Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 30

Cảnh nội Đế quốc, tinh Z khu tám, 138 độ vĩ độ Bắc khu rừng rậm. Hai người đàn ông mặc quân trang dựa vào khoang cấp cứu trên phi thuyền thành công hạ xuống, hiện tại đang nghỉ ngơi chỉnh đốn ở nguyên tại chỗ. Trong đó vị tương đối thấp hơn đã hôn mê, tỉnh là một vị quan quân cao lớn, đối phương động tác lưu loát xử lý sạch sẽ hiện trường, sau đó mang theo người còn lại rời đi.

Tuy động tác gọn gàng, nhưng trong đầu Thẩm Hạo vẫn là một mảnh hỗn loạn.

Anh ta vốn đã trở thành Nguyên soái của Đế quốc, quân công hiển hách không đề cập tới, lại càng trấn thủ ở tiền tuyến đối kháng quân đội Liên bang. Nhưng một viên đạn đạo* xẹt qua, anh ta lại đến nơi tinh cầu đã bị phá hủy từ rất lâu này. Trong trí nhớ anh ta quả thật đã tới nơi đây, cũng chính ở nơi này đã kết xuống tình ý thâm hậu với bầu bạn.

(*: Tên lửa đạn đạo là loại tên lửa có phần lớn quỹ đạo sau khi phóng tuân theo các nguyên tắc của đường đạn học phần quỹ đạo của tên lửa trong giai đoạn này thực chất là theo chế độ bay không điều khiển theo phương trình vật chuyển động tự do trong trường trọng lực.)

Còn nhớ đó là chuyện của mấy thập niên trước.

Khi đó anh ta vẫn chỉ là thiếu tướng, sau một lần giao tiếp trên đường trở về chủ tinh bị người của Liên bang đánh lén, cuối cùng đáp xuống hành tinh này với Andy.

Nơi này có hoàn cảnh phức tạp, lại có truy binh, bọn họ lâm vào nguy hiểm vô cùng.

Sự tình thay đổi bắt đầu từ khi một người xuất hiện, từ lúc người đó chủ động tổ đội với bọn họ, hết thảy đều tốt. Con đường mà đối phương dẫn đi thường có thể né tránh những người kia, cho nên anh ta và Andy hoài nghi đối phương là gian tế. Cho nên trong mỗi lần hành động, anh ta không tín nhiệm đối phương hoàn toàn, càng đến cuối cùng…

Đó là kế hoạch vừa thiết kế ra, người nọ lại không biết, kết quả vì cứu anh ta mà trọng thương không trị.

Thời gian đã quá lâu…

Khi cuối cùng anh ta cũng xác định được đối phương không phải là gian tế, lúc toàn bộ chân tướng được làm rõ khắp thế giới thì Thẩm Hạo phát hiện anh ta lại không nhớ rõ khuôn mặt của đối phương. Chỉ nhớ đó là một thiếu niên, bộ dạng phi phàm, nói không nhiều, thoạt nhìn đơn thuần lại thiện lương, một thân công phu thần kỳ và cường đại chưa từng được thấy qua.

Thu hồi ánh mắt, Thẩm Hạo nhìn nhìn Andy bên người, yên lặng nhớ lại lần đầu gặp lúc ấy.

Khi đó anh ta đã trốn ở trên tinh cầu này ba ngày, chật vật không chịu nổi cần gấp sự trợ giúp, cho nên dù thấy đối phương lai lịch quỷ dị cũng không cự tuyệt. Nhưng lần này, tuy vẫn không biết vì sao thiếu niên lại ở trên tinh cầu đổ nát này, nhưng đã đủ để chứng minh đối phương không có ác ý với anh ta, như vậy…

Anh ta sẽ tìm người trở về một lần nữa, cũng dành cho đối phương đủ sự tôn trọng.

Thẩm Hạo tin tưởng, lấy năng lực của người nọ, nếu có sự tín nhiệm của anh ta, ngày sau tất sẽ có thành tựu. Mà cùng lúc đó, đại tướng dưới tay anh ta lại nhiều thêm một thành viên.

Anh ta cũng không lo lắng không tìm thấy người.

