước cưỡi xe máy đuổi bọn họ đến tận mấy con phố.

“Lại là ổng hả?” Mấy nam sinh khác cũng đã phát hiện, sợ đến đồng loạt lùi về sau.

“Mễ Tử, đó là ai a? Tại sao hung dữ như vậy?”

“Ách…” Mễ Tử nháy mắt mấy cái, “Là anh trai tôi.”

Nauy vừa mới tới gần nghe hai tiếng “anh trai”, mặt lập tức đen một nửa, sau đó lại nghe người bên cạnh Mễ Tử cảm thán.

“Hầy? Là anh trai?”

“Là anh trai sao… lẽ nào là luyến đệ?”

“Sách…thật là ghê tởm… nhưng mà cũng khó trách, Mễ Tử đáng yêu như vậy, nếu tôi mà có em trai như Mễ Tử, tôi cũng…”

Ầm ầm ầm!

Lời còn chưa nói hết, khúc sau đã bị kẹt cứng trong cổ họng, nam sinh kia nhìn thấy Nauy mặc dù đang cười, nhưng càng trông càng thấy dữ tợn, hệt như tu la mới từ dưới đất bò lên. Ánh đèn đường sau lưng chớp tắt mấy cái, sau đó đột nhiên tắt ngóm, dọa mấy nam sinh sợ đến kêu la thảm thiết.

Tử Hữu tựa trên bệ cửa sổ nhìn một màn này, nhìn những nam sinh kia hoang mang chạy, mà bên ngoài, Mễ Tử chống nạnh đứng giáo huấn Nauy, Nauy thỉnh thoảng lại “sách” một tiếng. Cậu vừa cười trộm vừa quay đầu lại nhìn vào phòng ăn, trên bàn ăn, La Minh đã sớm về cùng Lam Sinh đang xem tư liệu trên laptop.

“Đây là cái gì?” La Minh co rút khóe miệng, vừa lăn chuột, liền thấy trên màn hình, giữa những hàng chữ còn có mấy biểu tượng Lam Sinh gõ thêm vào, cái thì cau mày suy tư, cái thì bất đắc dĩ, cái thì lật bàn…

La Minh thật hoài nghi cái mình đang xem có phải là tư liệu không… Nhìn sao vẫn thấy giống tranh biếm họa hơn thì phải.

Lam Sinh ở một bên xen mồm, “Cậu nói xem người này là ai a? Có phải là người cứu Tây Nguyên không?”

“Khó mà biết được.” La Minh đẩy đẩy mắt kính.

Lam Sinh lườm hắn một cái, “Nói thừa… Bất quá nếu như cùng một người, vì sao đã cứu Tây Nguyên rồi, lại còn vu oan cho Tây Nguyên như thế?”

“Có hai hướng giải thích.” La Minh nhìn về phía Lam Sinh, khóe miệng Lam Sinh khẽ nhếch, tựa như bất cứ lúc nào cũng đều cười như thế, ánh mắt La Minh không tự giác được rơi xuống trên cánh môi béo mập hơi vểnh kia, chậm rãi từng chữ, “Một là bọn họ không phải cùng một người, hai là, tên kia là một tên biến thái.”

“…” Lam sinh không rõ, “Biến thái…… Nói thế nào?”

“Người như thế thường xuyên nhìn thấy.” La Minh dời ánh mắt khỏi khóe môi Lam Sinh, lại chuyển đường nhìn lên mắt hắn, “Cho dù là giết người hay cứu người, cũng đều là nhất thời hứng khởi lên. Theo tôi thì tôi tương đối nghiêng về kiểu sau.”

“Cho nên hắn vu oan Tây Nguyên cũng là trong lúc nhất thời hứng khởi?” Tử Hữu ở một bên nghe thấy hai người nói chuyện, đi tới ngồi vào một bên hỏi.

“Không sai.” La Minh gật đầu, tiếp tục xem tư liệu ghi chép được.

