Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 120

Có thể là bởi vì lúc trước từng trải qua một lần, cho nên lần này Diệp Bạch và Cố Chiêu chỉ tượng trưng bị lôi đánh một chút, đã thuận lợi phi thăng. Trong lúc đó bọn họ đương nhiên biết được rất nhiều chuyện vốn nên sớm biết, ví dụ ‘một hai ba quy tắc Thiên giới’ mà Diệp Bạch vẫn luôn oán niệm không thôi.

Cùng lúc đó, Cố Chiêu cũng giải thích với Diệp Bạch nguyên nhân mà đời trước đối phương phi thăng.

Thì ra…

Cố Chiêu ở một giây cuối cùng lúc tinh thần mình tản đi, không đành lòng ngọc bội mẫu thân tặng, tiểu bạn tiên mà mình vừa mới làm phép một mình một người ở lại nơi đó, nên đã dùng năng lực không gian dời mình trở về. Lúc đó vừa đến giai đoạn cuối cùng của trận pháp, ép buộc trợ giúp ‘người’ và linh hồn dung hợp, vì thế Diệp Bạch ở dưới tình huống cái gì cũng không biết biến thành Giới Miêu.

Chân tướng vừa ra, toàn bộ ‘meo’ đều choáng váng.

“Anh mới là mèo.”

Hừ, mấy đời trước còn luôn nói hắn tính mèo, hiện tại nhìn lại, đã nói hắn không hề ngạo kiều như mèo, hắn rõ ràng là ngọc bội, sao cũng phải là trầm ổn đại khí mới đúng.

Cố Chiêu: “…”

Còn nói không ngạo kiều, hiện tại là đang làm gì?

Tinh thần Diệp Bạch dung hợp với thân Giới Miêu của Cố Chiêu năm đó, nhưng lưu lại ngọc bội cho Cố Chiêu dung thân, cũng làm cho Cố Chiêu vào không gian ngọc bội đã biết được trí nhớ mấy đời trước. Sau này, bởi vì đã hoàn toàn dung hợp, cho nên mấy đời đó, bản thân Cố Chiêu cũng đã là một khối ngọc bội.

Một khối ngọc bội có thể nuôi cá nướng cá nấu cá làm cá khô nhỏ.

Diệp đại meo mở to hai mắt nhìn.

Ngẫm lại chức nghiệp này ngầu cỡ nào, đáng tiếc hai người họ đều đã phi thăng, thiên đạo cũng không đổi lại thân phận, xem ra hắn sau này sẽ vẫn dùng cơ thể màu đen của Giới Miêu. Cũng may chỉ cần nghĩ tới thân mình này là của Cố Chiêu, người nuôi mèo gần như vẫn luôn ở bên cạnh hắn, hắn đã cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Cố Chiêu sờ sờ đầu hắn, cảm thấy may mắn không thôi.

Quanh đi quẩn lại ba trăm năm, bọn họ rốt cuộc cùng nhau đứng ở trên Thiên giới, rất nhiều năm tháng sau này, bọn họ cũng sẽ cùng nhau vượt qua.

“Lại nói tiếp, em là mẹ anh để lại cho anh, vậy có phải là con dâu đã được công nhận không?”

Diệp Bạch: “…”

Trong lúc nhất thời vuốt mèo đều xuất hiện, vụt một tiếng cào lên, “Ai là con dâu, chẳng lẽ không phải là mẹ anh trước khi lâm chung phó thác anh cho em, để cho em chăm sóc anh thật tốt à.”

Cố Chiêu bất đắc dĩ đỡ trán, thầm nghĩ là ai chăm sóc ai, trong không gian của anh còn một đống cá khô nhỏ kìa.

Ngoài cửa đúng lúc vang lên tiếng đập cửa.

“Ta nói các ngươi đừng vừa lên đã nhốt mình ở trong phòng, mau ra đây cho chúng ta nhìn xem, một người phi thăng lăn lộn mấy trăm năm mới hoàn toàn đi lên, đây chính là lần đầu tiên á!”

Diệp Bạch: “…”

Thiên giới chỉ mấy tiên như vậy, vị nào không phải lần đầu tiên, ngươi là người đầu tiên bay lên thế giới này, ngươi là người đầu tiên chọn hồ ly làm bạn tiên, ngươi là người đầu tiên lấy thực vật làm bạn tiên… Diệp Bạch nhớ rõ lúc mình phi thăng lên thì câu nói đầu tiên của đám người kia hình như là:

“Chúc mừng, ngươi chính là con mèo đầu tiên phi thăng thành công.”

Nhưng so với nhân loại sốt ruột như Trường Mi Cố Như Hưng ở hạ giới, đám người Thiên giới không thể nghi ngờ vô cùng đáng yêu, Diệp Bạch vung tay một cái cửa lớn đã mở ra.

