Minh Hà Chi Cao Sí

Chương 12

Chu Lệ  ôm Chu Cao Sí một đường vội vàng trở lại Tùng trúc viện, đại phu lần trước giúp Chu Cao Sí xem bệnh đã đến đây, thấy  Chu Lệ  ôm Chu Cao Sí tiến vào, bước lên phía trước nghĩ quỳ sát hành lễ.

Chu Lệ  không kiên nhẫn phất tay “Đứng lên! Đứng lên! Mấy thứ nghi thức xã giao này liền miễn , nhanh lại đây cấp thế tử nhìn xem!”

Tuy rằng ngữ khí thực nôn nóng , tuy rằng nói chuyện vội vàng, nhưng khi phóng Chu Cao Sí tới giường thì động tác cũng rất mềm nhẹ.

Chu Cao Sí nhìn Chu Lệ như vậy, không khỏi hí mắt cười, lão cha hắn…… Kỳ thật thật đúng là không tồi .

Nhưng Chu Lệ  quay đầu thấy Chu Cao Sí đang cười, trong lòng lại căm tức, sắc mặt rõ ràng đều đã xanh mét , còn tại cười?! Lập tức trừng mắt “Ngươi còn cười!? Còn không đem quần áo cởi ra cho đại phu xem bệnh sao ?!”

“……”

Chu Cao Sí trong lòng nhất thời vô lực, lão cha hắn thật đúng là……

Ai, thôi, lão cha hắn liền là tính tình này, liền cúi đầu, bắt đầu chậm rãi thoát quần áo.

Chu Lệ  nhìn động tác Chu Cao Sí chậm chạp  , nhíu mày, tiểu tử này ngay cả thoát kiện quần áo đều chậm như vậy!

Liền không kiên nhẫn tiến lên, hai giơ ba xuống liền đem quần áo của Chu Cao Sí cởi sạch , nhưng đồng thời, động tác thô lỗ cũng làm cho Chu Cao Sí nhăn lại mi, thắt lưng, đau quá.

Chu Lệ  cũng cảm giác được động tác của mình quá mức thô lỗ , thấy Chu Cao Sí nhíu mày, trong lòng lại đau, mà tái cúi đầu lại thấy trên lưng không công nộn nộn của Chu Cao Sí một mảnh bầm tím , sắc mặt càng thêm âm trầm, liền xoay người hướng đại phu gầm nhẹ “Còn không lại đây cấp thế tử nhìn xem!”

Đại phu bước lên phía trước, làm cho Chu Cao Sí nằm đến trên giường, đỡ nằm xuống , lại hỏi hỏi Chu Cao Sí đau như thế nào a? Xoay người có đau hay không a, vân vân các loại vấn đề . Mới đứng dậy đối Chu Lệ  nói “Vương gia, thế tử thương thế hoàn hảo không có thương tổn đến nội tạng cùng gân cốt, nhưng nên hảo hảo điều dưỡng một ít .”.

Chu Cao Sí nằm ở trên giường , trong lòng thở dài, đại phu này lần nào cũng đều nói giống nhau! Nếu không có thương tổn đến nội tạng gân cốt, vậy liền nói thẳng bị thương ngoài da đi , sao còn nói cái gì điều dưỡng a? Hắn không muốn ăn canh bổ a.

Tái bổ…… Liền thực sự béo ……

Nhưng ngay sau đó, đại phu do dự một chút, mở miệng nói “Thế tử lần trước trước bị thương , căn cốt giác hư, ngày thường còn phải lưu ý đi đứng nhẹ nhàng . Hiện tại, thảo dân cấp thế tử dược bổ , buổi tối, bôi một ít sẽ tan bầm tím .”

Đại phu dứt lời, lại dùng tay lấy một ít thuốc mỡ , bôi lên , một bên bôi một bên ấn  .

Chu Cao Sí ghé vào trên giường , nhíu mày, tuy rằng rất đau, nhưng biết đại phu này mát xa sẽ hảo cho thương thế của mình , liền nhẹ nhàng cắn môi chịu đựng.