Trái với La Minh vô cùng trấn định, trên salon trong phòng khách, đám người Mặc Nhĩ đang có chút xoắn xuýt.

Nếu như bọn họ đến Thập Nguyệt, vạn nhất đám người kia đã tính kế từ trước, sớm mai phục cạm bẫy, thời điểm họ đến đừng nói là làm sáng tỏ mọi chuyện, chỉ sợ hiểu lầm ngày càng sâu sắc hơn mà thôi.

Nhưng nếu không đi… cũng sẽ rơi vào kế ly gián, đằng nào cũng không thoát được.

“Thủ đoạn tên kia quá đê hèn mà.” Ni Á có chút căm giận nện vào bắp đùi, “Chỉ vì muốn đạt được mục đích mà ngay cả người vô tội cũng muốn sát hại…”

Bọn họ đã biết được sự tình Lâu Tiếu Tiếu bị sát hại, đều vô cùng khiếp sợ, càng không dám tin tưởng.

Sophie cũng ngồi cạnh họ, từ đầu tới cuối không biết đang suy nghĩ gì mà không mở miệng nói chuyện. Từ khi hắn nhớ lại sự tình của Lâm Thiên Lan thì trở nên trầm mặc hơn ngày thường, đại khái bởi vì kí ức chưa khôi phục hoàn toàn, mà đoạn kí ức duy nhất khôi phục được lại là một chuỗi sự kiện không mấy tốt đẹp, cho nên bụng đầy tâm sự.

Một bên khác, Alice từ ngày bên người dính thêm một Tây Nguyên, cơ hội y tới gần K liền ít đi rõ rệt, huống hồ hiện tại y cũng không có cách nào nghĩ đến chuyện của K. Một mặt, y bị Tây Nguyên độc chiếm mãnh liệt đến mức không thể động đậy, mặt khác, bản thân y từ khi Tây Nguyên xuất hiện thì rục rịch thay đổi.

Y nghĩ bản thân đối với K chính là toàn tâm toàn ý, ít nhất trước khi Tây Nguyên xuất hiện, y vẫn tin chắc là vậy. Mà hiện tại, y vẫn nghĩ mình đối với K là tuyệt đối trung thành, chỉ là thứ tình cảm này nếu đem so với tình cảm dành cho Tây Nguyên thì có sự chênh lệch rất lớn. Y xem K như một người hùng, là nam nhân đã cứu vớt y ra khỏi địa ngục, đem y tắm rửa dưới ánh mặt trời, cũng là người khiến y sâu sắc si mê, có thể khiến y vì hắn mà làm bất cứ chuyện gì.

Nhưng đối với Tây Nguyên lại không giống như vậy. So với tính cách K luôn là hung hăng bá đạo, Tây Nguyên lại là ôn nhu nước chảy, từng chút từng chút một rót vào tim người, hắn không dùng những hành động như ánh mặt trời chói chang để đối đãi y, mà là dùng tình cảm mãnh liệt ấm áp chân thật nhất để mở trái tim y ra.

Y đối với Tây Nguyên là thắm thiết ỷ lại, từ mấy năm trước đã ăn sâu vào xương tủy, đến hôm nay đã biến thành quen thuộc không còn cách nào từ bỏ được. Cả hai thứ tình cảm đều là yêu thích. Phải chăng lúc Tây Nguyên còn sống y không nhận ra, sau khi Tây Nguyên chết, y chỉ chấp nhất với một mình K, đến bây giờ Tây Nguyên trở về, liền…

Alice cảm giác trong lòng mình rối bời, y không muốn phản bội tình cảm của bản thân dành cho K, lại không có cách nào lừa gạt tình cảm bản thân muốn ỷ lại vào Tây Nguyên.

Y là một người đê tiện, cái gì cũng đều muốn.

“Alice?” Thanh âm Tử Hữu đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu, Alice ngẩng mặt, nhìn khuôn mặt thanh lệ dễ nhìn đang mỉm cười nhìn y, “Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

“…” Alice mím môi không đáp.

