Mình Cưới Nhau Đi

Chương 17

Thế là hôm sau, khi trông thấy Trác Dụ ôm hoa hồng đi vào, Lữ Lữ đã biết ý kêu lên: “Ai đang làm việc thì dừng tay lại chút, anh Dụ sắp thả lì xì trong nhóm nha!”

Trác Dụ vui vẻ nói: “Được.”

Số tiền lì xì thả vào trong nhóm chat của tiệm chưa bao giờ nhiêu như hôm nay.

Cuối cùng Lữ Lữ gấp gáp bảo: “Vẫn thả lì xì à, giành đau cả tay rồi.”

Mặt Trác Dụ không thay đổi.

“Đừng phát nữa.” Lữ Lữ che điện thoại: “Nhiều quá rồi, anh còn phải mua hoa hồng cho chị Uyển Phồn mà.”

Đúng lúc này Khương Uyển Phồn đi ra, nghe thấy Trác Dụ cười đáp: “Không sao, sau này tôi tự trồng.”

“Làm việc xong hết rồi à?” Khương Uyển Phồn hỏi.

“Không không không.” Lữ Lữ lè lưỡi, sau đó bỏ chạy như một làn khói.

“Con bé lừa anh mà anh lại để bị lừa à.” Khương Uyển Phồn cau mày hỏi anh.

Trác Dụ đưa hoa hồng cho cô: “Không phải bị lừa, muốn dựa vào mấy lời nói tốt của cô bé tăng thêm hảo cảm thôi.”

Khi nói ra câu này, đôi mắt anh tỏa ra ánh sáng thản nhiên, không hề khiến người ta khó chịu chút nào. Khương Uyển Phồn nhận lấy hoa hồng, mượn động tác cúi đầu ngửi hương hoa để che giấu khóe môi cong lên của mình.

Trác Dụ mặc áo len lông cừu cổ cao quá bán và áo khoác cùng màu, nhờ đôi chân dài cực phẩm của mình nên trông thế nào cũng điển trai xuất sắc cả. Tầm mắt Khương Uyển Phồn dừng ở bụng trái của cô: “Không phải vết thương chưa lành hẳn à? Vậy thì cố gắng đừng kiểu áo ôm sát người như vậy.”

Đây là thói quen nghề nghiệp, đúng là một góc nhìn kỳ lạ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trác Dụ thoải mái giơ tay biểu diễn, giả vờ đùa giỡn: “Lần trước lúc tôi mặc áo này, tôi nhớ em đã nhìn tôi rất lâu.”

Hoa hồng tươi đẹp tự mang trên mình ánh sáng, nhuốm hồng hai má và đôi mắt cô.

Khương Uyển Phồn mỉm cười, lần này tầm mắt dừng trên người anh, lâu hơn các lần trước nhiều.

Vẫn còn khách hàng đang chờ nên Khương Uyển Phồn không lãng phí nhiều thời gian.

Theo sự quan sát được của Trác Dụ thì cuộc trò chuyện với khách hàng không được thuận lợi lắm.

Lữ Lữ bê một chồng vải chạy đến trước mặt Khương Uyển Phồn than vãn: “Bà chủ, em có thể từ chối đơn hàng không?”

Khương Uyển Phồn nhận lấy thước đo: “Để chị.”

Thật ra cũng không phải do Lữ Lữ kiểu cách gì cả mà là do đôi vợ chồng trẻ người Quảng Châu kia. Thời điểm ký tên và đặt cọc hợp đồng, Khương Uyển Phồn có nhìn thêm vài lần vì tên hai người họ vô cùng xứng đôi —- Triệu Thủy Linh, Trình Quang Ảnh.

Nhưng thương lượng thì không nên thơ như tranh vẽ giống vậy.

“Kích thước hông lớn hơn chút nữa, vai cũng rộng thêm, bộ này hơi dài, đổi size nhỏ hơn đi.” Người vợ chỉ hết cái này đến cái khác. Mặc dù lần này gặp lại trông cô ấy gầy hơn hai tháng trước nhiều nhưng khí chất vẫn mạnh mẽ như trước.