Chu Lệ  đứng ở một bên, nhìn Chu Cao Sí cắn môi , nhịn không được thấp giọng mở miệng “Đại phu, ngươi đi xuống kê đơn đi.”

Đại phu sửng sốt, liền đứng dậy, đem thuốc mỡ cung kính đưa cho Chu Lệ  , sau đó đi theo quản gia đi xuống.

Chu Lệ  lại phất tay ra hiệu Trương Ngọc cùng Chu Khả đi xuống. Thế này mới tiến lên, cầm lấy thuốc mỡ đại phu lưu lại .

Chu Cao Sí quay đầu nhìn về phía Chu Lệ đã ngồi ở bên cạnh giường , đang đào lên một ít thuốc mỡ , trong lòng có chút chột dạ, lão cha hắn tuy rằng đau con, nhưng là……Tay kia ……, liền rất cung kính mở miệng nói “Con không dám làm phiền cha.”

Chu Lệ  hừ hừ, trong lòng tuy rằng bởi vì lời nói của đứa con ngốc này mà cảm thấy không hờn giận , nhưng vẫn một bên mềm nhẹ bôi thuốc mỡ, một bên mở miệng nói “Sao thế ? Lần trước cha cũng sát thuốc mỡ cho ngươi , ngươi sao không nói là làm phiền ? Ân?” Chu Lệ  vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.

Chu Cao Sí ngoan ngoãn quay đầu, tiếp tục nằm úp sấp , một bên nho nhỏ thanh âm nói nói “Đó là lần đầu tiên, không biết a.”

“Hừ!” Chu Lệ  hừ lạnh một tiếng, cũng không tái truy cứu, trong lòng rõ ràng tiểu tử này còn đang ghi hận lần trước hắn bôi thuốc mỡ , bởi vì bàn tay quá lớn , ngược lại làm cho tiểu hài nhi bị bầm tím thêm mấy vết [ =.=” ].

“Cha, cái kia…… Khụ khụ, tỷ tỷ là công chúa?” Chu Cao Sí có chút không được tự nhiên nói chuyện . Thật sự không muốn thừa nhận đó là tiểu cô nha .

Phía sau lại truyền đến cười nhẹ.

Chu Cao Sí quay đầu,“Cha?”

Hắn cha thế nhưng gợi lên khóe miệng , nở nụ cười? Hắn nói gì đó buồn cười sao? Chu Cao Sí khó hiểu.

“Sí nhi , không muốn kêu tỷ tỷ cũng đừng kêu, nàng cũng không phải tỷ tỷ ngươi.” Chu Lệ  nhớ tới câu tổn hại người khác của tiểu hài tử này  “Nàng không phải người , nàng là trư” Liền nhịn không được mà câu miệng cười, động tác trên tay vẫn như cũ khi khinh khi trọng xoa, nhìn trên lưng kia một mảng bầm tím , đôi mắt hắn  lộ ra hàn quang.

“Cha…… Không lo sao?” Chu Cao Sí tiếp tục nằm úp sấp , thấp giọng hỏi.

Nàng thật sự là công chúa đi, hơn nữa hẳn là công chúa rất được sủng , bằng không y theo tính tình lão cha hắn, đã sớm gọi người kéo xuống tiền trảm hậu tấu rồi . Sao còn có thể cho phép nàng đứng ở nơi đó?

Chu Lệ  trầm mặc sát thuốc mỡ, mềm nhẹ mát xa .

Chu Cao Sí cũng im lặng chờ, khi bị nhu đau, cũng cố gắng chịu đựng.

Đợi đem thuốc mỡ bôi hết mảng  . Mới ôm lấy Chu Cao Sí, ngồi xong, nhìn chằm chằm Chu Cao Sí  , ngữ khí thật là khinh đạm mở miệng “Sí nhi , ngươi nhớ kỹ. Tương lai, một ngày nào đó ta sẽ cho mọi người ở trước mặt ngươi không dám làm càn.”

