Minh Hà Chi Cao Sí

Chương 42

Ngày hôm nay , Phụng Tiên điện.

Chu Lệ  cung kính chắp tay hành lễ, Chu Nguyên Chương không kiên nhẫn liền phất tay, nói “Miễn , đứng lên đi.”

“Dạ ! Nhi thần tuân chỉ.” Chu Lệ  cung kính nói, liền đứng ở một bên. Vẻ mặt bình thản.

“Dâng hương cho đại ca ngươi sao ?” Chu Nguyên Chương hỏi.

Chu Lệ  cung kính chắp tay “Nhi thần tiến cung, là đi bái tế đại ca.” Dừng một chút, lại thấp giọng nói “Cũng đến thăm Hoàng thái tôn, tựa hồ sắc mặt Hoàng thái tôn không tốt lắm.”

Chu Nguyên Chương nhíu mày, giận dữ nói “Đứa nhỏ kia chính là quá hiếu thuận , cũng không tự chiếu cố bản thân .” Dứt lời, lại ngẩng đầu nhìn hướng Chu Lệ , ý vị thâm trường nói “Ngươi làm thúc thúc , về sau cần phải chiếu cố nhiều hơn nha.”

Vẻ mặt Chu Lệ  thản nhiên, ngữ khí cung kính nói “Đây là tất nhiên, nhi thần sẽ .”

Chu Nguyên Chương lại bình tĩnh nhìn Chu Lệ  một hồi, mới mở miệng nói “Ta thấy tuổi Cao Sí  cũng không nhỏ , Doãn Văn cũng ít bạn, không bằng để cho Cao Sí  ở lại kinh lý, bồi Doãn Văn đọc sách đi.”

Chu Lệ  thân hình chấn động, tay không khỏi nắm chặt thành quyền, ngẩng đầu nhìn hướng Chu Nguyên Chương , vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt cũng rất âm trầm “Sí nhi  xưa nay lười nhác ngu dốt, chỉ sợ không thích hợp.”

“Lười nhác? Ngu dốt?” Chu Nguyên Chương cười ha ha “Lão Tứ, ngươi thật đúng là đang nói Cao Sí  sao?”

Chu Lệ  trầm mặc không nói.

Chu Nguyên Chương cười trừ , lại vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Lệ , vẻ mặt Chu Lệ  vẫn như cũ , bình tĩnh đứng thẳng .

Sau một lúc lâu, Chu Nguyên Chương đột nhiên ha ha cười nói  “Thôi thôi, ta cũng chỉ là tùy tiện nói , ngươi nếu không muốn, quên đi!” Lại thở dài nói “Tốt lắm, ngươi lui ra đi. Ai, trẫm cũng mệt mỏi.”

Chu Lệ  vì thế cung kính hành lễ, rời khỏi Phụng Tiên điện.

Chu Lệ  đi ra Phụng Tiên điện, trong nháy mắt , vẻ mặt có chút âm lãnh, lập tức lại khôi phục thần sắc thản nhiên.

Hôm qua hồi phủ . không lâu sau , sứ giả trong cung đến truyền chỉ, mệnh hắn ở hôm nay tiến cung diện thánh.

Sau khi Sí nhi dự tiệc , liền truyền chỉ?

Xem ra Hoàng Tử Trừng tuy rằng không phải phụng chỉ mà đi, nhưng cái này , phụ hoàng cũng ngầm đồng ý sao ?

Chu Lệ  trong lòng cười lạnh, hôm nay diện thánh , còn nói muốn đem Sí nhi  ở lại kinh thành? Là uy hiếp hay là cảnh cáo?

Vẻ mặt Chu Lệ  bình tĩnh , chậm rãi hướng cửa cung đi ra, trong lòng lạnh lùng nghĩ, mặc kệ là uy hiếp hay là cảnh cáo, Chu Lệ  hắn tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào đem Sí nhi  từ bên người hắn mang đi!

***********

Lúc này, ở Phụng Tiên điện.

Chu Nguyên Chương nhìn theo Chu Lệ  rời đi, mới mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trong lòng thở dài, hiểu con không ai bằng cha nha .