Khương Uyển Phồn kiên nhẫn giải thích: “Thật ra làm theo yêu cầu của cô cũng được. Cô rất gầy, mặc được nhưng hiệu quả sẽ không tốt lắm.”

“Cứ làm theo tôi nói.”

Tính tình Lữ Lữ nóng nảy, suýt thì bật thốt lên: “Vậy cô cần gì phải tốn nhiều tiền đến đây làm gì!” —- May mà Trác Dụ nhanh tay lẹ mắt ngăn cản cô ấy lại, lúc này mới không khiến sự việc tiến triển theo hướng khác.

“Đừng dùng màu sắc này, đổi cái màu xanh lá BV kia, năm nay đang lưu hành màu này mà.” Đoạn, người vợ quay đầu vui vẻ nói với chồng mình: “Tôn da, anh có phúc được thấy đó.”

Vốn tưởng đây chỉ là lời đùa giỡn thân mật giữa hai người nhưng người chồng lại cúi đầu, giữ yên lặng.

Cuối cùng sau nhiều lần xác nhận, Khương Uyển Phồn nói thẳng: “Nếu làm theo yêu cầu của cô thì hiệu quả thành phẩm chắc chắn không thích hợp với cô lắm đâu.”

Có vẻ cô gái kia đã nói quá nhiều nên trông hơi mệt mỏi, ngồi trên ghế không đứng dậy. Cô ấy cười nói với Khương Uyển Phồn: “Dù sao cũng không phải cho tôi mặc.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khương Uyển Phồn không nghĩ nhiều về ẩn ý trong câu này, việc thương lượng các chi tiết sau đó đều do nhân viên cửa tiệm làm thay cô. Khương Uyển Phồn đi tìm Trác Dụ, chỉ thấy anh đang ngồi trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần.

Không phải ngủ thật vì vừa để đồ lên ngực anh thì anh đã tỉnh giấc.

“Hửm?” Trác Dụ hơi chau mày: “Quần áo?”

Là một chiếc áo len màu nhạt, kiểu dáng đơn giản và rộng thùng thình, ở cổ áo thêu một nụ hoa màu xanh lục, mát mẽ bắt mắt.

“Anh thay đi, mặc đồ rộng chút sẽ tốt cho vết thương hơn.”

Trái tim Trác Dụ như được đắp một chiếc chăn được phơi dưới ánh mặt trời mùa hạ, ấm áp và mềm mại. Anh cười hỏi: “Nhìn ra rồi, em có chứng cưỡng bách.”

“Cô Khương.” Lúc này, người chồng trẻ tuổi đi đến nói xin lỗi với Khương Uyển Phồn: “Xin lỗi, làm phiền cô mãi.”

“Không sao, chúng tôi tôn trọng suy nghĩ của khách hàng mà.” Khương Uyển Phồn nhường chỗ, tỏ ý bảo đối phương ngồi xuống, sau đó tự nhiên ngồi đến bên cạnh Trác Dụ.

Sắc mặt người chồng trẻ có phần ảm đạm, giọng run nhẹ: “Thật ra chiếc váy cưới lần này không phải làm cho vợ tôi. Cô ấy, cô ấy bị bệnh, ung thư tuyến tụy giai đoạn ba, bác sĩ nói bệnh này không thể chữa được.”

Khương Uyển Phồn nhất thời không nói nên lời.

“Vợ tôi nói nhân lúc cô ấy vẫn còn ở đây, muốn đích thân mình kiểm tra, tìm đối tượng thích hợp cho tôi. Về sau nếu thật sự có người như vậy sẽ không khiến đối phương tủi thân, cái gì cũng chuẩn bị sẵn sàng cho người ta.” Hốc mắt người chồng đỏ hoe: “Để tôi một mình, cô ấy không yên tâm.”

Khúc nhạc đệm nhỏ này khiến Lữ Lữ suýt thì òa khóc.

