Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 60

Năng lực tâm lý ám chỉ ở đời này của Diệp Bạch đương nhiên không kém, hiện giờ ba mươi vị tuyển thủ+ phía dưới kỳ thật mỗi người đều bị ám chỉ tới, chẳng qua những người khác là quả thật cảm thấy trà cụ đều giống nhau. Bọn họ không ai động tay chân ở trước mặt, đương nhiên cũng sẽ không mê muội giống như cảm giác trà cụ của mình có vấn đề, sẽ gợi ra hậu quả nghiêm trọng gì.

Chỉ trừ bỏ vị thiếu niên kia.

Mà phản ứng của cậu ta, cũng làm cho Diệp đại miêu thành công hiểu rõ, đối phương động tay chân sẽ hình thành hậu quả gì.

Lai lịch của mỗi một tuyển thủ đều không tính bí mật, tựa như nữ sinh công tác ở khách sạn trước đó, hiện tại lai lịch của vị này cũng sớm bị người thăm dò ra.

Đối phương vẫn là một học sinh.

Nơi này nô lệ cũng có thể đến trường, nhưng có khác biệt rất lớn với trường học quý tộc, bọn họ đến trường chỉnh thể mà nói là vì làm phục vụ càng tốt hơn. Càng dễ sử dụng công nghệ cao làm ruộng, xây nhà cao tầng, cùng với học tập một ít vũ đạo, nhạc cụ lấy lòng các quý tộc v.v, người thiếu niên kia học chính là đánh đàn.

Nhưng cậu ta đồng thời còn đang làm công, chính là làm người hầu cho một quý tộc.

Nói thật ra chỉ là làm trợ thủ mà thôi, đối phương học là phương diện vật lý hoá học, thỉnh thoảng có thực nghiệm tương đối nguy hiểm thì chỉ đạo cậu ta đi làm. Đây cũng là biện pháp mà một số thiếu gia quý tộc ứng phó học phần, đương nhiên cũng không phải toàn bộ như thế, nhưng cũng có một số học kém vô cùng thích làm như thế.

Nói vậy hiện giờ động tay chân cũng có liên quan với phương diện này.

Diệp Bạch xem như thất học về mặt này, nói thật hắn ngay cả vì sao lắc bia rồi mở ra lại có bọt đều không rõ, đương nhiên càng sẽ không biết đối phương động tay chân như thế nào. Nhưng từ kết quả nhìn lại, chỉ là khiến chén trà trong tay dẫn nhiệt, hoặc là sản sinh ra phản ứng hoá học kỳ quái gì đó trở nên cực nóng.

Cố Chiêu từ rất xa nhìn một màn này cũng đã rõ ràng.

Đối với năng lực thần kỳ của Diệp đại miêu, Cố Hầu tước tràn đầy cảm xúc, ngay cả anh dường như cũng bị ảnh hưởng đến, những thiếu niên thiếu nữ nô lệ trước mắt đương nhiên sẽ không ngoại lệ. Mà chén trà người kia chưa xảy ra vấn đề, người cũng không bị thương, lại biểu hiện ra bộ dáng như vậy, rõ ràng cho thấy đã động tay chân đối với trà cụ người khác.

Nhưng mỗi người ở hiện trường lại vô cùng bình thường, liên hệ với động tác trước đó của Diệp Bạch, không khó đoán ra vấn đề trong đó.

“Đào thải cậu ta.”

Sau khi dặn dò xong, mới phát giác quản sự bên kia đã cho người kéo đi, Cố Chiêu lúc này mới nhớ tới mình phạm phải chuyện điên rồ. Mà Diệp Bạch một phái tao nhã ngồi ở chỗ đó mỉm cười nhìn tất cả chuyện này, hắn đã sớm nhìn rõ rồi, ngững người này là sẽ không quản anh hãm hại ai, hoặc là bị ai hại, bọn họ nhìn chính là kết quả.

Xảy ra sai lầm thì đào thải, nguyên nhân trong đó không ai sẽ phụ trách điều tra.

Bởi vì chuyện này, lịch dạy học ngày hôm nay chấm dứt trước tiên, mọi người đều tự tán đi, về phần là tìm người đánh bài hay là cái khác thì xem chính mình. Diệp Bạch theo thường lệ trở về phòng, nhìn móng vuốt mình xuất thần, thậm chí có chút phiếm đỏ. Rõ ràng lúc trước hắn phát hiện không đúng cũng đã làm xử lý, dùng linh lực tách rời tay mình với chén trà.

Đoán chừng là lúc trước trên tay lây dính tới, sau đó bị khí nóng gây ra.

Bên này hắn đang âm thầm nghi hoặc thứ quỷ gì bá đạo như vậy, bên kia Cố Chiêu mở cửa đi đến, ánh mắt gần như trong khoảnh khắc rơi vào trên tay hắn.

Diệp Bạch: “…?”