Chúng tiên quả thực là ngươi tranh ta đoạt chen chúc tiến vào.

Diệp Bạch ở trong đó phát hiện một bóng dáng quen thuộc, “Lâm Kính, sao anh lại lên đây mau như vậy.”

Câu này hỏi ra làm cho những người khác đều quên đi thăm Cố Chiêu mới phi thăng, chỉ lo giải thích, thì ra đối với Lâm Kính mà nói, lúc này đã không biết là mấy đời.

“Lại nói tiếp vẫn phải cám ơn cậu, nếu không phải thay đổi một cách vô tri không để lại giấu vết, kỳ thật tôi căn bản không phi thăng nổi!”

Lâm Kính cảm khái không thôi.

Anh ta cũng không biết Lộ Đồng là bạn tiên, thân phận cao quý như vậy lại ở lúc xuống trần bởi vì anh ta mà rơi vào kết cục như vậy, mỗi lần chỉ cần nghĩ tới thôi, anh ta đã muốn làm chết chính mình để trút căm phẫn. Diệp Bạch năm đó chỉ trào phúng sai khiến anh ta, hiển nhiên là để lại mặt mũi, hơn nữa quả thực cũng giúp anh ta không ít.

Yêu cầu của Thiên đạo đối với tâm tính không thể nói là không thấp.

Lại nói tiếp.

“Nhân quả không thể nhịn không thể nhường còn không thể quá ác, việc này thật sự không dễ, nhưng cậu lại dạy tôi cách tránh như thế nào, chính là dùng trả thù Lâm Hân và Tưởng Chính.”

Không trực tiếp can thiệp, lại ăn miếng trả miếng, khiến hai người đó nhận lấy trừng phạt nên có.

Thiên đạo phán đoán kỳ thật đều có một bộ định luận, nó không cần ngươi nhường nhịn khắc chế, bị bắt nạt chỉ biết im lặng, kỳ thật hoàn toàn có thể hoàn thủ. Rất nhiều người chính là trả thù quá mức, hoặc là tâm tính vốn bất chính mới có thể quấy nhiễu phi thăng, đối với Lâm Kính mà nói việc này lại không thành vấn đề, bởi vậy thành công bay lên đây.

Lâm Kính nhịn không được nói, “Vận khí của tôi xác thực rất tốt.”

Diệp Bạch thầm nghĩ tất nhiên.

Tiểu tử anh nhất thời tốt bụng cứu Lộ Đồng, trên đường trợ giúp chỉ bảo rất nhiều, khiến tiểu bạn tiên vẫn luôn lo lắng cho anh, sau này còn gặp bổn đại tiên, vận khí có thể không tốt à. Nhưng hắn càng tò mò là bạn tiên của Lâm Kính, xem qua xem lại dường như không có ai lạ mặt…

Chờ đã, sao lại có hai Lộ Đồng, còn đều là hoa Bỉ Ngạn.

Hai người này một người đứng ở bên cạnh Lâm Kính, người kia thì đứng với một vị Đại tiên, cẩn thận nhìn là có thể phân rõ, rõ ràng người sau mới là Lộ Đồng chân chính.

Mọi người thấy hắn nghi hoặc thì giải thích:

“Kỳ thật mấy đời sau Lâm Kính vẫn luôn có thể nhớ lại chuyện lúc trước, lúc qua cầu Nại Hà lại càng luôn tự nói với mình không thể quên, đóa hoa này vốn sinh trưởng ở bên cầu. Mấy đời gặp lại không nói, lúc ấy anh ta phi thăng ở trên cầu Nại Hà, lúc làm phép bạn tiên một lòng nghĩ đến Lộ Đồng, nên chọn hoa Bỉ Ngạn bờ đối diện giống với đối phương.”

Thì ra là thế…

Chờ đã, hắn đột nhiên nhớ tới, nào có tu sĩ phi thăng bên cầu Nại Hà, đã chết còn phi thăng thế nào.

Một vị đại tiên khác vuốt râu bạc của mình, giải thích, “Đây có thể là một loại tu hành khác, ta đã ghi lại ở trên đài phi thăng, nếu buổi tối các ngươi đến một hồi, là có thể thấy được.”

Cái, cái gì?

Móa nó thì ra những quy tắc một hai ba của Thiên giới căn bản chính là mấy người biên soạn ra?

“Vốn là kinh nghiệm, mỗi khi phát hiện một điều thì có thể viết lên trên, đến bây giờ kỳ thật cũng có không ít, những điều ở trên cùng là ta viết.” Một vị Đại tiên trong đó đắc ý nói, “Cơ bản trong ba trang trừ bỏ một câu cuối cùng bị đoạt, còn lại đều bị ta bao hết.”

