Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 91

Nếu nhân loại muốn sinh tồn thì không rời bỏ được rất nhiều thứ, không khí, nước, thức ăn đều không thể thiếu. Mà hiện tại trong không khí đều là virus, trong nước cũng không hoàn toàn sạch sẽ, thức ăn càng phải nuôi trồng lại lần nữa. Cho dù vậy, thực vật được nuôi trồng ở trong hoàn cảnh này làm sao có thể không lây dính virus?

Đây cũng là nguyên nhân làm cho trẻ con không sống tiếp được.

Cho nên giải quyết cần bắt đầu từ căn nguyên.

Diệp Bạch từng nghĩ tới việc bắt tay từ trong không khí, nhưng động tác quá lớn không nói, với trạng thái trước mắt, chính hắn cũng thật sự không thể, bởi vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Nhưng mà hôm nay trận mưa này lại làm cho hắn thấy được hi vọng.

“Em muốn bắt đầu từ nguồn nước?”

Cố Chiêu hiểu biết hắn cỡ nào, bởi vậy trong nháy mắt đã đoán ra mấu chốt của vấn đề, “Nếu linh khí có thể lên không tụ mây thành mưa, như vậy đối với nước tất nhiên càng không cần phải nói, một trận Linh Vũ có lẽ không thay đổi được quá nhiều, nhưng liên tục mấy trận… Nghĩ kỹ, đây quả thật là biện pháp tốt nhất vừa ôn hòa vừa có thể biến đổi không khí.”

Diệp Bạch gật gật đầu.

Đây cũng là ý nghĩ của hắn, từ mưa đến cải thiện chất lượng không khí.

Về phần đưa linh tuyền ra như thế nào còn chưa nghĩ ra, cái gọi là trực tiếp rót vào trong nước thì càng không có khả năng, tốt nhất là trực tiếp tụ mây thành mưa, nhưng không biết có thể làm được hay không.

“Nói một câu với Lâm Kính, để cho anh ta tìm nhân sĩ chuyên nghiệp.”

Dù sao lúc trước vị sống lại này chính là người lãnh đạo căn cứ, đương nhiên không nói quen biết nhưng cũng nắm rõ được khả năng của rất nhiều người, mấy ngày nay bọn họ cũng thừa dịp đối phương chưa được coi trọng lôi kéo về không ít. Những người đó đang dần bày ra tài năng xuất sắc của bọn họ, khiến căn cứ trở nên càng ngày càng tốt đương nhiên không thiếu được công lao của bọn họ.

Diệp Bạch và Cố Chiêu hoàn toàn buông xuống chuyện này.

Bên kia Cốc Hoa bị ‘cung kính’ mời về phòng cực kỳ tức giận, trực giác muốn lấy ra thủ pháp gọi điện thoại cho cha mình, nhưng lại dừng tay đặt ở trong túi quần lại. Tận thế tới nay, khí hậu biến hóa không nói, ngay cả tín hiệu chẳng biết tại sao cũng bị chịu ảnh hưởng, trước mắt chỉ có thể trao đổi cùng thành phố, nếu xa…

Tóm lại, trước mắt cậu ta không liên hệ đến căn cứ của mình.

Thuộc hạ cũng rất mau bị khống chế.

Lâm Kính nhanh chóng nhận được tin tức mà Diệp Bạch để cho thuộc hạ truyền đến, cười lạnh một tiếng khống chế toàn bộ đám người Cốc Hoa lại, thậm chí rất nhiều đều ném vào nhà tù mà căn cứ mới xây. Đám thuộc hạ yên lặng không nói gì, sôi nổi nhìn về phía gã từng nói ‘Sự việc không lạc quan như mấy người nghĩ’, trong mắt đều là…

Mồm quạ đen.

Lúc trước vẫn chỉ làm một chút chuẩn bị, hiện tại cần phải làm cẩn thận thỏa đáng, căn cứ Dương Quang bên kia chắc chắn phải trở mặt.

