Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 123

Quan hệ giữa đại tiên và bạn tiên từ trước đến nay vẫn luôn thân cận, giống như có một sự ràng buộc thần bí liên kết bọn họ với nhau, mà Diệp Bạch và Cố Chiêu lại không giống với tiên nhân khác ở Thiên giới. Hai người bọn họ đều có thể nói là phi thăng thành tiên, đều tính đại tiên, quan hệ càng gần gũi thân cận hơn đại tiên và bạn tiên khác nhiều.

Tính cả ba trăm năm ở dưới đáy hồ băng của Đại Tuyết sơn, bọn họ tổng cộng có thời gian mười đời ở bên nhau.

Hai người có thể nói sớm đã tâm ý tương thông, lúc trước lần thứ hai phi thăng càng thêm sâu sắc điểm này, bởi vậy Diệp Bạch vừa mới chỉ nghĩ thôi, Cố Chiêu đã cảm thấy.

Lúc phi thăng, trí nhớ trở về, anh đương nhiên sẽ biết làm thế nào.

Giới Miêu khống chế không gian và thời gian đến từ chính linh hồn, cho nên dù hiện tại nguyên thân anh xem như ngọc bội, mà Diệp Bạch mới là thân mèo, cũng không thể ảnh hưởng đến năng lực của anh. Một trận này, nhìn như anh phi thăng muộn ba trăm năm, trải qua nhiều thế giới, nhưng trên thực tế lại là anh chiếm được không gian vốn nên thuộc về Diệp Bạch.

Cảm giác con mèo này cái gì cũng cho anh, mình lại không lưu chút gì.

Cố Chiêu nhịn không được ôm người thật chặt, quyết định sẽ đối với con mèo này càng tốt, nhưng nếu ý nghĩ này bị Diệp Bạch biết, chỉ sợ sẽ lập tức xù lông.

“Chẳng lẽ trước kia anh đối với em chính là tùy tiện tốt?”

Lại còn có thể tốt hơn, không thể nhẫn nhịn!!!

Đúng lúc này xe ngừng lại, Diệp Bạch nhìn ra ngoài mới phát hiện có chút quen mắt, Cố Chiêu đã giới thiệu: “Vừa rồi em ở hội trường yến hội đó, anh cũng phải đi.”

Diệp đại meo: “…”

Chẳng lẽ nhân vật lớn mà Vương Kiệt kia nhắc tới chính là anh?

Trên thực tế Cố Chiêu thật sự là một trong số đó, “Bọn họ mời ông nội anh, nhưng đúng lúc anh khôi phục bình thường, nên quyết định đến đây.” Đương nhiên, đi theo còn có một vị quản gia già.

Hai người vào đại sảnh, mọi người lại sửng sốt.

Vốn cảm thấy, thiếu niên vừa mới ôm đùi Tề Nhạc sao có thể đứng ở bên cạnh một người khác, nhìn bộ dáng còn có chút thân mật. Nhưng ngay sau đó có người nhớ tới, “Đó là Cố Chiêu.” Người nọ nhỏ giọng nói với người bên cạnh, “Tôi nhớ lúc trước đi trong nhà Mục lão từng gặp anh ấy một mặt, tuyệt đối là Cố Chiêu không nhầm được.”

Diệp Bạch trừng mắt nhìn, rất tò mò.

Trong này khẳng định có chuyện.

Cố Chiêu nhìn hắn, bất đắc dĩ bật cười, “Thân thể này lúc trước có hơi ngốc, hàng năm ở trong nhà không ra ngoài.” Diệp Bạch nháy mắt đã hiểu, giống với nguyên chủ của hắn, mỗi lần đều không biết sẽ có trạng thái gì, gây ra phiền toái gì, Cố Chiêu lần này xem như xuyên vào người ngốc.

Nghĩ như vậy, đuôi lông mày khóe mắt Diệp đại meo đều lộ ra ý cười.

Cố Chiêu rất rõ ràng con mèo này đang suy nghĩ gì, nhưng người ngoài không biết, cho rằng hắn thành công thông đồng được Cố Chiêu, cho nên hiện nay đang rất hưng phấn.

Chỉ có một người sợ hãi.

Cả người Vương Kiệt đều choáng váng, trong tay cầm ly rượu xoảng một tiếng rơi trên mặt đất.

Tuy hội trường có tiếng âm nhạc nhưng rất tao nhã, mà lúc này bởi vì Cố Chiêu xuất hiện hấp dẫn phần lớn ánh mắt mọi người, bởi vậy tương đối im lặng. Nếu chén rượu va chạm với mặt bàn nhất định sẽ truyền không xa, nhưng nếu rơi xuống mặt đất… tiếng ly thủy tinh rơi vỡ thậm chí khiến mấy cô gái bên cạnh hoảng sợ.