“Ahaha.” Tử Hữu gãi đầu nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đang bận rộn, chỉ có cậu là nhàn nhã, bất quá Alice cũng đang rảnh rỗi mà? Cho nên cậu mới nỗ lực tới gần để bắt chuyện cùng Alice.

“Alice… Tây Nguyên là một người rất tốt ha.” Tử Hữu ngồi xuống bên cạnh Alice, cố ý cách một khoảng ngắn, đột nhiên mở miệng.

Alice ngẩn người, giương mắt nhìn Tây Nguyên đang đứng chung một chỗ với K, như thể đang trò chuyện gì đó. Hai người cao gần bằng nhau, hình thể cũng tương tự, mà khí thế giữa hai hàng lông mày cũng đều đồng nhất.

Chỉ là K thì nghiêng về tà khí, mà Tây Nguyên thì nghiêng về thô bạo.

Vẻ mặt khi Tây Nguyên nói chuyện cùng K không giống như vẻ mặt lúc nói chuyện với y. Alice quan sát kỹ một chút, thấy khóe miệng hắn lúc này giương lên nụ cười như có như không, cùng người khác nói chuyện sẽ có ánh mắt lạnh lẽo, tựa như không mang theo bất kì cảm xúc nào, cũng không tỏ thái độ dễ dàng tin tưởng người trước mắt, toàn thân đều mang theo vẻ đề phòng cảnh giác, khiến người khác không có cách nào có thể tiếp cận được.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Alice, Tây Nguyên đột nhiên dừng lại động tác, quay đầu nhìn thẳng tắp về phía Alice, khóe mắt hơi nheo, khóe miệng vung lên một độ cong ấp ám.

A… Quả nhiên.

Alice hơi nhíu nhíu mày.

Thời điểm nhìn mình, vẻ phòng bị của người kia đột nhiên vô thanh vô tức biến mất, phảng phất như vì chính mình mà mở ra một đại đặc xá, không một tiếng động cho phép mình tiến vào.

Trong lòng có một loại cảm xúc không cách nào diễn tả được dấy lên, khiến cho sắc mặt trở nên ấm áp không thể nghi ngờ.

Alice thu hồi ánh nhìn, quay đầu mới phát hiện Tử Hữu đang hiếu kì tìm tòi nghiên cứu bản thân, nhất thời y có chút quẫn bách.

“Cậu làm gì?”

“A không…” Tử Hữu ý tứ sâu xa cười lên, “Quả nhiên Tây Nguyên là một người tốt, ha?”

“…” Lỗ tai Alice có chút đỏ, hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy đi lên lầu.

Hầu như từ lúc Alice hơi động, Tây Nguyên đã có phản ứng, ánh mắt hắn dõi theo Alice mãi đến tận khi người kia đã biến mất sau cửa mới lưu luyến mà dời đường nhìn, lại nhìn xuống đồng hồ đeo tay liên tục, tựa hồ muốn kết thúc cuộc thảo luận sớm một chút để đi bồi Alice.

Tử Hữu nhịn không được cười trộm, Sophie bên cạnh không chút tiếng động nhích lại gần.

“Tiểu Hữu, cười gì vậy?”

“A?” Tử Hữu ho khan một cái, “Không có chuyện gì, anh không tham gia thảo luận à?”

“Tôi có nhớ gì đâu mà thảo luận.” Sophie nhún vai, tuy rằng nhìn qua không có vấn đề gì, nhưng nét ưu sầu giữa hai hàng chân mày lại hiện rõ.

Tử Hữu nhìn hắn một chút, đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy không có ký ức cũng không phải chuyện gì xấu.”

“Hả?” Sophie kì thực có chút thất thần, nghe được Tử Hữu nói chuyện thì quay đầu lại hỏi: “Nói sao?”

“Ưm, một người không thể có cơ hội làm lại lần nữa, nhưng mà mất trí nhớ thì không phải giống như là làm lại lần nữa sao?”

