Edit: Đậu Xanh
Động tác đâm chọc của anh khiến Minh Châu run lẩy bẩy, cơ thể giống như bị đâm xuyên qua, khoái cảm làm cô vô thức rên rỉ thở dốc và run bần bật, hai tay cô siết chặt gối dưới đầu, chẳng mấy chốc đã bị anh cắm đến mức đầu suýt tuột khỏi gối, may nhờ bàn tay của Cảnh Dực giữ lại, lần nữa kéo về.
Vùng háng của anh dán sát vào mông thịt cô, vùi gậy thịt vào sâu bên trong cơ thể cô.
Cô chôn mặt xuống gối, răng cắn lấy gối đầu, Cảnh Dực đâm sâu, quy đầu to lớn chen vào miệng tử cung, Minh Châu nhả gối ra, một tiếng hét dài phát ra từ trong cổ họng, cô vươn tay ra phía sau muốn đẩy anh ra, nhưng anh đã giữ chặt đè trên bờ mông.
Anh nửa đè trên người cô, tách hai chân cô ra ép xuống giường, toàn bộ vùng háng va vào miệng huyệt, lông mu và túi nang mạnh mẽ đánh vào giữa háng cô, khiến miệng huyệt chảy nước không ngừng.
Gậy thịt thô to cắm rút trong hoa huyệt lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ, chẳng mấy chốc Minh Châu đã cao trào, bụng nhỏ của cô co rút run lẩy bẩy năm sáu cái, một dòng dâm dịch men theo giữa háng chảy ra ngoài.
Cảnh Dực lật người cô lại, cúi đầu hôn môi cô, Minh Châu vẫn đang chìm trong dư âm của cơn cao trào, đôi mắt mất đi tiêu cự, anh mổ xuống đôi mắt cô một cái, rồi men theo nốt ruồi trên chóp mũi, lại lần nữa hôn lên cánh môi mềm mại của cô, âm giọng hơi khàn đặc, mang theo ý cười, “Sướng không?”
Vành tai của Minh Châu đỏ lên, tránh thoát khỏi nụ hôn sâu của anh, thở dốc nói, “…Sướng.”
“Ngồi lên đây.” Vừa nãy Cảnh Dực không cẩn thận dùng sức bằng chân trái, bây giờ đang rất đau, nhưng phản ứng của anh trước giờ luôn thản nhiên, Minh Châu tất nhiên không hề nhìn ra, nhưng vừa nghe anh nói như thế, cô biết vết thương trên người anh chắc chắn đang rất đau, cũng không quan tâm đến việc xấu hổ nữa, cô ngồi lên háng anh để anh ôm eo.
Cảnh Dực vươn tay lấy điếu thuốc, mím môi cắn chặt nó, anh dùng bật lửa châm thuốc tiếp đến hút một hơi, sau đó giữ chặt eo cô, đỡ gậy thịt cắm vào trong.
Da đầu Minh Châu tê dại, cô mềm nhũn ngã vào lòng anh rên rỉ giống như đang khóc, “Ưm a…”
Anh ưỡn hông nhấp một cái, hút mạnh điếu thuốc bên tay một hơi, sau đó dụi xuống đất dập tắt, một tay anh giữ chặt vòng eo thon gọn của cô, một tay ôm lấy mông cô, eo hông di chuyển điên cuồng nhấp vào trong.
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, hòa lẫn với mùi thuốc lá, từng chút xâm chiếm vào khoang miệng của cô.
Đầu óc Minh Châu chao đảo như kẻ điên, miệng cô khóc nức nở gọi anh, “Đừng mà…quá nhanh…anh Cảnh…a…không được…ưm…”
Sau lưng cô rùng mình một cái, bụng nhỏ run rẩy mấy nhịp, một dòng dâm dịch chảy ra ngoài.
Cô ngã oặt trên người anh, Cảnh Dực giữ eo nhấc người cô dậy, xoa nắn bờ mông đầy đặn của cô, khàn giọng bảo, “Em động đi.”