Diệp đại meo chớp mắt nhìn, cảm thấy có chút thú vị.

Bên kia Vương Kiệt thì vô cùng xấu hổ, đứng ở nơi đó có chút không thoải mái, nhưng trong lòng càng hoảng loạn tại sao Diệp Bạch lại tiến vào từ bên ngoài, rõ ràng cậu ta đã tự tay khóa người ở trong phòng cho khách.

Tề Nhạc tiến lên đón chào.

“Cố Chiêu.” Anh ta tò mò nhìn, “Sao hôm nay anh tới đây?”

Sau đó anh ta không đợi trả lời đã lại nhìn về phía Diệp Bạch, ánh mắt đó quả thực phiếm sáng, chỉ chờ con mèo nào đó nhào lên, nhưng đáng tiếc… “Đừng nhìn lung tung.”

Cố Chiêu cảnh cáo anh ta.

Tề Nhạc: “…”

Đậu má nhỏ mọn như vậy, anh biết người mà anh đang che chở vừa rồi còn ôm đùi tôi không, khóc hô cầu bao nuôi muốn làm gì cũng được, thật sự, không tin anh hỏi bọn họ.

“Lăng Kỳ đâu, vừa rồi còn thấy anh ấy.”

Tề Nhạc đột nhiên phản ứng lại không phải vừa rồi người còn ở bên cạnh anh ta à, rời đi từ lúc nào rồi, Diệp Bạch thầm nghĩ anh ta bị đưa vào phòng cho khách làm ‘bảo bối’ của lão già kia rồi. Nói thật hắn thật sự muốn nhìn xem tinh anh như Lăng Kỳ bị người đè là hình ảnh gì, nếu không chúng ta đi xem?

Cố Chiêu trước tiên đã biết đến ý nghĩ của hắn, ba hai câu nói đã lừa dối Tề Nhạc dẫn đường.

Những người khác ngược lại có một loại cảm giác lúc này mới bình thường.

Dù sao cháu trai duy nhất của Mục lão ngây ngốc nhiều năm, sao có thể đột nhiên bình thường trở lại, xem đi, đến nơi này cũng không dám mặc kệ đi ra ngoài trao đổi với mọi người, chỉ lộ mặt đã muốn đi phòng cho khách nghỉ ngơi. Mọi người không khỏi nghĩ đến, nếu chờ Mục lão chết đi, vậy đồ ngốc kia làm sao bảo vệ được một đống sản nghiệp.

Đến lúc đó chính là cơ hội tốt!

Một đám người tâm tư khác nhau, ba người Diệp Bạch đã đến phòng cho khách.

“Sao hai người biết anh ấy đang ở phòng cho khách.” Tề Nhạc hết sức tò mò, “Rõ ràng anh ấy mới nghỉ ngơi trong chốc lát, sao lại mệt mỏi cần đi nghỉ ngơi nữa.”

Diệp Bạch: “…”

Vừa rồi nghỉ ngơi là kéo anh đi, rõ ràng là muốn chiếm chút tiện nghi, nhưng hiển nhiên anh là nhị hóa không ý thức đến. Hiện tại lần này, cũng không phải bởi vì tâm tư hắn không thuần, mà là có người lòng mang ý xấu đối với ‘hắn’, chúng ta đi sớm nói không chừng còn có thể chứng kiến một vở kịch hay.

Thẻ cửa toàn bộ phòng của nhà họ Lăng, hiển nhiên Tề Nhạc đều có, tìm đến nơi trực tiếp mở cửa.

Sau đó…

Trong phòng một mảnh hỗn độn, Lăng Kỳ đen mặt đứng ở chính giữa, bên cạnh là đạo diễn Vương ngã trên mặt đất sống chết không rõ, Tề Nhạc quả thực chấn kinh, “Anh… anh… anh… anh lại muốn quy tắc ngầm ông ta?” Trong giọng nói đều là không dám tin, hoàn toàn là biểu tình anh có ánh mắt không, sao có thể nhìn trúng người như thế.

Lăng Kỳ: “…”

Anh ta giương mắt nhìn thoáng qua Cố Chiêu và Diệp Bạch, thầm nghĩ đây là tạo ác nghiệt gì.

Sớm biết hai người này có quan hệ, nói gì anh cũng sẽ không mặc kệ Diệp Bạch bị tính kế mà không quan tâm, hơn nữa… Cố Chiêu cậu không phải ngốc à, từ lúc nào đã chơi với người ta, chơi cũng thôi, tốt xấu trông kỹ người ta đừng cho cậu ta đi thông đồng người khác, tìm Tề Nhạc nhà tôi cầu bao nuôi là dư nào?

Móa nó anh không có việc gì cũng không phải não tàn, đi trêu chọc một trong hai Giới Miêu còn tồn tại.