Chu Cao Sí nhìn vẻ mặt Chu Lệ  thản nhiên, đôi mắt kiên định, chỉ cảm thấy trong lòng run lên.

************

Ban đêm. Người lớn cùng tiểu hài tử ở Yên vương  phủ tụ tập ở chủ đường dùng cơm.

Đây là sau khi Chu Cao Sí từ hoàng tuyền lộ trở về, trong ấn tượng là lần đầu tiên mọi người tụ tập cùng một chỗ dùng cơm. Mà nhìn đến An Bình công chúa ngồi ở  chủ đường kia, Chu Cao Sí đã biết, nguyên lai là vì nghênh đón vị “Khách quý” này

Từ thị sớm đi vào, trên mặt mang theo thản nhiên cười , thản nhiên ứng phó , hai hài tử đi theo bên người Từ thị, vẻ mặt khiếp sợ mang điểm chán ghét.

Mà khi Chu Lệ  ôm Chu Cao Sí đi vào chủ đường, tất cả mọi người đứng lên đón chào.

Chu Cao Sí có chút tò mò quét mắt nhìn vài nữ tử xinh đẹp vẻ mặt niềm nở đi theo phía sau Từ thị, trong lòng đoán rằng, đó là thiếp thất của lão cha?

Mà An Bình tiến lên, vẻ mặt ngượng ngùng đối Chu Cao Sí còn ở trong lòng Chu Lệ  nói “Tiểu cô cô đây thật không biết ngươi là Sí nhi  , vừa mới là tiểu cô cô lỗ mãng .”

Chu Cao Sí sửng sốt, mà trong mắt Chu Lệ  lại hiện lên một tia trào phúng, thản nhiên mở miệng “Sí nhi  cũng không sao , tốt lắm, việc này chúng ta liền đều đừng nói nữa.”

Dứt lời, liền ý bảo mọi người ngồi xuống .

Chu Cao Sí thế này mới chậm rãi từ trên người Chu Lệ tụt xuống dưới .

Chậm rãi tiêu sái đến chỗ ngồi của mình . Dưới tay hắn là Chu Cao Hú  , Chu Cao Hú   ngửa đầu, trong nháy mắt hỏi “Ca ca, ngươi còn đau không?”

“Ân, không đau” Chu Cao Sí hí mắt cười, nâng lên tôi tay tròn tròn béo béo ngắn ngủn, sờ sờ đầu Chu Cao Hú “Cao Hú  thực ngoan.”

Nghe Chu Cao Sí dùng thanh âm nhu nhu nói “Cao Hú  thực ngoan”, Chu Lệ  trong lòng bật cười. Tiểu tử này rõ ràng chính mình cũng là một tiểu quỷ!

Từ thị cũng nhịn không được thỉnh thoảng liếc mắt thân thiết qua Cao Sí , Chu Cao Sí phát giác , liền hướng Từ thị lộ ra tươi cười thật to. Ánh mắt cơ hồ đều mị thành một cái phùng , bộ dáng nhếch miệng đáng yêu này, lại làm gương mặt nghiêm túc của Từ thị mỉm cười.

Đợi khi chính thức ăn cơm, An Bình vài lần muốn dẫn Chu Lệ  mở miệng, Chu Lệ  lại chính là lãnh đạm .

Chu Cao Sí ngồi ở vị trí trên , cười tủm tỉm nhìn. Trong lòng cũng suy nghĩ, An Bình công chúa này rõ ràng là một người kiêu ngạo ương ngạnh , ngay cả cháu cũng đều dám xuống tay, vì sao lại như rất sợ lão cha hắn đâu? Còn có…… An Bình nếu sợ hãi lão cha hắn như vậy, vì sao lại dám đối với mình cùng Chu Cao Hú như vậy? Ân…… Trừ phi, nàng nghĩ cha không đau  mình cùng Cao Hú ?

Hoặc là, lão cha hắn trước kia không đau mình?

