Miltonduff

Chương 8

Thời tiết mùa thu phù hợp cho việc học tập, đặc biệt là học phụ đạo tiếng Anh bằng C2. Kế hoạch đến thư viện của Bạch Bạch như sau: Học từ vựng trong một tiếng, thưởng thức chữ ký của Dante một lúc, sau đó luyện viết tiểu luận rồi đọc qua một lượt; nếu kế hoạch hoàn thành vượt mức sẽ tự thưởng cho chính mình một bộ phim tình cảm lãng mạn.

Để tránh trường hợp bản thân lười biếng, cô nàng còn kéo thêm Kha Đông đi cùng. Có cao thủ làm động lực, học tập nhất định sẽ hiệu quả hơn nhiều. Tuyệt vời!

Tuy nhiên, thực tế là cô nàng đến thư viện chỉ lướt web suốt một tiếng, mà từ vựng C2 trước mặt vẫn dừng lại ở trang đầu tiên.

Cô nàng rất muốn cất di động đi nhưng bản thân không thể kiểm soát được ngón tay. Bạch Bạch nhìn lén phía đối diện, phát hiện hôm nay “nhà bác học” cũng ở trạng thái không tập trung.

Kha Đông đã nhìn xuống điện thoại lần thứ hai mươi mốt, luận văn bày trên bàn cũng không hề di chuyển chút nào.

Bạch Bạch bỗng thấy nhẹ nhõm hơn, ngay cả cao thủ còn không có tâm trạng học hành thì tội gì làm khó đứa học dốt như mình, thế là cô nàng lại tiếp tục cắm cúi nghịch điện thoại. Cô nàng vừa lướt vừa đánh mắt nhìn sang di động của Kha Đông, màn hình vẫn là giao diện WeChat.

– Kha Đông ơi, cậu đang xem gì trên WeChat vậy? – Bạch Bạch tò mò hỏi – Bình thường không thấy cậu nhắn tin, cũng không đăng bài, đang xem cái gì thế? – Xem đến mức di động sắp xuất hiện cái lỗ.

– Hả? – Kha Đông ngước lên – Tớ đang xem WeChat á?

Bạch Bạch câm nín.

Bạn tôi ơi, bạn chuyển tin nhắn sang bảng tin rồi lại từ bảng tin sang tin nhắn không dưới hai mươi lần rồi, vậy bạn không phải đang nghịch WeChat mà chỉ đơn thuần thực hành độ nhạy ngón tay thôi ư?

– Cậu đang đợi tin nhắn của ai à? – Bạch Bạch hỏi.

Cô nàng vừa dứt lời thì điện thoại Kha Đông rung lên. Kha Đông run tay đến mức suýt đánh rơi di động xuống đất.

Nhấp vào WeChat để xem, đó là một thông báo: Ba giờ chiều nay họp lớp, địa điểm tại phòng C302 nhà Dật Phu[1].

Bạch Bạch rướn người sang đọc tin nhắn này xong, ngước lên nhìn Kha Đông bằng vẻ mặt đầy phức tạp:

– Đừng nói là cậu đang chờ tin này nhé? Xúc động đến thế cơ á?

Kha Đông lẳng lặng ấn tắt màn hình và đặt điện thoại sang một bên. Cô cũng nhận ra tình trạng của mình gần đây rất lạ, vì vậy cô quyết tâm diệt trừ nguồn gốc của sự rối rắm này.

Cô cầm bút lên và ra vẻ tập trung nghiêm túc đọc tài liệu, đồng thời không quên gõ gõ bút xuống chỗ Bạch Bạch:

– Đừng đùa, học bài đi. Không là thu lại chữ ký đó.

Bạch Bạch ôm chữ ký của Dante thật chặt vào lòng:

– Đòng hòng!

Bỗng có một giọng nói cất lên:?

– Người đẹp ơi, có thể xem giúp mình cái này được không?

Bạch Bạch vô thức ngẩng lên, trước mặt là một người con trai cười rạng rỡ cầm theo máy tính ngồi cùng bàn với hai người. Mắt nhìn chăm chăm Bạch Bạch, song máy tính trên tay lại hướng về phía Kha Đông.

Hơ… Anh giai đang tìm ai thế?

Kha Đông chẳng buồn ngẩng đầu.

Chàng trai nhận ra tình hình không ổn bèn thay đổi xưng hô:

– Cậu ơi, cậu có thể xem qua giúp mình tại sao mình không tìm được thông tin trong NCBI[2] không?

Bấy giờ Kha Đông mới ngước lên:

– Bạn cần tìm cái gì?