Không cần Cố Chiêu thừa nhận, anh đã biết là đối phương làm. Bởi vì có thể làm được chỉ có bộ tộc Giới Miêu, mà trừ bỏ Cố Chiêu ra, một người còn lại chính là ông Mục. Hiển nhiên đối phương không có khả năng nhàm chán đến độ trêu đùa tiểu bối như anh ta, bởi vậy chắc chắn là Cố Chiêu đầu óc không rõ ràng làm ra.

Khẽ xoa ấn đường phát đau, cả người Lăng Kỳ đều không tốt.

Lúc Cố Chiêu không nói lời nào thường có biểu tình bí hiểm như vậy, người không biết rõ tình hình hoàn toàn sẽ không ngờ tới đầu óc người này có chút vấn đề, phản ứng tương đối chậm chạp.

Nhưng dù sao giấy không thể gói được lửa.

Hiện tại đám người như bọn họ đều biết sự thật này, anh lại càng từng gặp đối phương vài lần, trong lòng biết cho dù người này có ngốc cũng khó đối phó.

“Lại làm sao vậy.”

Chưa từng nghe nói tiểu minh tinh này có quan hệ với nhà họ Mục hoặc là nhà họ Cố, sao lại bảo vệ vậy. Diệp Bạch bên cạnh nhìn tình huống đã cảm thấy có vấn đề, người này rõ ràng biết Giới Miêu, bởi vậy nhịn không được dùng linh khí bọc lên trên mắt để nhìn, sau đó… móa nó người này đâu phải người, rõ ràng chính là con sói.

Hắn lại nhìn về phía Tề Nhạc, thầm nghĩ người này bị sói nhìn trúng cũng rất…

Ha ha!!!

Thì ra vị này cũng không phải người, mà là một con ngỗng mào gà, mái tóc màu đỏ rượu trên đầu nhìn như nhuộm rất trung nhị, nhưng trên thực tế là trên đầu người ta vốn có mào. Nhưng, trên đầu ngỗng nhà ai còn có mào gà, đỏ au, biến thành tóc che giấu lại vẫn đỏ như vậy.

Cố Chiêu nhìn vẻ mặt hắn tò mò, liền giải thích, “Mẹ cậu ta là ngỗng, cha là gà trống lớn.”

Hỗn huyết cũng tính?

Diệp Bạch đã hiểu gật đầu, thầm nói kỳ thật khá tốt, sau này nói không chừng Tề Nhạc sẽ ở bên con sói kia, thật sẽ không nửa đêm tỉnh lại phát hiện bạn giường đói bụng đang gặm chân mình?

Đạo diễn Vương đang nằm úp sấp trên mặt đất đã bất tỉnh nhân sự.

Trên người ông ta còn không có mảnh vải che thân, cuối cùng vẫn là Tề Nhạc luôn liếc về phía đó, Lăng Kỳ dưới sự giận dữ đá người vào gầm giường, lúc này mới không còn bị ô nhiễm ánh mắt. Cố Chiêu nheo mắt lại cười cười, thầm nghĩ chính là gã này dám cởi hết mất mặt xấu hổ ở trước mặt Diệp Bạch, nói gì cũng không thể dễ dàng buông tha.

Hai người đàn ông đều có quyết định giống nhau, phải giáo huấn đạo diễn Vương này một trận.

Tề Nhạc há miệng thở dốc.

“Lại gây sự.” Anh ta khuyên nhủ, “Anh chừng nào thì có thể thay đổi tính tình của mình, hiện tại chúng ta đã không phải ở đáy hồ, đối mặt đều là người không phải yêu tu.”

Diệp Bạch quả thực vui vẻ.

Thầm nói con sói này trước kia thế nào không rõ ràng lắm, nhưng lần này ngược lại không phải bản thân người ta gây chuyện, cho dù là hắn khẳng định cũng muốn đánh đạo diễn Vương này bất tỉnh nhân sự. Hắn vừa rồi nhìn qua dường như còn không tính quá nặng, cho thấy Lăng Kỳ xuống tay cũng có đúng mực, không đến mức đánh người đến tàn phế hoặc là đánh chết.

Người như bọn họ muốn thu thập một người, căn bản không cần kéo mình vào, tùy tiện thả hai câu ra ngoài là được.

Nhưng trên thực tế…

Đối với câu trách của Tề Nhạc, Lăng Kỳ nhận sai rất kiên quyết, nhưng sau đó nhịn không được bổ sung, “Việc này anh cũng rõ ràng, nhưng luôn không nhớ được, cho nên em phải nhìn kỹ anh, không bằng thương lượng chuyển qua ở đi, dù sao ở đây cũng lớn, em vào ở thoải mái.”

Diệp Bạch: “…”

Đậu xanh, đây rõ ràng là đang lừa gạt người ta!
Bình Luận (0)
Comment