Cốc Hoa uống liên tiếp ba cốc nước đá xong mới tỉnh táo lại.

Cậu ta đã biết cái tên gọi là ‘nam sủng’ đó thật ra là một trong những người phụ trách căn cứ, dường như còn áp Lâm Kính một đầu, vậy cũng chẳng thể trách những phản ứng vừa rồi của Cố Chiêu. Cùng là người nắm quyền nói chuyện trong căn cứ, đúng là anh ấy nên nuông chiều người nọ, để hai người đó trở mặt với nhau, tiện ở nơi này ngồi làm ngư ông đắc lợi.

“Xì.”

Nghĩ như vậy, Cốc Hoa xuỳ cười một cái, tự cho là hiểu chân tướng của sự việc.

Một đẳng thức đã hình thành ở trong mắt cậu ta.

Cố Chiêu và Diệp Bạch có quan hệ thân mật tương đương có thể nắm giữ toàn bộ chủ quyền của căn cứ, cho nên rốt cuộc vẫn không khác với đám người trước đây, chẳng qua làm việc càng thông minh hơn thôi. Cũng bởi vậy, cậu ta không tính là hoàn toàn không có cơ hội, chỉ cần căn cứ bọn họ toàn lực ủng hộ Cố Chiêu, không phải đối phương cũng có thể lấy được quyền nói chuyện tuyệt đối của căn cứ này à?

Đến lúc đó còn không cần hầu hạ cái tên tiểu bạch kiểm Diệp Bạch đó.

Đối với những ý nghĩ này của cậu ta, đám người Diệp Bạch tất nhiên không rõ ràng, trên thực tế ném người cho Lâm Kính xong là hắn không quản đến nữa, mà chú ý tới đại kế sinh tồn cứu lại nhân loại.

Lâm Kính tiến cử một người cho bọn họ.

Người này trước tận thế đang nghiên cứu cải thiện chất nước, nhưng Diệp Bạch không nói hai lời đã bác bỏ, hiện tại bọn họ cần không phải loại nhân tài này.

Cho dù người này có thể tìm tới nguồn nước trung tâm cả tinh cầu cũng vô dụng.

Dẫn nước không gian từ nơi đó có hiệu quả quá chậm, thậm chí có nhiều nơi không biết cần bao lâu mới có thể tuần hoàn đến, hơn nữa có quá nhiều yêu cầu, bằng không căn bản không đủ. Quan trọng nhất là sau tận thế, mỗi căn cứ đều làm theo ý mình, ai cũng không muốn cúi đầu trước ai, người có địa vị cao tranh quyền đoạt thế, khổ đương nhiên là người bên dưới.

“Đừng đến cuối cùng vấn đề không khí được giải quyết, phần lớn người lại chết bởi nội chiến.”

Lâm Kính trầm mặc.

Anh ta càng thêm cảm thấy Diệp Bạch và Cố Chiêu không đơn giản, hai người này cũng không có trí nhớ một đời trước, lại có thể nhìn thấy rõ ràng những chuyện sau này. Sự thật cũng sẽ như bọn họ dự đoán, dù sao đời trước bởi hoàn cảnh sinh tồn gian nan, đám người đó không thể không liên minh, nhưng vẫn không ngừng có động tác nhỏ, tổn thất rất nhiều nhân thủ.

Trong những cuộc tranh đấu dưới bề mặt bình tĩnh đó, tự nhiên cũng sẽ có rất nhiều quần chúng không rõ chân tướng bị vứt bỏ.

Lòng người như thế.

“Cho nên ấy mà…”

Diệp Bạch híp mắt, “Biện pháp mà anh nghĩ ra khá là vô dụng, tôi cảm thấy vẫn nên tiến cử mấy người làm mưa nhân tạo cho tôi thì tốt hơn, chế tạo đạn dược cũng tới hai người?”

