Edit: Đậu Xanh
Chàng trai đeo mắt kính là giám đốc của bộ phận thiết kế manhua.
Những người mà anh ta quen biết toàn cấp bậc giám đốc, khi giới thiệu Cảnh Dực qua đó, anh chỉ có thể làm nhà thiết kế cho người ta, nhưng những gì Cảnh Dực học được từ chỗ của anh ta hoàn toàn có thể đảm nhiệm được chức vị giám đốc này.
Có điều Cảnh Dực không quan tâm, anh không bằng cấp, thậm chí còn có nhiều tiền án khác nhau, có một công ty tình nguyện tuyển dụng, đã là một chuyện đáng để ăn mừng.
Vào khoảnh khắc Minh Châu khóc nức nở hỏi anh qua điện thoại vào ba năm trước, “Đây là lần gọi điện thoại cuối cùng của chúng ta sao”, Cảnh Dực đã đưa ra dự định cho tương lai:
Sau này anh không muốn làm Minh Châu đau lòng nữa.
Anh muốn tìm một công việc cố định, cho Minh Châu một cuộc sống ổn định, để cô và Minh Bảo có một cuộc sống tốt hơn.
Giám đốc thuộc độ tuổi trung niên, hơn 40 tuổi, kiểu tóc Địa Trung Hải đã rụng gần hết, bởi vì trước kia nợ ân tình của chàng trai đeo mắt kính nên ông ta đồng ý để Cảnh Dực ở lại, quá trình phỏng vấn vẫn phải diễn ra, ông ta hỏi vài câu hỏi thông thường rồi kiểm tra kiến thức liên quan đến chuyên ngành manhua, thấy Cảnh Dực thật sự hiểu biết, bấy giờ mới gật đầu, “Được, đến phòng nhân sự báo cáo nhậm chức đi.”
Cảnh Dực đến phòng nhân sự báo cáo xong, quyết định ngày hôm sau tới làm, tiếp đó mới đi về nhà.
Vừa đến tiểu khu thì thấy Triệu Đại Chí và Trang Phong đang đứng trước cổng, bọn họ lái xe của anh đến đây, còn giúp anh dán lại mặt nạ xe, nhìn trông rất mới.
Sáng sớm Cảnh Dực thức dậy nhìn thấy tin nhắn đêm qua bọn họ gửi cho anh, ai nấy đều rất quan tâm chuyện Minh Châu có vứt bỏ anh không, có người lòng đầy căm phẫn nhắn trong nhóm chat: [Nếu em ấy dám vứt bỏ anh! Em sẽ dẫn các anh em đến uy hiếp em trai em ấy!]
Cảnh Dực chỉ đáp lại một câu: [Em ấy ngủ rồi.]
Trong nhóm chat lập tức bùng nổ:
[Đệt, Đm!]
[Mẹ nó! Anh Cảnh, bọn em lo lắng anh bị người ta vứt bỏ, mấy anh em khóc đến chết đi sống lại, anh thì ở đó ôm người đẹp trong lòng vô cùng sung sướng! Anh có xứng đáng với mấy anh em bọn em không?!]
[Anh, anh thong thả chút đi, tuy rằng nhịn đã lâu, nhưng không thể một lần giải phóng hết toàn bộ, anh hiểu chứ?]
[Triệu Đại Chí, cậu im mồm đi, cậu tưởng rằng ai cũng giống như cậu chắc, ba giây một lần.]
[Đệt, mẹ nó, cậu nói ai ba giây?!]
[Các cậu im lặng đi, đừng làm ồn đến thằng nhóc còn zin, đúng không, Lý Ngõa.]
Lý Ngõa: [? ? ?]
Tin nhắn đẩy lên ào ào từng dòng một, dòng tin mới nhất là của Đại Hắc gửi, phía sau kèm theo một emoji (chữ kiểu tranh ảnh) nụ cười tà ác dung tục.
[Anh, những thứ khác em không muốn biết, em chỉ muốn hỏi, đêm qua sướng không?]
Cảnh Dực ngứa răng, ngón tay gõ một chữ trên điện thoại: [Cút.]
Có thể không sướng sao?
Sướng đến mức anh làm xong một lần lại thêm một lần, suýt chút nữa không dừng lại được.
Cảnh Dực còn chưa đi đến trước mặt, Triệu Đại Chí đã phát ra tiếng gà kêu, “Ôi đệt! Hôm nay anh đi xem mắt phải không? Ăn mặc đẹp trai vậy!”
Bộ vest màu xanh đậm thẳng thớm phẳng phiu mặc trên người anh, tôn lên đôi chân thon dài, lưng vai thẳng tắp, cho dù anh đội chiếc mũ màu đen, vẫn không lấn át mất vẻ đẹp trai.