Trác Dụ không nói gì, mãi lâu sau mới nhớ ra phải đi thay bộ quần áo rộng mà Khương Uyển Phồn đưa cho mình. Lúc thay xong đi ra thì cô cũng đo kích thước lần cuối ở bên bàn làm việc xong. Cô đi đến sau lưng Trác Dụ, nhìn gương điều chỉnh giúp anh.

“Thật ra mẹ tôi vẫn luôn không đồng ý cho tôi đi con đường này, nói dễ nghe thì đây là truyền thống được lưu truyền, là báu vật được để lại nhưng trong cái giới nhỏ bé này, người có thể thật sự phất lên không nhiều. Tôi xem như cũng rất may mắn, dù là thế nhưng tôi cũng không dám nói chắc chắn mình có thể đi trên con đường này bao xa, bao lâu.”

Giọng Khương Uyển Phồn nhè nhẹ, chậm rãi nói: “Tôi cũng đừng nghi ngờ, từng mông lung, muốn từ bỏ. Nhưng cuối cùng vẫn kiên trì tiếp vì bất kể giới này nhỏ hay lớn, nghề này có trở nên hot hay nguội lành thì cũng có thể phục vụ và hoàn thành nhu cầu và ước mơ của mọi người. Giống như đôi vợ chồng vừa rồi vậy, thật sự chua xót. Điều tôi có thể làm là để lại chút ký ức chân thật cho câu chuyện có kết cục đau thương ấy.”

Nhường chỗ cho sự dịu dàng và tình yêu vĩnh hằng tiếp theo.

“Vậy nên phải sống vui vẻ chút, quý trọng người trước mắt để nếu có gặp phải một chuyện gì đó khó vượt qua cũng không thấy tiếc nuối.” Khương Uyển Phồn vuốt nếp nhăn trên áo, sau đó ló đầu ra bên cạnh Trác Dụ, ngắm nhìn trong gương một hồi mới hài lòng bảo: “Độ rộng ở vai vừa vặn, độ dài thích hợp.”

Trác Dụ hiểu, cô đang muốn xoa dịu cảm xúc của anh.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trong gương, ánh mắt hai người lại giao nhau lần nữa.

Trác Dụ xoay người: “Vậy chúng ta cùng nhau làm.”

“Cái gì?”

Anh hơi cúi đầu: “Quý trọng người trước mắt.”

Không thể ở lại quá lâu, Trác Dụ bị cuộc gọi từ công ty hối thúc trở về.

Lữ Lữ đang ký tên nhận hàng hỏa tốc ở cửa tiệm, thấy vậy bèn hỏi: “Ồ, đi rồi à anh Dụ, không hẹn hò với cô giáo của tôi sao?”

Trác Dụ nhướn mày: “Cô ấy không đồng ý, trợ công cô đây phải cố gắng hơn chút nữa.”

Lữ Lữ cười hì hì, vẫy tay: “Biết rồi! Tạm biệt nha!” Sau đó cầm hàng hỏa tốc vào tiệm.

Khương Uyển Phồn không ngẩng đầu hỏi: “Em lại giở trò lừa đảo đấy à?”

Lữ Lữ hô to mình oan uổng, con người đảo một vòng: “Bây giờ chị cũng đứng về phe anh Dụ rồi.”

Khương Uyển Phồn không nói tiếng nào.

OK, ngầm thừa nhận, Lữ Lữ đưa hàng hỏa tốc cho cô: “Đây, từ Bắc Kinh gửi tới.”

Vừa nghe tên thành phố, Khương Uyển Phồn đã đoán được.

Quả nhiên là một tấm thiệp mời đến buổi thẩm định.

Lữ Lữ liếc nhìn, lẩm bẩm: “Chị đã từ chối ba lần rồi, họ cố chấp thật đấy.”

Ở công ty.

Lâm Diên gọi điện thoại cho Yến Tu Thành.

Trác Dụ ngồi một bên bắt chéo chân, giơ tay nhìn đồng hồ hai lần, có vẻ đã rất mất kiên nhẫn.