Lâm Kính: “…”

Mưa nhân tạo thì có thể hiểu, chế tạo đạn dược dùng để làm gì, chẳng lẽ đang bắt đầu chuẩn bị động binh à?

Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy Diệp Bạch không có khả năng ngốc vậy, dứt khoát đi ra ngoài liên hệ nhân tài, rất nhanh đã có người đến ứng tuyển, điều tra rõ thân phận không có vấn đề liền vào ‘phòng thí nghiệm’. Mấy vị làm mưa nhân tạo bày tỏ rõ bọn họ cần máy móc, Diệp Bạch làm cho bọn họ liệt kê ra danh sách, rồi cùng đi ra ngoài tìm với Cố Chiêu.

Lấy thực lực của hai người bọn họ, một mình đi ra bên ngoài đương nhiên đi thế nào đều được.

Hiện tại mới bắt đầu tận thế còn không bao lâu, rất nhiều căn cứ tổ chức nhân công tìm nhiều nhất vẫn là vật tư, thực vật các thứ, với máy móc cỡ lớn thì đều không ai động đến. Tới nơi, Diệp Bạch và Cố Chiêu đều không tranh luận, dứt khoát kéo toàn bộ trở về, ngay cả mấy sợi dây điện đều dỡ ra ném vào trong không gian.

Đồ được để ở nơi đã bố trí xong, lập tức cho người tiến vào.

Những người đó nhìn thấy máy móc đều choáng váng.

“Thật đầy đủ.” Một người trong đó lẩm bẩm nói, “Kỳ thật căn bản không cần dùng nhiều đến vậy, nơi diện này có rất nhiều đều có tác dụng  khác, được cái tôi đều biết dùng.”

Mấy người khác cũng sôi nổi tỏ vẻ mình cũng biết.

Hiện tại thế đạo rối loạn, tuổi trẻ khí lực lớn có thể giết tang thi lấy tinh hạch nuôi gia đình, đám người bọn họ lại chỉ có đầu óc không có sức lực, đi ra ngoài cũng chỉ có mệnh bị tang thi ăn. Lúc trước không phải không nghĩ tới việc tìm một tiểu đội, nhưng trên cơ bản trừ cái loại tàn yếu già bệnh, không có đội ngũ nào sẽ thu lưu bọn họ.

Dù sao cũng cần chia đồ, ai cũng không muốn cho một ‘phế vật’ tiến vào.

Mà không giết được tang thi, chính là phế vật.

Trước tận thế thành tích cao kỹ thuật cao là bảo vật, nhưng tới bây giờ thì cái gì cũng không phải, hiện giờ thật vất vả có phần công tác, bọn họ đương nhiên đặc biệt quý trọng. Cũng bởi vậy, bọn họ sôi nổi phía sau tiếp phía trước biểu hiện ra tài năng của mình, rất sợ khiến chủ thuê cảm thấy bọn họ vô dụng, đổi lại những người khác.

Chế tạo đạn dược cũng vô cùng cố gắng.

Đám người Diệp Bạch cho những nghiên cứu viên này thù lao vô cùng hậu hĩnh, đối phương cảm kích đương nhiên càng tận tâm tận lực, chỉ thời gian mấy ngày đã có đột phá lớn.

Trong lúc đó phòng thí nghiệm lại tăng thêm không ít người.

Trong đám người này ở ngành sản xuất nào cũng có, bọn họ đều hiển lộ tài năng, rốt cuộc thành công dung hợp nước không gian và băng khô, bạc iotua*, muối bột… hỗn hợp với nhau, tạo thành một viên cầu đường kính ước chừng mười phân. Dựa theo nguyên lý, sau khi thứ này lên không trung gặp tầng mây sẽ nhanh chóng nổ tung, sau đó thay đổi thành nước rơi xuống.

(*:碘化银bạc iotua được sử dụng làm chất sát trùng và chất gom mây tạo mưa nhân tạo.)