Diệp Bạch: “…”

Ngươi mẹ nó là người đầu tiên phi thăng, đương nhiên nhất định là người viết đầu tiên, lúc đó khả năng người khác còn chưa sinh ra đâu.

Nhưng cứ như vậy, thiên đạo tồn tại rốt cuộc là cái gì, hắn cùng với Cố Chiêu liếc nhau, đều cảm thấy thiên đạo có thể là phát triển của sự vật. Giống như người sẽ từng ngày lớn lên, đồ vật sẽ chậm rãi hỏng đi, thiên đạo chính là kết quả từng trải của mấy thứ này, kỳ thật cũng sẽ không quấy nhiễu cái gì, nó chỉ là tồn tại đơn giản.

Mà hết thảy bị quy về thiên đạo, chẳng qua là bởi vì bản thân sự vật phát triển đều hướng về một phương.

Ví dụ, không thể phi thăng.

Tựa như đồ để lâu sẽ hỏng mất, người tâm thuật bất chánh không phi thăng được, cũng không phải có thiên đạo ngăn cản, mà là sự vật vốn nên phát triển như vậy.

Phía trên Thần giới là thiên đạo.

Nhưng mà như thế.

Dù là đám tiên bọn họ đang mỗi ngày sinh hoạt tiến bước, có nhân còn có quả, phàm không phải không gian yên lặng, như vậy cái gọi là thiên đạo tất nhiên tồn tại.

Tiên nhân phi thăng đầu tiên nhíu mày, “Điều này lại không viết ở bên trên à?”

Các vị Đại tiên lật một phen, phát hiện quả thực không có vì vậy bổ sung thêm, chờ người may mắn phi thăng kế tiếp nhìn thấy, không đến mức hoàn toàn không biết gì cả về Thiên giới. Vì thế Diệp Bạch ngứa tay khó nhịn, lại muốn xé đám tiểu tử từng nói dối hắn, nói ‘Tiên quy’ cái gì, khiến hắn thật sự cho rằng có quy củ vớ vẩn gì.

Kỳ thật cũng bởi chính bản thân hắn quá mức cẩn thận.

Nếu sớm nói ra, các đại tiên Thiên giới khẳng định rất thích ý giải thích nghi hoặc giúp hắn, chỉ tiếc… Lúc đó làm sao biết có thể phi thăng thì đều khó có khả năng đi hại người.

Bọn họ có lẽ có năng lực như thế, nhưng sẽ không thật sự dùng âm mưu quỷ kế gì để hại người khác.

“Thật ra là ta dùng lòng tiểu nhân.”

Diệp Bạch tự giễu, ngay sau đó chợt nghe một vị Đại tiên nói, “Sự việc quan trọng ngươi cẩn thận chút cũng là bình thường, giống mấy tiểu bạn tiên kia không phải quá mức dễ tin người khác, cho nên xuống trần bị chỉnh cho một người thảm hơn một người à, xem ra bọn họ thật sự nên học theo ngươi.” Không thể đi hại người, nhưng cũng không thể thật sự không hiểu nhân gian hiểm ác.

Chúng tiên lại tụ trong chốc lát thì tan.

Diệp Bạch và Cố Chiêu lúc này mới nhớ tới, rõ ràng nên là mười thế giới, nhưng rõ ràng mười mảnh linh hồn có một mảnh được Diệp Bạch bảo vệ, còn lại là chín thế giới trước.

Vậy thế giới thứ mười là thế nào?

Diệp đại meo tò mò không thôi, trong lòng vừa động đã ‘nhìn’ về phía ‘lưu Ly châu’ bị hắn giữ, nhưng không ngờ nháy mắt thân hình đã bị kéo xuống.

Cố Chiêu vội vươn tay bắt lấy, chính mình cũng đi xuống theo.

Mà lúc đó…

Lộ Đồng trộm trở về một mình vừa mới xông tới, chỉ kịp hô lên một câu, “Trước đừng đi, nói cho ta biết rốt cuộc ta có nên đáp ứng Lâm Kính theo đuổi hay không đã!”

Móa nó!!!

Ý nghĩ duy nhất lúc ấy của Diệp Bạch chính là, Lâm Kính lại còn chưa theo đuổi được người ta?

Nhưng ngay sau đó, hắn đã không có tâm tư cảm khái chuyện của người khác, bởi vì hắn phát hiện mình đang quỳ rạp trên mặt đất, ôm đùi một người không buông.

Mà bốn phía…

Tiếng bấm máy không ngừng vang lên, hiển nhiên một đám phóng viên cảm thấy bản thảo tin tức ngày mai đã tới tay.
Bình Luận (0)
Comment