Nếu đời trước đối phương chủ động tìm đến, vậy tự nhiên đời này cũng không ngoại lệ, vì thế Thẩm Hạo thậm chí quyết định vẫn đi theo tuyến đường của đời trước. Anh ta giày vò bản thân vô cùng chật vật, bởi vì có thể gặp được người nọ vào lúc nên gặp, nhưng lại không rõ, lần này thiếu niên đã thay đổi tâm.

Diệp Bạch giật giật khóe miệng.

Xem ra cuộc sống của hai đời trước rất thư thái, nên lần này ném hắn đến nơi hoang dã. Hắn thậm chí không biết đây là nơi nào, bởi vì nguyên chủ cũng không rõ ràng. Từ trong trí nhớ đến xem, nguyên chủ là một game trạch, bình thường mê một trò chơi được xưng là nhiều em gái nhất tên Kiếm Tam, sau đó có một ngày trời mưa xuống tấn công phòng ngự đánh mình đến nơi đây.

Nguyên chủ đã ngây người ở nơi này nửa năm.

Trên tinh cầu này dân cư rất thưa thớt, hoặc là nói chỉ có người của một thế lực. Đối phương rất thần bí, hơn nữa cực kỳ bài ngoại, chỉ cần phát hiện trên tinh cầu có người ngoài thì nhất định phải giết chết. Nguyên chủ dựa vào hệ thống Minh giáo mang từ trong Kiếm Tam tới, dựa vào kỹ năng ẩn thân mà trước đây bị vô số người chơi thống hận đáng khinh trốn tránh đối phương, nửa năm qua thật ra cũng bình an vô sự.

Yên lặng xem trí nhớ một lần, Diệp Bạch nhịn không được vươn móng nhọn.

Mẹ nó, đây là cái nội dung vở kịch gì.

Nơi này hẳn là thuộc giáp ranh tinh cầu, bởi vì lúc đến người lui tới cực ít, nửa năm qua nguyên chủ cũng đã gặp một vài phi thuyền loại nhỏ đáp xuống, sau đó người ở bên trong tự nhiên bị thế lực thần bí giết sạch không còn một mống. Nguyên chủ không phải không muốn cứu người trên phi thuyền, chỉ là động tác đối phương quá nhanh, cậu căn bản chưa kịp phản ứng.

Mà hiện giờ… rời đi như thế nào trái lại thành vấn đề khó khăn lớn nhất.

Với ngục giam canh phòng nghiêm ngặt, tin tưởng bằng vào kỹ năng ẩn thân nghịch thiên này, cũng có thể không để lại dấu vết mà trốn ra ngoài. Nhưng bây giờ bên ngoài ngục giam chính là vũ trụ, không đề cập tới việc lên không trung như thế nào, cho dù thực sự bay lên thì có thể tồn tại ngoài không gian? Bản thân Diệp Bạch có lẽ là có thể, nhưng khối thân thể này thì vẫn quên đi.

“Roẹt”

Móng vuốt cào lên trên cây, Diệp đại miêu vô cùng bất mãn, uổng công hắn ngay cả thiên giới cũng không về, trực tiếp dấn thân vào thế giới này, lại không ngờ bị vây ở đây không gặp được người nuôi mèo của hắn.

Phát tiết xong, ngược lại bình tĩnh không ít.

Nhanh chóng quen thuộc cái gọi là hệ thống Kiếm Tam, lại dùng tất cả kỹ năng của Minh giáo một lần. Căn cứ theo tri thức từ hai đời khác mà hắn lấy được đến xem, tuy phần lớn có kỳ huyễn chút nhưng cũng không khiến người ta quá chú ý. Dù sao nhìn nơi này cảm giác khắp nơi đều có phi thuyền, chắc hẳn là thế giới tương lai của nhiều năm sau, phỏng chừng cũng có không ít vũ khí kỳ huyễn khác.

Ngay cả loại kỹ năng thuấn di lưu quang cũng có thể giải thích, chỉ có một điểm…

Ẩn thân tuyệt đối không thể bạo lộ.