Nếu thành công…

Trong nước mưa có chứa linh lực mỏng manh, cũng không nhiều, người thường thậm chí căn bản không cảm giác được, nhưng có thể áp chế virus trong không khí. Một lần, hai lần, sau mấy trận mưa như vậy, đám virus không tới mức được rửa sạch toàn bộ, nhưng cũng sẽ giảm bớt rất nhiều, sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của người bình thường.

Diệp Bạch và Cố Chiêu đứng ở trên đài cao, quan sát viên đạn được phóng lên không.

Lâm Kính mang vẻ mặt phức tạp.

Hiện giờ bọn họ làm càng tốt, càng khiến anh ta hoài niệm Lộ Đồng, cũng càng thêm thống hận Cốc Hoa còn đang ở trong căn cứ. Hiện tại đối phương đang bị giam lỏng, cơm canh cũng là có bữa hôm không bữa mai, còn là ăn cơm thừa rượu cặn, có đôi khi dứt khoát dùng cơm trắng đi đổi lấy nước trong cháo loãng với người không có cơm để ăn ngoài thành.

Cốc Hoa đương nhiên không thể nhẫn nhịn, cậu ta từng ném bát ít nhất ba lần.

Nhưng ném rồi sẽ không có nữa.

Mấy ngày qua đi cậu ta không còn dám tiếp tục làm như vậy, căn bản mặc kệ đồ ăn khó có thể nuốt xuống cỡ nào, ăn ngấu nghiến như hổ đói, thỉnh thoảng còn mắng thêm mấy câu. Cậu ta căn bản không tin Lâm Kính thực sự có can đảm làm gì cậu ta, thậm chí trong lòng còn có chút đắc ý, cảm thấy đây là một cơ hội.

Dù sao trong căn cứ có thể làm chủ không chỉ một người, còn có Cố Chiêu nữa mà.

Người nọ nhìn đã thấy vô cùng thông minh.

Tin tưởng không có khả năng khoan dung Lâm Kính trở mặt với căn cứ Dương Quang như vậy, thậm chí có lẽ sẽ nhân cơ hội tới kỳ hảo với cậu ta. Đến lúc đó cậu ta chỉ cần thao tác tốt, nói không chừng có thể đoạt người từ trong tay Diệp Bạch. Tới lúc đó bất kể là Lâm Kính hay là Diệp Bạch, đều nhất định phải làm cho bọn họ đẹp mặt, thê thảm hơn cậu ta hiện tại gấp một vạn lần mới được.

Vừa gặm bánh mỳ cứng rắn, Cốc Hoa vừa âm thầm nghĩ.

Cậu ta vẫn cảm thấy Lâm Kính làm như vậy là nghe theo Diệp Bạch chỉ thị, mà tiểu bạch kiểm Diệp Bạch kia nhất định là bởi vì ăn dấm chua mới nhất thời xúc động làm như vậy. Đến lúc đó bất kể là Diệp Bạch đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, hay là Cố Chiêu tới tìm cậu ta cầu hợp tác, đi ra ngoài là chuyện sớm hay muộn, nhưng muốn cho cậu ta tiêu tan hiềm khích trước kia thì không đơn giản như vậy.

Nhưng trên thực tế…

Ở trong tưởng tượng của cậu ta, Lâm Kính đang đau đầu khuyên Diệp Bạch như thế nào căn bản không tồn tại, lúc này trên bàn anh ta đang bày một cái khay, bên trên là mấy tấm thẻ. Thoáng quét mắt một vòng, người không biết còn tưởng rằng là hoàng đế cổ đại lật thẻ, quả thực là làm đến tinh tế khéo léo, nhưng lật qua lại không phải tên người mà là tên căn cứ.

Tùy tiện lật lật, Lâm Kính thỏa mãn gật gật đầu.

“Là lúc đưa qua cho cậu ta.”
Bình Luận (0)
Comment