Cố Chiêu và Khâu Tử Húc đều làm giàu từ nước ngoài, sau đó chậm rãi trở về nước. Người sau thừa cơ thu mua Tinh Khởi cũng cứu sống lại nó, nhưng vẫn làm việc chủ yếu ở nước ngoài, tạm thời nhập vào dòng họ do cha anh ta làm quản lý. Cho nên lúc ấy anh ta dám đánh cược như vậy, bởi vì có đường lui rộng mở, đến lúc đó anh ta tùy thời đều có thể ngóc đầu dậy.
Nhưng Cố Chiêu lại không giống, anh không có một dòng họ phát triển ở nước ngoài đã lâu, về nước cũng đã mang theo toàn bộ tài chính trở về.
Sở dĩ lựa chọn thành phố C, là bởi vì Mục Uyển ở nơi này.
Nhưng tương tự, nhà cũ của họ Cố cũng ở đây, một nhà Cố Như Hưng đương nhiên đều ở nơi này. Trước lúc trở về cũng đã biết sẽ có rất nhiều phiền toái, lại không nghĩ rằng những người này có thể vô sỉ đến vậy.
Không chỉ cổ phần ông nội lưu cho anh, ngay cả công ty của anh, những người đó cũng thương nhớ đến.
Tranh phong nhiều năm, Cố Chiêu tự nhiên biết những người này khó chơi thế nào, mà trong khoảng thời gian anh hôn mê, một mình Diệp Bạch gánh chịu hiển nhiên không hề dễ dàng. Dựa theo cách nói của Khâu Tử Húc, trong khoảng thời gian này cậu ta chỉ phụ trách làm chân chạy, phần lớn mọi chuyện vẫn là người thiếu niên kia một mình hoàn thành, mà trong lúc đó, đối phương thậm chí không ra khỏi phòng bệnh nửa bước.
Giờ phút này Diệp Bạch đang làm ổ trên ghế sôfa để ngủ, nhưng hiển nhiên là không ngủ được thoải mái, thỉnh thoảng còn trở mình bất mãn nhíu mày.
Nhớ tới bộ dáng đối phương nằm ở trên người mình ngủ say, Cố Chiêu nhất thời nhịn không được muốn ôm người lên giường. Anh dừng một chút để cho mình khôi phục lý trí, tựa vào đầu giường nhìn thiếu niên trên ghế sôfa. Đối phương rõ ràng vô cùng mệt mỏi, nhưng cho dù ngủ di động cũng đặt ở bên người, vừa có động tĩnh sẽ nhìn qua trước.
Khâu Tử Húc nói người ta rất lợi hại.
Đã làm được không ít chuyện, Tinh Huy thảm như vậy cũng có công lao của vị này.
Chủ tịch cuối cùng vẫn thương đứa nhỏ, đứa lớn rất có tài ở trong mắt ông cụ cũng là có thể giúp em trai, hiện xảy ra loại chuyện này. Thẩm Kỳ suýt nữa bị ông cụ nổi giận trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ, nhưng hiện tại cũng không tốt hơn chỗ nào, khai trừ khỏi ban giám đốc, lại ngừng cấp toàn bộ chi phiếu, thậm chí còn bị đuổi ra khỏi nhà chủ.
Ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng đốn củi ba năm thiêu một giờ.
Trong đó ảnh hưởng mà thiếu niên phát ra lại chiếm tỉ lệ không nhỏ.
Khâu Tử Húc còn nhắc tới đối phương dường như đang đầu tư cổ phiếu, hơn nữa kiếm được không ít, đã trả hết tiền mà lúc trước mượn từ chỗ Lâm Dịch, còn cho thêm lợi tức, một bộ dáng khoe khoang giàu có.
Tựa vào đầu giường, Cố Chiêu cứ lẳng lặng nhìn Diệp Bạch như vậy.
Làn da của thiếu niên rất trắng, diện mạo rất đẹp, thậm chí cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy lông mi dài cong lên, thỉnh thoảng rung động khi trở mình, khiến lòng người ta như bị cào ngứa. Mím môi để cho mình không suy nghĩ miên man nữa, ánh mắt lại vẫn không buông tha, lại nghĩ tới những tài liệu rõ ràng đã thu thập nhiều năm kia.
Lần đầu tiên trong đời cảm thấy rõ rệt như vậy, ở nơi anh không biết tới, từng có một thiếu niên đang chú ý đến anh.
Khâu Tử Húc đẩy cửa tiến vào thì nhìn thấy đúng một màn này.