Sau khi thái tử chết bệnh, so với việc các chư vương bắt đầu rục rịch , lão Tứ lại im lặng , thực làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.

Cũng chớ trách Doãn Văn sẽ để Hoàng Tử Trừng tiến đến mượn sức Cao Sí , nhưng Hoàng Tử Trừng này lại làm cái việc thành sự bất túc – bại sự hữu dư ( chuyện tốt thì làm không đến mà chuyện xấu lại làm dư thừa  ) , đem mượn sức biến thành hãm hại! Dám gạt Doãn Văn , một mình thiết cục diện hãm hại Cao Sí !

Hừ! Kẻ đọc sách đến toan hủ ( Toan hủ là hủ lậu và cũ rích cố chấp  không chịu tiến bộ ) !

Nhưng…… Hoàng Tử Trừng này cũng là xuất từ trung tâm đối Doãn Văn .Ai~ Thôi.

Lão Tứ không giống đám phiên vương kia mượn sức đại thần trong triều, tích cực mưu đồ đoạt thái tử vị, cái này là do hắn quá minh mẫn , hắn đã nhìn ra.

Hắn biết mình nhất định sẽ đem vị trí kia truyền cho Doãn Văn .

Cho nên…… Hắn cái gì cũng không làm.

Đúng vậy.

Hắn hiện tại cái gì cũng không làm, nhưng sau khi mình trăm tuổi thì sao ?

Chu Nguyên Chương ngửa đầu cười khổ.

Lão Tứ dã tâm, lão Tứ tài cán , ai……

*********

Lúc này, phủ đệ Yên vương  phủ ở Nam Kinh.

Chu Cao Sí   dựa vào giường, nhìn Hiểu Cầm cùng Mã Tam Bảo quỳ trên mặt đất, cười cười “Tốt lắm, đứng lên đi. Hôm qua các ngươi cũng quỳ đủ lâu.”

Hiểu Cầm ngẩng đầu, mắt rưng rưng “Đều là nô tỳ vô dụng……”

Chu Cao Sí   chậm rãi lắc đầu, mỉm cười, tươi cười ôn hòa “Hiểu Cầm, ta là chủ, ngươi là phó, dù ngươi ngăn được ta, ngươi cũng không thể ngăn ta. Chuyện lần này , là ta cố ý đi ra ngoài, ta bị thương cũng là chuyện của ta, cùng ngươi không quan hệ, tốt lắm, ngươi đứng lên đi.”

Mã Tam Bảo  bính bính dập đầu vài cái , thấp giọng nói “Thỉnh thế tử đáp ứng nô tài, về sau đi ra ngoài cũng đều mang nô tài đi cùng !”

Chu Cao Sí   nhìn về phía Mã Tam Bảo , tế mi hơi nhíu, nghiêm túc nói “Tam Bảo! Ngươi vừa mới không nghe được lời ta nói sao ? Hay là ta nói ngươi không nghe ?”

Mã Tam Bảo  sửng sốt, thế này mới chậm rãi đứng lên.

Chu Cao Sí   nhìn chằm chằm Mã Tam Bảo , hoãn hoãn thần sắc, cười cười nói “Tốt lắm, các ngươi đều đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Mã Tam Bảo há mồm muốn nói nữa, nhưng nhìn vẻ mặt Chu Cao Sí   tuy rằng ôn hòa, nhưng mặt mày lúc này có loại kiên quyết cùng uy nghiêm, đành phải cùng Hiểu Cầm lui ra.

Đợi Mã Tam Bảo  cùng Hiểu Cầm lui ra, Chu Cao Sí   nâng tay vẫy vẫy người hầu canh giữ ở cửa lại đây, chỉ chỉ thuốc mỡ trên bàn, phân  phó nói “Đem cái này cấp Hiểu Cầm cùng Tam Bảo đi.”

Người hầu cung kính đáp ứng .

Đợi người hầu lui ra sau, Chu Cao Sí   thuận thế vẫy lui nha hoàn người hầu hầu hạ trong phòng, ngửa đầu thả lỏng thân thể, thở dài một hơi .

Cha hôm nay phụng chỉ tiến cung , không biết như thế nào rồi  ?

