Đưa mắt nhìn, ánh mắt quấn vào nhau, phảng phất như đã xa cách một đời, một đường sinh tử, mấy độ quanh quẩn. Đoàn tụ, đúng là gian nan như vậy…
Gặp nhau vừa mới thấy mặt, hoài niệm đã chất chồng. Ngươi và ta, cứ mãi đi tìm đau khổ, nhưng thủy chung lại chẳng có lí do.
Triển Chiêu vẫn cười nhạt như gió, đôi con ngươi thâm thúy như có sóng ngầm nổi lên, “Vì sao lại nhốt ta một mình nới hoang đảo tận hai năm?”
Khóe môi nhếch lên bướng bỉnh, im lặng cự tuyệt.
“Ngươi nhất định phải trả lời ta, bởi vì… Ngươi nợ ta một kiếm!” Ngữ điệu bình thản ẩn giấu cương quyết không cho người ta phản bác.
Trái tim Bạch Ngọc Đường mãnh liệt run lên, ngươi… Oán ta vô tình?
Trầm mặc, gần như nghẹn thở, lúc lâu sau, ấp úng mở lời: “Ta sợ…”
Sợ ngươi trở lại Khai Phong sẽ cố ý đi tìm chết, sợ quân vương tàn khốc phát lệnh truy nã đuổi giết, ngày trước tiêu sái, giờ đâm ra lo được lo mất, không dám liều lĩnh mạo hiểm một chút nào. Chỉ có cách để ngươi hoàn toàn biến mất, mới có một con đường sống…
Tiếu ý mơ hồ lướt qua khóe môi lạnh lùng của Triển Chiêu.
“Ngươi đáng ra có thể… Cùng ta đến hoang đảo…”
Bạch Ngọc Đường quay đầu, tránh đi ánh mắt tường tận ấy. Lần thứ hai im lặng.
Triển Chiêu nhẹ nhàng ôm chặt cả thân hình khoác ánh trăng kia, “Ngươi cho rằng ta không hiểu ngươi?”
Ngươi phiêu bạt giang hồ, trải qua nhiều lần chém giết, lần lượt lấy máu cùng thương thế để chứng minh với người đời là ngươi giết Triển Chiêu, chỉ để che giấu sơ hở ta chết không thấy xác!
“Nếu như ta không gặp được hải thuyền bị lạc đường, ngươi còn định nhốt ta đến bao lâu?”
Ấm áp lan tỏa, nhuộm hồng cả đôi gò má tinh khiết như tuyết đầu mùa, “Thời hạn ba năm…”
Ba năm, cũng đủ để người đời lãng quên một Nam Hiệp đã từng danh chấn giang hồ, hiệp nghĩa anh phong, rồi sẽ lại dong buồm ra biển, tìm tri âm, cùng nhau tiêu dao…
Chỉ là không ngờ, ba năm nay, thật là từng bước hiểm nguy rình rập, chốn chốn chông gai. Mấy độ lâm vào tuyệt cảnh, trong lòng thủy chung vẫn còn một tia ước nguyện gặp nhau, mới có thể tận lực chống đỡ qua năm tháng gian nan…
Cánh tay nắm chặt đè nén lại vết thương lòng mệt mỏi, dưới ánh trăng, khuôn mặt thon gầy của Bạch Ngọc Đường vẫn kiên quyết tuấn dật, đôi thu thủy lạnh lẽo, tinh quang lóe lên.
Tiếng than thở lo lắng như thầm thì, “Triển Chiêu không đáng để ngươi phải lưu tâm như vậy…”
Thời điểm trúng kiếm mà rơi xuống nước, liền đã hiểu ra chân tướng. Ngư Trường Kiếm có thoa Tuyết Chi Đan, đâm vào thịt vẻn vẹn có nửa tấc…
Sặc nước hôn mê, khi tỉnh lại thì đã ở hoang đảo. Cảnh biển xinh đẹp động lòng người, nơi ở được bố trí tỉ mỉ, lại có người hầu chăm sóc tận tình… Hai năm, đúng là cả đời chưa từng hưởng thụ được cảm giác nhàn hạ thư thái như vậy.
Hàng mi dài của Bạch Ngọc Đường nhướn lên, tức giận đã hiện, “Ngươi vì ta mà nhận tội giết người, ta há lại có thể bỏ mặc ngươi… Thiếu ngươi ân tình…”
Ngôn từ đột ngột thay đổi, che giấu đi chân tình đang mạnh mẽ dâng trào…
Cho dù vì ngươi mà tan xương nát thịt, cũng không nhất định phải nói ra, Bạch Ngọc Đường tự có niềm kiêu hãnh của bản thân, lại càng không phải kẻ mua ơn để bức người…
“Không, ngươi nợ ta hai năm…” Triển Chiêu mỉm cười ý vị sâu xa, “Ngươi biết rõ ta sợ tịch mịch, vẫn lại nhốt ta ở hoang đảo, sống một ngày dài bằng một năm…”
“Chẳng lẽ người của ta phái đi lại dám trái lệnh, không chiếu cố ngươi thật tốt…” Lửa giận xông thẳng lên trời.