Kỳ quái . Giống như trong trí nhớ mất đi , tựa hồ mình đúng là người không được cha yêu thương……?

Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vẫn là không có kết quả, lúc này, đồ ăn đã mang lên  . Vậy đừng nghĩ .

Ánh mắt Chu Cao Sí sáng lên , nhìn thịt nướng được đặt tới trước mặt mình.

Nhưng rất nhanh , thanh âm lão cha hắn thản nhiên liền truyền đến “Đem bát bích chúc này , còn có thịt gà hầm này cấp cho thế tử .”

Vì thế, Chu Cao Sí trơ mắt nhìn thịt nướng liền như vậy cách mình rất xa. Ánh mắt tỏa sáng rất nhanh liền ảm đạm xuống .

Chu Cao Sí nhớ tới ở chủ đường, đại phu kia đối lão cha hắn nói “Thế tử cần tránh thức ăn nhiều mỡ cùng quá nóng .”

Kỳ thật…… Thịt nướng cũng không phải thực đầy mỡ nha. Chu Cao Sí rầu rĩ cúi đầu nghĩ.

Đợi dùng xong cơm canh, Chu Lệ  liền đứng dậy, đối Chu Cao Sí thản nhiên nói “Sí nhi , lại đây.”

Chu Cao Sí ngẩn ra, lập tức chậm rãi hoạt động bộ pháp đi qua. Đợi khi đi đến trước mặt Chu Lệ  , Chu Lệ  xoay người, ôm lấy Chu Cao Sí  , xoay người đối An Bình thản đạm mở miệng “Ta còn có việc cần xử lý, ngươi cùng Vương phi nói chuyện đi.”

Dứt lời, liền xoay người đi nhanh. Chu Cao Sí thăm dò nhìn lại, chỉ thấy vài nữ nhân xinh đẹp kia lộ ra vẻ mặt thất vọng, còn có An Bình, vẻ mặt âm trầm.

Chu Cao Sí nghiêng đầu, nhìn về phía lão cha hắn.

Dưới ánh trăng, lão cha hắn…… Nói thật, bộ dạng thật không tồi ! Nhưng tại sao hắn cao như thế chứ ? Chu Cao Sí trong lòng phát sầu.

Khi đi vào Tùng trúc viện, Chu Lệ  mới buông Chu Cao Sí.

Chu Cao Sí ngửa đầu, vẻ mặt cung kính chắp tay hỏi “Cha tìm con là có việc?”

Chu Lệ  sờ sờ đầu Chu Cao Sí, thản nhiên nói “Buổi tối hôm nay ngươi cùng cha ngủ chung đi ”

Chu Cao Sí tính lên tiếng, lập tức phản ứng lại , che dấu không được vẻ mặt kinh ngạc “Cha, ngài là nói cho con ở đây cùng ngủ ?”

Chu Lệ  đã ngồi ở trên giường , tùy tay cầm lấy một quyển sách, nghe thấy vấn đề của Chu Cao Sí, nhướng mày “Sao vậy ? Có vấn đề sao?”

Chu Cao Sí nho nhỏ tiếng mở miệng “Cha, con sợ quấy rầy đến cha ……”

Chu Lệ  ừ một tiếng “Ngươi hiện tại nếu sợ quấy rầy đến ta, đến phía sau viết tự đi!” Chu Lệ  tùy ý nâng ngón tay chỉ phía sau giường , tới bàn gần cửa sổ.

Chu Cao Sí đành phải chậm rãi đi qua , quay đầu nhìn xung quanh , đã thấy lão cha hắn chuyên chú đọc sách .

Hắn cũng không dám quấy rầy, trong lòng buồn rầu, buổi tối hôm nay hắn nếu ngủ không được thì nên làm như thế nào bây giờ ?

Lão cha hắn vì cái gì phải lưu lại hắn cùng ngủ ? Lo lắng hắn? Không có…… Có cần thiết không nha ! Hắn cũng không phải bị đại thương !
Bình Luận (0)
Comment