Lâm Diên tràn trề hứng thú: “Chỉ cần trúng cử thì danh tiếng và giá trị của anh sẽ cao hơn. Sau đó chúng ta phổ biến và tuyên truyền sản phẩm rộng rãi, chắc chắn sẽ có sức cạnh tranh. Yên tâm, nội bộ của “Triệu Lâm” có thể nói mấy câu.”

Trác Dụ liếc Lâm Diên.

Cuối cùng cũng nói chuyện điện thoại xong, Lâm Diên lại hưng phấn hỏi: “Anh biết ngài Dư Hải Lan chứ?”

Đây là một Hoa Kiều ở ẩn, tài sản đồ sộ, thích làm công ích, lại còn khiêm tốn làm việc thiện. Mấy năm nay ông ấy một mực dồn sức tìm kiếm các món báu vật quốc gia đã thất lạc, sau khi đấu giá được chúng với con số khủng thì quyên góp toàn bộ cho tổ quốc mà không cần lấy lại một đồng.

“Hai ngày gần đây hotsearch “Cuối cùng nữ sử châm cũng quay về” đang được tìm kiếm nhiều, do ngài Dư Hải Lan thúc đẩy đấy. Các sản phẩm thêu đều cần giai đoạn chỉnh sửa sau cùng, sau khi hoàn thành sẽ làm triển lãm ở viện bảo tàng cố cung. Nếu Yến Tu Thành tham dự, sau này tuyên truyền nhiều thêm nữa, vậy thì chắc chắn lượng tiêu thụ của các bộ sưu tập chúng ta hợp tác thiết kế sẽ tăng gấp bội!”

Lâm Diên không giấu được cảm xúc, quá kích động, quá dễ bị người khác thâu tóm và gây khó dễ.

Trác Dụ tỉnh táo nắm bắt được chữ mấu chốt: Nếu như.

Anh nói thẳng không chút kiên nể: “Nhưng thí sinh ngài Dư nhắm đến cũng không phải anh ta.”

Sắc mặt Lâm Diên ngượng ngùng: “Vốn dĩ ban đầu chắc chắn là Yến Tu Thành nhưng vợ của ngài Dư không đồng ý mà lại chỉ định một người bình thường chưa từng nghe tên tuổi bao giờ, tạm thời vẫn chưa thương lượng xong. Tôi định tìm chút quan hệ giúp Yến Tu Thành một tay, đôi bên cùng có lợi mà.” Nói đoạn, anh ta lại than phiền: “Phụ mấy người phụ nữ này luôn, chả biết cái gì mà cứ chỉ huy bậy bạ. Đúng rồi, tối mai có một buổi giám định, sẽ có cơ hội gặp ngài Dư, anh đi cùng tôi.”

Nửa tháng trước, Dư Hải Lan mang theo “Nữ sử châm” đã thất lạc nơi nước ngoài mấy trăm năm về nước, cục lãnh đạo vi vật văn hóa nhiệt tình tiếp đón ông, chủ đề liên quan náo loạn hotsearch cả đêm.

Khương Uyển Phồn cũng rất bất ngờ khi lại liên hệ cô về việc chỉnh sửa bức tranh thêu này?

Cô chưa từng gặp Dư Hải Lan, mãi đến khi nhìn thấy vợ của ông ấy.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Năm năm bà Mạnh Viên đã hơn 50 tuổi, khiêm tốn và hiền hòa. Thuở mười mấy tuổi, bà đã từng học thêu qua một người lớn hơn mình. Khi ấy cơm còn chẳng đủ để ăn no chứ đừng nói đến học phí. Thế nhưng người ấy lại rất nhân từ, không hề đòi bà một xu tiền nào mà vẫn sẵn lòng nắm tay chỉ việc dạy dỗ từng li từng tí, từ đó giúp bà có một ngón nghề mưu sinh.

“Chắc hẳn cháu rất quen thuộc.” Một tiếng trước, bà Mạnh đến thẳng cửa tiệm, cười nhân hậu nói với Khương Uyển Phồn: “Kỳ Sương, bà nội cháu chính là ân sư của tôi. Sau khi về nước, điều đầu tiên tôi làm chính là đến thăm bà ấy. Lúc nhắc đến cháu, cô Kỳ vô cùng tự hào.”