Lúc mới đầu phi thăng lên thiên giới, Diệp Bạch không có trí nhớ giống như tờ giấy trắng cũng không bị chúng tiên cảm thấy không đúng, có thể thấy được năng lực sinh tồn của hắn tuyệt đối hơn hẳn những bạn tiên kia. Giờ phút này lại nhiều thêm trí nhớ hai đời, đã hiểu vô số âm mưu dương mưu, bởi vậy lập tức đã phân tích ra ưu khuyết điểm của mình.

Hiện tại việc mà hắn muốn làm là hoàn toàn tra rõ tinh cầu này, đồng thời… đợi.

Đợi một chiếc phi thuyền tiếp theo hạ cánh, sau đó tìm kiếm cơ hội trợ giúp bọn họ cùng nhau rời đi, hoặc là dứt khoát trộm phi thuyền một mình rời đi. Về đám người thần bí quỷ quái kia, hắn không phải không nghĩ tới việc ‘mượn’ phi thuyền của đối phương, nhưng thứ nhất là đối phương thủ vệ quả thật rất nghiêm, thứ hai là hắn không xác định đối phương có đặt ra chương trình gì ở trên phi thuyền hay không.

Ví dụ định vị theo dõi, hoặc là chương trình tự bạo.

Lên phi thuyền của quân địch, ở trong không gian có tính nguy hiểm quá lớn, còn không bằng tránh ở trong một góc của tinh cầu chờ đợi.

Một lần chờ chính là thời gian ba ngày, sau đó hắn phát hiện hai quân nhân khác không thuộc về tinh cầu này. Đối phương vô cùng chật vật, giờ phút này đang đỡ nhau trốn tránh kẻ địch đuổi bắt. Diệp Bạch liếc mắt một cái đã phân biệt được những người đó cũng không phải ‘dân bản địa’ trên tinh cầu, như vậy chỉ sợ là hai người này bị truy đuổi.

Diệp Bạch lại quan sát tiếp.

Ý tưởng lúc đầu của hắn là nếu hai người này là lính đào ngũ, vậy hắn có thể bắt người lại giao cho người phía sau, sau đó nhân cơ hội nhìn xem có thể đi chực phi thuyền đối phương rời khỏi địa phương quỷ quái này không. Nhưng sau đó lại phát hiện sự thật cũng không phải như thế, song phương tới từ hai quốc gia, phía trước chính là Đế quốc, phía sau đến từ Liên bang.

Diệp Bạch: “…”

Giúp ai là một vấn đề lớn, vạn nhất giúp kẻ địch của Cố Chiêu thì xử lý thế nào, tuy rằng hắn cảm thấy không có khả năng trùng hợp như thế.

Vì thế hắn vận dụng kỹ năng thuấn di tinh thần đi ngàn dặm cùng với ẩn thân, phân biệt quan sát hai nhóm người. Người có vóc dáng cao trong hai người phía trước coi như có chút năng lực, người thấp hơn, Diệp Bạch cũng không muốn đi trào phúng chỉ số thông minh của anh ta. Mà nhóm người phía sau này thì không có gì đặc biệt dễ thấy, dù sao đều là căn cứ chỉ huy hành động, nhìn không ra tính cách gì.

Thẳng đến một ngày, trong một đội phía sau có hai người dừng lại nghỉ ngơi dùng cơm nói chuyện.

“Lần này nhất định phải lấy mạng Thẩm Hạo.” Một người trong đó nói, “Trừ bỏ thiếu tướng trẻ tuổi nhất Đế quốc, đối với lòng quân bên kia chính là đả kích không nhỏ.”

Tên còn lại phản bác, “Đâu có trẻ tuổi nhất, trẻ tuổi nhất không phải là Cố Chiêu à.”

Diệp đại miêu nháy mắt dựng lên lỗ tai.

Chỉ nghe người đầu tiên đồng ý nói: “Hoàng tử này của Đế quốc quả thật rất mạnh.”

“Nhưng gần đây thân thể lão quốc vương không tốt, cậu ta muốn ở hậu phương ổn định lòng quân, chân chính có thể ra tiền tuyến bị ông già kia đẩy ra làm Chiến thần dẫn dắt lòng quân vẫn là Thẩm Hạo.” Dừng một chút, người nọ dữ tợn nói: “Chỉ cần chúng ta nhân cơ hội này lấy mạng Thẩm Hạo, như vậy cuộc chiến tranh tiếp theo, cũng đã thắng lợi được một nửa.”