Chàng trai liệt kê một loạt danh từ, vừa nhìn Kha Đông gõ nhịp tay trên bàn vừa lật xem tài liệu của Kha Đông:

– Những tài liệu này của cậu chắc hẳn là trên NCBI rồi, quả nhiên cậu tìm được. Tớ không nhớ tài liệu mà thầy hướng dẫn đã cung cấp cho, mà ngày mai là hạn chót rồi. Hic, bây giờ tớ mới bắt đầu thu thập dữ liệu, hôm nay phải nhanh chóng tìm được một ít, ha ha.

Kha Đông xếp tập tài liệu mà anh chàng kia bới lộn xộn sang một bên, sau đó đẩy máy tính trả lại anh ta.

– OK.

Anh chàng nọ không biết Kha Đông tìm được những gì bèn đóng máy tính quay sang phóng điện với Bạch Bạch:

– Chào người đẹp, anh là Hồ Lực Sĩ, thầy hướng dẫn Tiến sĩ của anh là phó viện trưởng Viện Hóa học. Hai ta làm quen nhé? Kết bạn WeChat được chứ?”

Bạch Bạch chớp chớp đôi mắt to tròn:

– Anh đẹp giai này, phiền anh qua ngồi bàn khác nhé! Bọn tôi đây cần phải học.

– Đừng vậy mà người đẹp.

Bạch Bạch đáp tức thì:

– Anh bạn nhờ bạn tôi tìm tài liệu giúp, vậy đã cảm ơn chưa?

Hồ Lực Sĩ ngơ ngác, sau đó lập tức quay sang phía Kha Đông:

– Cảm ơn, rất cảm ơn, thật lòng cảm ơn cậu…

– Anh bạn chưa có sự đồng ý của bạn tôi đã tự tiện bới tung đồ đạc, đã xin lỗi chưa?

– Xin lỗi xin lỗi bạn…

– OK, anh bạn đi đi. – Bạch Bạch phất phất tay.

Hồ Lực Sĩ càng ngơ ngác hơn…

Sau khi anh chàng nọ buồn bã rời khỏi, Bạch Bạch chán chường day day thái dương:

– Aiz, ở cái tuổi này không có ngoại hình học thức đúng là chuyện thiệt thòi, mà có đôi khi cũng chẳng hay ho cho cam.

Kha Đông đang định nói thì có một giọng nói nhẹ nhàng cất lên:

– Xin lỗi, chỗ này có thể ngồi được không?

Không gian xung quanh như lắng lại. Một giây sau thủ thư tiếp tục công việc của minh, không khí như đóng băng thêm lần hai, gió thổi cuốn theo rèm gió tung bay, cô ngước lên thấy Lê Tùng.

– Được chứ được chứ! – Bạch Bạch ngồi đối diện mừng rỡ sắp đứng lên vỗ tay đến nơ – Ngồi đi ngồi đi!

Lê Tùng mỉm cười, kéo chiếc ghế bên cạnh Kha Đông ra rồi ngồi xuống.

Anh dựng thẳng cuốn tuyển tập hội họa châu Âu trường phái ấn tượng lên say sưa đọc.

Bạch Bạch cũng học theo dựng quyển từ vựng C2 lên. Thần tượng ở ngay trước mặt, cô nàng muốn duy trì hình ảnh sinh viên chăm ngoan của mình.

Kha Đông cụp mắt, ngòi bút bất giác vẽ một vòng tròn lúc nào không hay. Khóe mắt chăm chú ngắm bàn tay Lê Tùng đặt trên bàn. Đường nét sắc sảo tinh tế. Tay phải của anh chỉ cách tay phải của cô khoảng mười xen-ti-mét, chỉ một động tác nhẹ sẽ chạm ngay đến cổ tay cô.

Soạt. Cô nghe thấy tiếng anh lật sách, thế mà cô vẫn ở trang hiện tại.

Vậy thì không ổn. Cô gõ mạnh bút xuống bàn nhằm ép bản thân phải nhanh chóng tập trung trở lại. Dần dần nhịp tim cô bình tĩnh lại, một loạt số liệu và công thức đều quay về.

Khi cô sắp tập trung đọc câu tiếp theo, điện thoại trên bàn bỗng rung lên.

Đặt bút xuống rồi cầm di động lên mở khóa màn hình. Kẻ quấy nhiễu cô là tin nhắn WeChat từ một tài khoản có ảnh đại diện bầu trời xanh thẳm.

Chiều nay em có rảnh không?