Khương Uyển Phồn vẫn chưa hoàn hồn lại sau cơn khiếp sợ, bà Mạnh đã cho người mở cửa xe: “Chỉ là một buổi gặp gỡ riêng tư thôi, đừng từ chối, đến xem trước đã, có được không Uyển Phồn?”

Đã nói đến mức này thì quả thật không thể từ chối được nữa.

Mãi đến giờ phút này, Khương Uyển Phồn vẫn còn hốt hoảng. Cô đứng ở góc nhỏ, tay cầm miếng dưa hấu, mắt nhìn khách khứa đi qua đi lại.

Số lượng người đến đây đúng là không nhiều nhưng không gian hội trường nhỏ, cộng thêm các món đồ trang trí phong cách retro cổ điển nặng nề chèn ép thị giác làm người ta hoa cả mắt. Sau khi ăn hai miếng dưa hấu trong đĩa trái cây được mang lên, cô mới cảm thấy chân thực hơn đôi chút.

Khương Uyển Phồn thở hắt ra một hơi, bấy giờ mới ngước mắt quan sát kỹ càng hơn.

Ánh mắt chuyển về hướng bên trái và dừng lại, sau hai giây phân biệt, sắc mặt cô lạnh rét.

Yến Tu Thành cao ráo, gầy gò hơn hồi đại học nhiều, đứng ở đó như một cây trẻ ốm yếu. Váy Hán phục kiểu dáng dài càng tăng thêm khí chất phóng khoáng, anh ta đang nói chuyện với ngài Dư Hải Lan.

Thái độ của ông ấy rất bình thường, trái lại người đàn ông đi cùng Yến Tu Thành lại mồm miệng nhanh nhảu, cảm xúc kích động vô cùng.

Khương Uyển Phồn đang định đi ra ngoài hóng gió chút thì chợt trông thấy Trác Dụ bưng ly rượu đi về phía họ.

Người này trời sinh để làm chiếc giá quần áo di động, anh ăn mặc sang trọng, so sánh với những người còn lại và ngay cả Yến Tu Thành luôn ăn mặc khoa trương cũng trông rất chán ngán.

Nhưng mà sắc mặt Trác Dụ không được tốt lắm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Không phải trên người mà là cảm xúc. Buổi trưa mới mở tiệc chiêu đãi, Lâm Diên gọi bạn dẫn bè đến, Trác Dụ bất đắc dĩ phải uống qua một đợt rượu. Lúc này lại thêm một buổi tiệc tuối, Lâm Diên cứ kéo anh đi làm quen, không thèm giữ chừng mực.

Mỗi lần trước khi tật xấu nói khoác không biết ngượng của anh ta phát tác, Trác Dụ sẽ giải vây giúp. Chẳng có gì lấy làm lạ, sau khi gây ra chuyện hỗn loạn, cuối cùng vẫn do anh đi thu dọn kết cục.

Vì vậy không thể ngăn được việc uống rượu, cũng đã uống không ít khiến vết thương vốn đã lành tầm bảy tám phần lại đau.

Sự khác biệt giữa người và người không khó để kiểm tra qua mỗi một lời nói và hành động.

Tuy Lâm Diên là Tiểu Lâm tổng của “Triệu Lâm” nhưng năng lực quả thật rất tầm thường. Không thể so sánh với Trác Dụ, thành thạo và thông minh. Danh thiếp đưa lại đều đến tay Trác Dụ cả.

Lâm Diên cảm thấy rất mất mặt, thậm chí còn mấy lần còn bày sắc mặt với Trác Dụ mấy lần.

Cả nhóm người trò chuyện với Dư Hải Lan, có nhắc đến ngành thêu trong nước.

“Như Tô Châu, Thiên Dương, những thành phố nổi tiếng này chắc có lẽ ai cũng biết nhưng có rất nhiều địa phương nhỏ cũng có kỹ thuật thêu vô cùng đẹp.”