Đế quốc Liên bang chinh chiến đã lâu, quân đội hai bên đều sắp bị mài cho không còn nhuệ khí, bởi vậy lần này đặc biệt trọng yếu.

Tiếp sau hai người kia lại nói gì đó nhưng Diệp Bạch không lắng nghe, bởi vì hắn đã biết mình nên trợ giúp một phương nào. Cho dù hai vị kia thoạt nhìn là một phương yếu thế, chỉ số thông minh cũng không hề cao cho lắm, nhưng tốt xấu đều thuộc về Đế quốc giống Cố Chiêu, hơn nữa có vẻ như còn rất quan trọng, là người không thể chết được.

Thẩm Hạo càng không có quá nhiều kiên nhẫn.

Bởi vì cái người vốn nên xuất hiện ở ba ngày trước bây giờ còn chưa xuất hiện, có phải anh ta nhớ nhầm địa phương với thời gian rồi không? Dù sao thời gian quá mức lâu dài, thậm chí cả tên của đối phương anh ta cũng chỉ mơ hồ chứ cũng không nhớ rõ ràng. Khi đó chỉ cho là một tên gian tế mang quỷ kế trong lòng, lại đang thay đổi tình cảm với bầu bạn Andy, làm sao có thời giờ chú ý thiếu niên.

Andy khó hiểu nhìn hướng Thẩm Hạo, muốn đề nghị đi một con đường khác, cuối cùng lại không nói gì.

Cậu ta tòng quân cũng không lâu, lúc trước anh cậu ta là đội thân vệ của Thẩm tướng quân, sau một lần cứu Thẩm Hạo mà chết, cậu ta được thu nhận tới bên người vị tướng quân này. Đối với chiến tranh cậu ta cũng không có kinh nghiệm gì, học trong trường học đều là phân tích hoàn cảnh, nhưng mà cậu ta cũng chỉ có thể nhìn Thẩm Hạo đi đường của mình, cũng không dám dễ dàng chỉ đường.

Vạn nhất chỉ sai…

Phải biết rằng mặc dù thành tích khóa chuyên ngành của cậu ta không tồi, nhưng lần này quá mức trọng yếu, bởi vậy cậu ta không dám nói ra ý kiến khác trong lòng mình.

Thẩm Hạo có kinh nghiệm, nhất định có thể làm ra lựa chọn chính xác nhất. Cậu ta tự nói với mình, hơn nữa thuyết phục chính mình rằng tuy nguy hiểm đã nhiều ngày, nhưng không phải vẫn sống sót ư. Hơn nữa hai ngày này hai người giúp đỡ nhau, trong lúc nguy nan cậu ta luôn được bảo hộ rất tốt, điều này khiến trong lòng cậu ta có một phần tình cảm khác, trong tư tâm hi vọng cuộc sống như vậy nhiều thêm mấy ngày nữa.

Nhưng Thẩm Hạo dường như luôn có tâm tư, giống như đang nghĩ đến ai.

Andy yên lặng cúi đầu…

Sau đó cậu ta như có cảm giác mà ngẩng đầu, đối diện đã đứng một thiếu niên, bộ dáng tuấn tú khí chất xuất trần, vẻ mặt cao ngạo hờ hững nhìn bọn họ. Quan trọng là…, cậu ta phát hiện trong nháy mắt Thẩm Hạo bên người như có điều xúc động, sau đó lộ ra một nụ cười phát ra từ nội tâm, tiếp đó đi về phía đối phương.

Không, không, không có khả năng!!!

Đối phương một đường đều chiếu cố cậu ta như vậy, cẩn thận ôn nhu, ngẫu nhiên còn có động tác quá mức thân mật, những điều đó không có khả năng là đối đãi với chiến hữu bình thường. Andy cúi đầu che giấu không cam ở trong mắt, cậu ta không tin, không tin!!!

Đều do người này, vì sao phải xuất hiện, vì sao không biến mất!
Bình Luận (0)
Comment