Tử Hữu vươn ra một ngón tay, lắc lắc, “Có một số người, có nhiều chuyện rất muốn quên, thế nhưng lại không quên được đó.”

Nói rồi, Tử Hữu nhịn không được giương mắt nhìn cửa phòng đóng chặt trên lầu, thở dài.

Sophie cũng giương mắt nhìn theo, tuy rằng hắn mơ hồ đoán được cái vị Alice tính tình cổ quái kia hơn phân nữa có chuyện gì, nhưng cũng không hiếu kì, mà cúi đầu cẩn thận quan sát Tử Hữu, suy nghĩ một chút mới hỏi, “Vậy nếu như tất cả những chuyện vui vẻ không thể quên lại quên sạch, thì cũng là chuyện tốt sao?”

“… A…” Tử Hữu bị làm khó sờ sờ cằm, an ủi người gì gì đó, cậu không am hiểu cho lắm, “.. ưm, có vài chuyện, cho dù anh quên đi, nhưng người khác chưa chắc đã quên đúng không?”

Tử Hữu chỉ chỉ Mặc Nhĩ, Ni Á cùng Labie trong phòng khách: “Anh xem, anh mất trí, nhưng bọn họ cũng tìm được anh đấy thôi! Mặc kệ là hài lòng hay không vui, chỉ cần người quan trọng vẫn còn, thì bất luận ra sao cũng có thể làm lại từ đầu.”

Sophie ngẩn người, nhìn chằm chằm Tử Hữu, giống như muốn đem hình dáng cậu khắc sâu vào trong đáy lòng mình. Sau đó, trên gương mặt anh tuấn của hắn chậm rãi nở ra một nụ cười, giống như nụ cười khi lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, tự tin không vội vã mà vô tư lự.

“Đúng vậy.” Sophie hít sâu một hơi, “Chỉ cần người quan trọng vẫn còn, bất luận là xảy ra bao nhiêu chuyện không may, cũng có thể làm lại từ đầu.”

Thanh âm Sophie rất lớn, dễn đến đám người trong phòng khách đều hiếu kì nhìn sang.

K trông thấy Sophie cùng Tử Hữu dựa sát vào nhau, mặt sầm lại, lập tức bước qua. Chỉ là hắn còn chưa đến gần, Sophie đột nhiên đưa tay ôm chầm lấy bả vai Tử Hữu, chụt một cái, trên mặt Tử Hữu xuất hiện rõ ràng một dấu hôn.

“Mợ nó!” Mọi người ngay lập tức nhìn thấy K như hóa đá, khói đen từ sau lưng K cuồn cuồn không ngừng tản mát ra.

Tử Hữu không ngờ được Sophie lại đột nhiên hôn lén, cả người giật nảy lên, sau đó lập tức cảm nhận được nguy hiểm, đứng lên muốn rời đi, lại bị K chỉ cần mấy bước đã vọt tới bế lên.

“Tôi thấy tôi nhẹ dạ cả tin lắm rồi!” K dữ tợn cười, nhìn cái trán đổ mồ hôi lạnh của Tử Hữu, “Tôi phải cố gắng đút cho cậu ăn no, miễn cho cậu lúc tôi không chú ý liền đi trêu hoa ghẹo nguyệt.”

“Cái… cái… cái gì?” Tử Hữu quẫn bách, mặt đều đỏ lựng, bất đắc dĩ bị K bế lên, chân không điểm tựa, chỉ có thể ở giữa không trung đạp loạn, “Tôi tôi tôi lúc nào thì…..”

Trêu hoa ghẹo nguyệt? Trêu ai? Cái gì gọi là hắn nhẹ dạ? Cậu trước giờ chưa từng thấy hắn nhẹ dạ bao giờ a!

“Đi! Chúng ta hảo hảo nói chuyện.” K nở nụ cười, không thèm để ý ánh mắt của mọi người, bế lấy Tử Hữu mang lên lầu, lúc đi ngang qua Sophie còn hung tợn liếc y một cái, “Tao tính sổ với mày sau!”
Bình Luận (0)
Comment