“Tôi nói… Lần sau tôi có nên gõ cửa không, luôn cảm giác quấy rầy các cậu thật sự không tốt chút nào.” Anh ta bỏ qua sô pha, đẩy xe lăn lên đầu giường, nhịn không được cảm khái nói: “Vạn nhất lần sau các cậu đang thân thiết, vậy…”
Cố Chiêu: “…”
Anh cảm thấy bạn tốt nghĩ hơi nhiều, hiện tại bọn họ căn bản không phải loại quan hệ này, không thấy từ lúc anh tỉnh lại thiếu niên này đã không còn ngủ ở trên giường nữa à. Cũng không biết sợ cái gì, như anh bây giờ có thể làm chuyện xấu gì không? Ông chủ Cố lắc đầu cảm giác mình nghĩ hơi lệch, nhất định là bị nam bát quái Khâu Tử Húc ảnh hưởng.
“Chờ cậu ta tỉnh là có thể đi rồi, thủ tục xuất viện đã làm xong.”
Cố Chiêu khôi phục vô cùng tốt, hiện tại trừ việc vẫn cần ngồi xe lăn ra, thật sự không còn vấn đề gì khác. Đương nhiên, tình huống cũng không phải chân bị gãy như bên ngoài đoán, mà thương gân động cốt một trăm ngày*, gãy xương một cái anh cũng đừng mong bước đi như bay. Nhìn độ cao giữa giường và xe lăn, ông chủ Cố chuẩn bị lấy tay chống lên.
(*: bị thương động vào gân và xương phải nghỉ ngơi ít nhất ba tháng.)Thân thể anh vẫn luôn được rèn luyện, vốn không thành vấn đề.
Nhưng sự tình thường không như mong muốn, bởi vì lúc trước nằm quá lâu, cánh tay thực sự không có sức lực gì, bởi vậy tự nhiên thất bại. Khâu Tử Húc vừa muốn tiến lên hỗ trợ, chỉ thấy cái vị đang ngủ trên ghế sôfa kia đã bật dậy, vẻ mặt với biểu tình ‘Đúng là cách tôi không được’, sau đó lại đây dễ dàng ôm người lên xe lăn.
Khâu Tử Húc: “…”
Hiện tại anh ta tin tưởng, Khương Phi ngày đó nhất định là bị một cước đạp bay, đau đớn sau đó cũng có thể không phải là giả vờ.
Đối với không khí ấm áp lại có điểm quỷ dị bên này, một nhà Cố Như Hưng lại không hề tốt chút nào, bọn họ ở biệt thự cả đêm không dám tắt đèn. Nhưng dù không tắt, cũng vẫn sẽ có bóng dáng thổi qua, tóc dài bay bay, thỉnh thoảng có thể thấy mặt nghiêng vô cùng dịu dàng, cực kỳ giống Mục Uyển đã chết hơn mười mấy năm.
Kỳ thật quỷ bị đụng chết kia là quỷ nam.
Nhưng khi còn sống đối phương là học sinh trường nghệ thuật, mơ ước lớn nhất chính là có thể diễn kịch, sau khi chết có được một cơ hội như này đương nhiên rất chuyên nghiệp. Quỷ ăn hóa tuy không tính là cô nàng thời thượng, nhưng hoá trang đối với con gái mà nói thì đều không quá khó khăn, còn có một con quỷ bị đụng chết mỗi ngày muốn làm ngôi sao ở một bên chỉ đạo.
Hai quỷ không chuyên nghiệp gây sức ép ra lại có hiệu quả cũng không tệ lắm.
Đặc biệt quỷ này vốn là quỷ bị đụng chết.
Trên người có dấu vết bánh xe đè qua rõ rệt, thường thường đi đến nơi bị nó coi như studio, càng dễ dàng thể hiện ra trước máy quay phim (đám người Cố Như Hưng). Bởi vậy không quá mấy ngày bọn họ không chống đỡ được, bản thân Cố Như Hưng thì còn may, con gái ông ta lại bị vây ở trong trạng thái nửa điên, cả ngày điên điên khùng khùng đều không dám thả ra khỏi cửa.
Không những như thế, ngay cả người vợ luôn luôn cao quý tao nhã của ông ta cũng thần sắc tiều tụy.
Thậm chí có một ngày…
“Bà làm sao vậy?” Sắc mặt Cố Như Hưng vốn đã không tốt lại càng thêm không tốt, “Vẻ mặt như gặp quỷ… Không phải, sắc mặt này của bà là đã xảy ra chuyện gì, không phải đi ra ngoài tìm Cố Chiêu hỏi thăm tình hình à?”
Cố phu nhân thì thào: “Cô ta đã trở lại, cô ta thật sự trở về báo thù.”
Cố Như Hưng: “…”
Nhẫn lại nhẫn, ông ta rốt cục không nhịn nổi nữa nổi giận nói, “Bà có phải cũng điên giống con gái rồi không, người chết làm sao có thể trở về, lại nói nếu trở về thì đã sớm đến đây rồi, sao còn chờ tới hiện tại.”
Thanh niên đứng ở một bên cũng nói: “Cha nói đúng, mẹ là suy nghĩ quá nhiều.”
“Không… Không phải.”