Cô ngẫm nghĩ rồi trả lời: Không có chuyện gì đặc biệt!

Di động của Lê Tùng nhanh như chớp rung lên. Tim Kha Đông như nhảy thẳng ra ngoài, cô vô thức nhìn sang Bạch Bạch ngồi đối diện. May mắn là cô nàng đang chăm chú học từ vựng nên không để ý đến tình hình bên cô.

Lê Tùng cúi nhìn, ngón tay thoăn thoắt di chuyển, trong khi đó bên Kha Đông đã hiển thị nhận được tin.

Có thể đưa anh đi cửa hàng gia dụng không? Anh mới về nước, chưa tìm được người dẫn đường.

Kha Đông trả lời ngay lập tức: Được ạ, anh cứ đặt thời gian.

Em có ngủ trưa không?

Hiếm khi ạ.

Vậy hẹn nhau sau bữa trưa được chứ?

Được ạ.

Để báo đáp, anh mời em ăn trưa nhé?

Thế thì phiền phức quá.

Không đâu, anh tự nguyện ^_^

Kha Đông nhìn chăm chăm tin nhắn cuối cùng cùng với biểu tượng mặt cười ở cuối vài giây, vô thức lén nhìn trộm Lê Tùng. Nào ngờ vừa ngước nhìn đã bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn cô. Đôi mắt anh ẩn chứa niềm vui sướng, đôi môi thấp thoáng nụ cười.

Cùng lúc đó, Bạch Bạch bỗng dưng đứng phắt dậy.

Hai người cùng quay sang nhìn Bạch Bạch. Giờ đây Kha Đông chỉ có cảm giác tim mình sắp nhảy thẳng ra khỏi lồng ngực.

– Tớ… Tớ còn có việc phải đi trước. – Bạch Bạch quơ hết đồ vào túi vải của mình, sốt sắng nhìn ra ngoài.

– Kha Đông ơi, thần tượng của tớ nhờ cả vào cậu, nhớ tiếp đón anh ấy chu đáo nhé. Chi phí cứ tính cho tớ. – Bạch Bạch trịnh trọng dặn dò, sau đó chạy nhanh ra cửa y như chạy nạn vậy.

Kha Đông ngơ ngác.

Lê Tùng ngoái đầu nhìn đằng sau thì thấy Hứa Khưu Bạch đang tiến đến như trong dự đoán.

Hứa Khưu Bạch đi qua chỗ ngồi của Lê Tùng, ánh mắt lướt qua giao diện WeChat trên màn hình di động của Lê Tùng với Kha Đông bỗng chốc hiểu ra. Anh chàng vỗ vai Lê Tùng:

– Anh bạn, không làm phiền mày nữa.

Dứt lời anh chàng quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt dõi theo hướng Bạch Bạch chạy đi, từi tốn bước theo.

– Tiến sĩ họ Trần, anh đi trước nhé!

Trước khi đi Hứa Khưu Bạch không quên tặng Kha Đông nụ cười tươi rói thay lời chào hỏi.

Kha Đông ngớ người, sao người này biết tài khoản WeChat của mình nhỉ?

Lê Tùng ho một tiếng, thản nhiên phân tán sự chú ý của Kha Đông:

– Lát nữa em muốn ăn gì?

Mẩu truyện nhỏ

Hứa Khưu Bạch tìm được Tiếu Bạch Bạch nấp sau kệ sách trong góc thư viện.

Anh chống một tay lên giá sách, từ từ đẩy cô vào góc giữa tường và giá sách:

– Tôi không truy cứu chuyện em nhờ điểm danh hộ, em chạy gì đây?

Bạch Bạch lúng búng trả lời:

– Em… Em có chạy đâu? Có đâu. Em đang tìm sách… – Nói rồi bĩnh tĩnh rút một quyển sách từ trên giá xuống.

Hứa Khưu Bạch nhìn lướt qua bìa nhướng mày:

– Gu thưởng thức được lắm!

Cô nhìn bìa sách…

Hứa Khưu Bạch mỉm cười, má lúm đồng tiền bên trái xuất hiện.

– Lý thuyết không có sức thuyết phục, phải đi đôi với thực tiễn. Em có muốn thử không?



[1] Tòa nhà giảng đường do nhà làm phim kiêm ông trùm đầu tư điện ảnh Hồng Kông tài trợ.

[2] Trung tâm Thông tin Công nghệ sinh học Quốc gia là đơn vị trực thuộc Thư viện Y học Quốc gia Hoa Kỳ.
Bình Luận (0)
Comment