Lời này vừa thốt lên thì không khí yên tĩnh chừng mấy giây.

Trác Dụ đứng gần cuối, cười đáp: “Ngài Dư từng nghe đến Lâm Tước chưa? Chỉ là một huyện nhỏ thôi, có cơ hội ngài có thể đến đó xem thử.”

Bà Mạnh ở bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Ồ, cậu biết Lâm Tước à?”

Trác Dụ nói: “Nửa tháng trước tôi đã ghé đến, có bạn ở đó.”

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Trác Dụ gật đầu với bà Mạnh: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã.”

Bà Mạnh mỉm cười gật đầu: “Xong thì lại trò chuyện chút nữa nhé.”

Sau khi anh đi, bà hỏi: “Người này là?”

Yến Tu Thành: “Đi cùng với Lâm tổng thì phải.”

Thấy Trác Dụ sắp trở thành nhân vật chính, Lâm Diên cố nén cảm giác bất bình, nhấn mạnh: “Cậu ta làm việc ở công ty tôi nhiều năm rồi, lần này đưa cậu ta theo mở mang tầm mắt.”

Bà Mạnh chẳng buồn cho Lâm Diên một ánh mắt, cũng không để tâm nữa, quay người đưa lưng về phía anh ta.

Trác Dụ nghe điện thoại xong, vừa xoay người thì đối diện với sắc mặt sa sầm của Lâm Diên.

Anh cau mày lùi lại: “Đứng đây không nói tiếng nào làm gì?”

Lâm Diên siết quả đấm, trách móc: “Anh à, không có việc gì thì anh nói ít thôi, nhường cơ hội cho Yến Tu Thành. Anh ấy mới quen thuộc với ngài Dư hơn chút.”

Ánh mắt Trác Dụ thờ ơ: “Vậy thì anh ta quá vô dụng.”

“Nói khó nghe thế làm gì? Anh ấy và chúng ta là một phe, anh ấy tốt chúng ta cũng tốt.”

“Không phải chúng ta, mà là cậu.” Sự kiên nhẫn của Trác Dụ đã đến cực hạn, anh đi vòng qua anh ta.

Lâm Diên tức giận nhìn bóng lưng anh: “Anh thì có gì hơn người! Cùng lắm chỉ là một người làm công cao cấp mà thôi!”

Sống lưng Trác Dụ thẳng tắp, sắc mặt bình thản, bước đi trong ánh mắt dò xét và tiếng thì thầm bàn tán của người xung quanh trở về chỗ Dư Hải Lan.

Thật ra cũng không mất thể diện gì cả, chỉ là cảm thấy vô nghĩa quá thôi.

Thằng ngốc Lâm Diên này đúng là cả đời không trưởng thành nổi/

Đúng lúc này, Mạnh Viên kinh ngạc nhìn ra sau lưng anh và nói: “Uyển Phồn, cháu đi đâu vậy, nãy giờ không thấy cháu.”

Vai Trác Dụ cứng đờ, vô số suy nghĩ vụt qua trong đầu.

Thậm chí anh còn chẳng quay đầu lại ngay.

Dư Hải Lan hỏi vợ: “Cô gái này là?”

Không đợi bà Mạnh trả lời.

Khương Uyển Phồn đã đến đứng bên cạnh Trác Dụ, tự nhiên khoác lấy cánh tay anh.

“Chào mọi người, tôi là —-“ Khương Uyển Phồn nghiêng đầu, nhẹ giọng cười nói: “Vợ chưa cưới của người làm công cao cấp này.”

Dứt lời, cô vỗ nhẹ mu bàn tay Trác Dụ một cái. Đây là tín hiệu dịu dàng, là sự an ủi cảm thông và điểm tựa thầm lặng.

Trác Dụ cụp mắt ngắm nhìn góc nghiêng xinh đẹp và kiên định của cô, đáy lòng đổ một cơn mưa cầu vồng.
Bình Luận (0)
Comment