Cố phu nhân run rẩy, “Người đàn bà kia tính tình rất tốt, trước kia em chính thức vào nhà nhục nhã thế nào cũng không dám cãi lại, bị hại chết không báo thù cũng là bình thường. Nhưng mà… Nhưng mà lần này chúng ta động đến Cố Chiêu, vì con trai năm đó cô ta có thể cường liệt ngăn cản Viễn Nhi nhận tổ quy tông như vậy, ai biết có thể trở về báo thù hay không.”
Cố Như Hưng: “…”
“Thật mà.” Cố phu nhân khóc nói: “Hôm nay em đi tìm Cố Chiêu thì nhìn thấy thám tử tư kia.”
Cố Viễn lại càng không tin, “Mẹ, thám tử tư còn có thể tra được quỷ?”
“Không phải, hai người không biết, lúc cậu ta đóng cửa đã oán giận một câu khiến cho em nghe được, cậu ta nói là mẹ Cố Chiêu báo mộng cho nó, bảo bọn họ chậm rãi tiếp tục tố cáo chúng ta.” Cố phu nhân vẻ mặt suy bại, yếu ớt nói, “Vì sao phải chậm rãi, cô ta khẳng định muốn báo thù thay con trai, cho nên mới muốn chậm rãi động thủ lần nữa.”
“A!!!”
Phòng trong truyền ra tiếng kêu hoảng sợ của Cố Linh, “Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi, không phải tôi hại bà, đều là cha và mẹ làm.”
Quỷ bị đụng chết phụ trách diễn kịch tận chức tận trách, quỷ ăn hóa thì phụ trách ghi lại toàn bộ truyền cho Diệp Bạch, hai người phân công rõ ràng làm đến khí thế ngất trời, một nhà Cố Như Hưng cũng sắp bị hù chết. Hơn nữa Cố phu nhân mang tin tức về, càng làm cho bọn họ vốn có lòng bất an lại càng thêm lo lắng, cuối cùng đành phải tự an ủi mình.
“Mọi chuyện làm rất sạch sẽ, không có khả năng bị phát hiện.”
Cố Như Hưng nặng nề gật đầu, “Đúng, Cố Chiêu bên kia không có bằng chứng, toàn bộ lời nói đều là lừa gạt, nói không chừng chuyện ma quái cũng đều do bọn họ làm ra, hiện tại công nghệ cao…”
Cố Viễn không xác định nói: “Chúng ta gọi điện thoại cho người tài xế kia đi!”
Cố phu nhân vội vàng ngăn cản, “Không thể gọi.”
“Trước kia là sợ bị bọn họ thuận theo tra ra được, cũng vì chúng ta dễ cùng cởi bỏ quan hệ với người đó hơn, hiện tại lại nhất định phải gọi.” Cố Viễn nhịn không được nói: “Nếu lái xe không có việc gì, vậy chứng tỏ Cố Chiêu cũng không có bằng chứng, hết thảy đều là chúng ta tự mình dọa mình, mà nếu đối phương có chuyện… Không, người đó ẩn giấu mười mấy năm, không có khả năng lại bị phát hiện lúc này.”
Cố Như Hưng cũng gật gật đầu, “Gọi đi.” Nếu không thì không an tâm được.
Bên kia Diệp Bạch híp mắt, phát tin nhắn cho quỷ ăn hóa, đối phương lập tức hiểu được, từ cú điện thoại kia xác định vị trí tên lái xe, sau đó báo vị trí cho Diệp Bạch. Mà Diệp Bạch lại chuyển tay, ném di động của mình cho Cố Chiêu, bên trên hiện ra tin nhắn kia, đúng là tin do quỷ ăn hóa phát tới.
“Người tìm được rồi, trong một thôn nhỏ ở ngoài thành mười lăm dặm.”
Cố Chiêu híp mắt, cuối cùng vẫn không hỏi Diệp Bạch nơi phát ra tin tức, thông báo cho Khâu Tử Húc, hai người mang theo một đội nhân mã chạy về phía thôn nhỏ kia, đem người chắn tới cửa.
Lúc bọn họ đến đối phương dường như nghe được tiếng gió đang chuẩn bị chạy trốn.
“…”
Tên lái xe nhìn thấy bọn họ cũng không phản kháng, chỉ một mặt xám tro, “Tôi đã biết bọn họ gọi điện thoại đến, nhất định là đã xảy ra vấn đề gì, lại không nghĩ tới vẫn không kịp.”
Cố Chiêu cười lạnh một tiếng, “Đem người mang đi.”
Vì thế, ngay lúc một nhà Cố Như Hưng biết được tên lái xe hết thảy bình an, vừa mới yên lòng thì lại nhận được điện thoại của cục cảnh sát, đối phương thông báo nói cho ông ta biết, đã tìm được lái xe đụng vào con ông ta rồi. Ngẩn người, Cố Như Hưng cuối cùng nhớ tới hỏi, “Chuyện khi nào?” Đối phương nói: Vừa rồi, là Cố Chiêu tự mình dẫn người đưa vào.
Sắc mặt Cố Như Hưng nháy mắt trắng bệch.