Trừng mắt nhìn, chỉ thấy Cố Hầu tước đã không mời tự vào, sau đó nâng tay đụng đụng móng vuốt phiếm đỏ của hắn, “Đau không?” Hỏi ra luôn cảm giác thật cẩn thận, thấy Diệp Bạch lắc lắc đầu mới hơi nhẹ nhàng thở ra, giây lát lại nghĩ tới phần tư liệu xét nghiệm để ở trên bàn mình, nhịn không được muốn đi xé thằng nhóc kia ra.

“Thật không đau?” Cố Chiêu có chút không tin.

Diệp đại miêu do dự trong nháy mắt, hỏi, “Nếu không, rất đau?”

Cái trán gân xanh giật thẳng, lần thứ một trăm lẻ tám Cố Chiêu hoài nghi đầu óc mình có bệnh, như vậy đều có thể nhẫn, lại vẫn cảm thấy đáng yêu, mẹ nó đáng yêu chỗ nào.

Diệp đại miêu đắc ý hừ hừ hai tiếng.

Ở trước mặt Cố Chiêu hắn luôn đặc biệt buông lỏng, sẽ không giống như lúc đối mặt đám người bên ngoài, luôn phải lo lắng xem nên dùng thái độ gì, hoặc là lời nào nên nói lời nào không nên nói. Hắn thoải mái tự tại, lại thường thường chỉnh cho ‘người nuôi mèo’ vô cùng cuồng táo, mỗi lần đều muốn xách hắn qua xử lý xử lý.

Mà ở dưới bề ngoài sung sướng, Diệp Bạch kỳ thật vẫn có chút khó chịu.

Lúc đầu hắn xuống hạ giới là ở thành phố C nước Z, mấy thành phố sau này cũng cực kỳ có duyên với thành phố C, lịch sử và nhân văn tập quán cũng chưa khác biệt quá lớn. Chỉ một đời chạy tới lái cơ giáp, cũng có thể xem như là nơi đó sau ngàn năm, thích ứng vẫn rất tốt, chỉ riêng đời này quả thực có thể nói là không hiểu ra sao cả.

Hoàn toàn đánh vỡ nhận biết lúc trước của hắn.

Nhà cao tầng khoa học kỹ thuật phát đạt, lại vẫn thực hiện chế độ nô lệ cũ kỹ nhất, trong miệng hô Công tước Hầu tước, dùng lại là chữ giản thể, thậm chí ngay cả xây phủ Công tước cũng là đình đài lầu các cầu nhỏ nước chảy, có số đình viện thời cổ lịch sự tao nhã, lại cố tình pha trộn rất nhiều thiết bị kiểu mới ở trong đó.

Kỳ thật thiết kế vẫn không tồi, thoạt nhìn cũng không có cảm giác không khỏe.

Ở Thiên giới, Diệp Bạch đã biết rõ, các tiểu thế giới dưới trần mỗi nơi đều có khác nhau, ngay cả thú nhân kỳ quái đều tồn tại, văn hóa khác biệt lại càng cực kỳ bất đồng. Chỉ có điều lúc đầu nơi hắn hạ phàm là thành phố C nước Z, đối với nơi đó quen thuộc nhất, sau này tiếp xúc cũng nhiều nơi giống thế, cho nên nhất thời mới có chút không thích ứng với tình huống hiện nay.

Mới vừa xuống trần hắn cũng cảm thấy thành phố C không thoải mái bằng Thiên giới, không linh khí, sau này không phải cũng thích nơi đó à.

Ngày từng ngày qua đi.

Vốn ba mươi sáu người đã chỉ còn lại có hai mươi lăm người, trong đó Diệp Bạch nổi bật thịnh nhất, đã mơ hồ có lời đồn đãi hắn được nội định phải lưu lại. Người khác không còn nhằm vào hắn, trái lại bắt đầu coi như kẻ thù thiết kế lẫn nhau, tranh nhau biểu hiện mình, muốn trở thành một trong số ít người lưu lại trừ Diệp Bạch.

Bọn họ cũng không cảm thấy Cố Chiêu sẽ chỉ lưu một người.

Bởi vì loại hoạt động này không phải lần đầu tiên cử hành, trước từng có rất nhiều tiền lệ. Trong phủ Công tước thông thường là chín chín tám mươi mốt các loại mỹ nhân, mà Hầu tước tương đối ít hơn một chút, chỉ có bốn chín ba mươi sáu. Sẽ lưu bao nhiêu thì không có quy định cứng nhắc, thông thường đều là lưu bốn tới năm người, đương nhiên cũng có tốt hơn, thu tất cả những người kiên trì đến cuối cùng không bị loại.

Cho nên tất cả mọi người đang tranh thủ cơ hội cuối cùng.

Không chỉ có thể thoát ly nô tịch, còn có thể vượt qua ngày lành ăn mặc không lo, đối với đông đảo tuyển thủ mà nói vẫn là một hấp dẫn không nhỏ.