Bàn tay ấm áp chặn ngang miệng y, thanh âm trầm thấp nhu hòa như gió xuân, “Bởi vì, bọn họ không phải là ngươi…”
Chợt như có ngọn lửa đang rừng rực táp vào mặt, cả cổ cũng ửng đỏ, tâm như nổi trống, không biết phải làm sao.
Từng câu từng câu đều như có huyền cơ, tưởng như chỉ là tra hỏi rõ ràng, lại như ám muội, tâm hoảng ý loạn, dường như bí mật cất giấu thật sâu trong đáy lòng đã bị người nhìn thấu.
“Ta và ngươi hôm nay ân oán đều tiêu tan, sẽ không còn nợ nhau nữa…” Lời nói lạnh nhạt che giấu một sự rung động vô hình, từ từ trầm xuống, lượn lờ tản mạn như bóng trăng trong nước kia.
Con ngươi thoáng qua ý trêu tức, chậm rãi buông tay, “Đã như thế, ta và ngươi ngày mai có thể đường ai nấy đi, ta cũng phải quay về Khai Phong bái biệt Bao đại nhân…”
Sấm sét ngang trời!
“Không được!” Buộc miệng hét to, năm ngón tay như lưỡi câu, gắt gao nắm chặt lấy bàn tay Triển Chiêu đang muốn rút về,”Nếu ngươi quay về chịu chết, ta thà một kiếm giết chết ngươi trước!”
Thở dài, lật tay nắm lấy mấy ngón tay thon dài đã ướt mồ hôi lạnh, “Đúng vậy, bái biệt, không phải là bái kiến, để tạ ơn tri ngộ của đại nhân.”
“Ngươi… Giảo hoạt!” Không tránh được đôi bàn tay đang mạnh mẽ nắm lấy, giữa lúc gặp kinh gặp hỉ, sớm đã bộc lộ được chân tình.
HIểu rõ mà cười, đuôi mày đáy mắt, tình thâm tựa hải, “Sau khi tâm nguyện hoàn thành, ta ngay lập tức sẽ rời bến quay về đảo, từ nay về sau tiêu dao suốt đời. Ngươi theo ta đi, được không?”
Tùy ngươi đi, tiêu dao suốt đời, thương hải tang điền luôn biến ảo, duy không đổi, chỉ có năm tháng của ta và ngươi?
Như tinh quang nhen lên giữa màn đêm, chiếu sáng ánh mắt cả hai.
“Được!”
Mười ngón đan vào nhau, chấp nhận ước hẹn trọn đời.
XXXXXXXXXXXXX
Sớm mai đàn vịt cùng bay lượn, thu thủy trời xa đậm một màu.
Giương buồm, nhổ neo, đưa thuyền xuôi gió, hướng về biển khơi.
Bạch Ngọc Đường nghiêng người dựa vào mạn thuyền, gió thổi tung bạch sam, ánh nắng chiếu lên mặt, phiêu dật như tiên.
Mỉm cười chăm chú nhìn người áo lam đang cầm lái, “Ta có sáng tác một khúc Tiêu Dao Du, trở về Tiêu Dao Đảo sẽ thổi cho ngươi nghe…”
Tiêu Dao Đảo?
Triển Chiêu ngẩn ra, lập tức hiểu ý mà cười, dứt bỏ chuyện xưa hồng trần, làm một đôi tán tiên thế ngoại tiêu dao, đời này còn cầu gì hơn nữa?
“Nếu như cô đảo tịch mịch, chúng ta đi tha hương, đợi đến lúc tóc đã bạc, lại quay về Trung Thổ, mua ruộng vườn Nam Sơn, làm bạn sống suốt quãng đời còn lại…”
(Ơzzzz sao lại là bạn a? Hai anh là bạn thì chúng hủ chết hết còn đâu:<)“Một lời đã định!”
Biển xanh mênh mông, một cánh thuyền trùng phong lướt sóng, hướng về cõi hạnh phúc ước mơ.
____________________________________________
Nhất kiếm hoành không tinh đấu hànKiền khôn ỷ kiếm nhập Trường AnVô nhân vi ngã ma tâm kiếmKiếm thổ hàn quang nghĩa hạo nhiênCuồng lai thuyết kiếm oán xuy tiêuKiếm khí tiêu tâm nhất lệ tiêuNhất kiếm nhất tiêu bình sinh ýCanh huề tiêu kiếm mịnh tiêu diêu.________________________________
Hoàn rồi hoàn rồi *tung bông*