Trên bàn công tác Cố Chiêu đặt toàn bộ tư liệu của hai mươi lăm người còn lại, tuy nói không tính toán lưu lại toàn bộ, nhưng đối với nhóm người này anh vẫn vô cùng chú ý. Hầu tước đại nhân không chịu thừa nhận là bởi vì Diệp Bạch, ngược lại đem đống lý do đến sợ đám người kia sinh sự, điều tra ra lại lịch không ổn cũng dễ ứng đối.

Một đám thuộc hạ trong lòng biết rõ, nhưng cũng không chỉ ra ầm ĩ với anh.

Diệp Bạch khoan thai đi đến, gần đây hắn sống càng thêm thoải mái tự tại. Các tuyển thủ không còn nghĩ đến việc thiết kế hắn, người trong phủ Hầu tước đều có thái độ khách khí với hắn. Cố Chiêu vẫn tiếp tục chiều hắn như trước, gần đây lại ngay cả thư phòng cũng không kiêng dè, quả thực một bộ dáng ‘hôn quân’ trong lịch sử.

Hiện nay nhìn coi tư liệu trên bàn, hắn a một tiếng: “Không phải đuổi đi thì xong rồi à?”

Cầm lấy danh sách nhìn xem, Diệp đại miêu nhíu mày cầm bút vạch ra mấy cái tên, sau đó tiện tay ném cho Cố Chiêu: “Muốn xử lý thì khai đao mấy người này đi, những người khác đều không vấn đề gì.”

Mọi người: “…”

Có cấp dưới nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ban đầu chỉ cảm thấy thiếu niên quả thật vĩ đại, cũng sẽ không quá mức được chiều mà kiêu, cho nên mới được Hầu tước bọn họ yêu chiều. Hiện nay lại có ý kiến khác, chẳng lẽ đây là chôn xuống cờ ngầm, Hầu tước sợ đám người này động tay chân trong đám nhân viên nên phái xuống?

Như vậy, những ngày gần đây Cố Chiêu chú ý tuyển thủ không phải là không có lý do.

Trong lòng bọn họ nghĩ không hiểu, bên kia Cố Hầu tước lại nhìn tờ danh sách trước mắt xuất thần, cuối cùng anh vòng ra tên một nữ sinh, hỏi: “Cô ta không thành vấn đề à?”

“Cô ta ấy à!” Diệp Bạch liếc nhìn, bĩu môi khinh thường nói: “Quá ngu xuẩn, không lật nổi sóng to gì.”

Mọi người: “…”

Có mắt nhọn nhìn thấy tên nữ sinh kia, trong lúc mơ hồ nhớ tới một việc, nhịn không được nói: “Đây không phải nữ sinh lần trước cùng với Địch An tính kế cậu à.”

Diệp Bạch gật gật đầu.

“Tôi chỉ hơi dọa cô ta một cái, cũng không dám làm gì tiếp, đảm lượng này…” Dừng một chút, hắn dường như nhớ tới trọng điểm không ở trong này, cường điệu nói: “Tóm lại không liên quan gì với gian tế mà các anh cần tra.”

Khóe miệng Cố Hầu tước không tự giác kéo ra một nụ cười, nhìn danh sách trong tay cảm thấy cảm động khó hiểu.

Bên kia các vị thuộc hạ lại càng thêm khẳng định, đây tuyệt đối là Hầu tước bọn họ trước đó đã an bài xong, bằng không chính là nhặt được bảo. Thử hỏi dưới tình huống như vậy, có người nào sẽ không muốn âm thầm điền một bút cáo trạng, huống chi đối phương còn là một người có tiền án, nhưng Diệp Bạch lại hoàn toàn không làm như vậy.

Không những thế, hắn còn công chính nói chuyện thay nữ sinh kia, chứng minh đối phương quả thật không phải gian tế.

Bọn họ làm sao hiểu được…

Diệp đại miêu chỉnh người còn cần dùng đến đùa giỡn loại tâm tư này à, bởi vậy tất nhiên khinh thường làm loại chuyện cáo trạng đó, về phần tại sao lưu nữ sinh kia đến bây giờ, chỉ là cho mình chỉnh chút niềm vui. Ba người tham dự chuyện này, Địch An sớm đã bi thảm bị đưa đi hậu viện, thiếu niên vóc dáng nhỏ xinh cũng tự làm tự chịu rập khuôn bước theo, chỉ còn dư lại một mình nữ sinh kia.

Nếu cũng bắt đi rồi, ai gia tăng niềm vui cho hắn.

Mỗi khi nghĩ đến mình trong lơ đãng đảo qua một ánh mắt, hoặc là vừa có động tác hướng bên kia, đối phương sẽ có vẻ mặt hoảng sợ rời khỏi đã cảm thấy thú vị cực kỳ.

Chỉ đảm lượng này, lại vẫn học người bỏ thuốc?
Bình Luận (0)
Comment