Hoàng gia gia sẽ không làm khó dễ lão cha hắn đi?

Nhịn không được lại nghĩ tới tối hôm qua……

Cha cõng hắn từ cửa hông lặng lẽ vào vương phủ.

Sau khi vào vương phủ , trong lòng hắn lúng túng, cũng không nhẫn tâm để cho cha tiếp tục cõng , liền muốn giẫy dụa tụt xuống , nhưng cha lại quay đầu rồi thản nhiên nói một câu “Ngươi muốn toàn bộ mọi người Yên vương  phủ chạy đến xem sao?”

Hắn bị kiềm hãm, đành phải ngoan ngoãn để cha hắn cõng vào viện .

Vào viện rồi , cha nói hai ba câu rồi đuổi hết người hầu đang kinh ngạc , bao gồm Hiểu Cầm cùng Tam Bảo.

Cha dặn dò hắn vài câu liền đi tiếp thánh chỉ .

Sau, để cho hắn khó xử , đến bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy lỗ tai cùng hai má bắt đầu nóng lên .

Cha … lại giúp hắn tắm rửa !!

Hắn xấu hổ, tìm lấy cớ chối từ, nhưng sau khi hắn quẫn bách nói xong , cha hắn thản nhiên nói “Ngươi là con ta, ngươi sợ cái gì?”

“……”

Một câu nói làm hắn á khẩu không trả lời được.

Kỳ thật…… Hiện tại ngẫm lại, hắn xấu hổ bối rối như vậy cũng là có chút kỳ quái ……

Chân hắn không thể chạm nước , cha giúp hắn gột rửa cũng không có gì lạ , đúng không?

Đều là nam nhân!

Hơn nữa hắn là con của cha ……

Nhưng……

Hắn vẫn là cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng nha! Trong lòng hắn vô cùng xấu hổ ảo não , hắn đã là một đại thúc , sao có thể để cha tắm rửa cho mình đâu ?!

Khi cha giúp hắn chà lưng , thân mình hắn khẩn trương đến phát run! Quan trọng nhất …… chuyện làm cho hắn mặt đỏ chính là…… Cha hắn tự tay tẩy rửa cho hắn … ở …… Phía dưới……

Sau đó……

Hắn…… Có phản ứng !!

Sau lần luân hồi trọng sinh đến nay coi như là lần đầu tiên …… Mà lại là ở  trước mặt lão cha!!

Chu Cao Sí   nhịn không được xoay người, đem mình chôn ở trong chăn , trong lòng kêu rên, dọa người nha!!

Hắn lúc ấy cơ hồ đều muốn chui xuống đất  !

Nhưng cha hắn lại nở nụ cười???

Còn ôm hắn vào trong ngực, vỗ lưng hắn, trấn an hắn , nói đây là cái gì cái gì cái gì……

Cái gì là cái gì! Hắn biết!!!

Hắn cho dù mất đi ít nhiều trí nhớ ở hoàng tuyền lộ  , nhưng mà loại chuyện này hắn vẫn  hiểu được , được không?!

Sau đó, sau đó…… Cha hắn thế nhưng giúp hắn …… Giải phóng ……

Chu Cao Sí   lại xoay người, đem thân mình nho nhỏ của mình hung hăng chôn vào trong chăn , trong lòng than thở, hắn sao cũng liền không chịu thua kém như thế nha !

Sao lại …… Cố tình là ở trước mặt lão cha a?

Mà sau…… Hắn quá mệt mỏi cùng thực đối với mình vô dụng , càng không biết nên đối mặt cha hắn như thế nào, thành thực  thả lỏng chính mình, cam chịu liền như vậy đi ngủ!

Mà hôm nay tỉnh lại , cha hắn đã muốn ly khai.

Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hắn thật đúng là chưa nghĩ ra nên đối mặt với cha như thế nào đâu.

Ân…… Làm bộ như không có việc gì đi. Chu Cao Sí   nghĩ.

Lúc này, đột ngột , một cỗ lực đạo kéo lên chăn hắn .

Chu Cao Sí   sửng sốt, theo bản năng quay đầu, liền thấy vẻ mặt của cha hắn bất đắc dĩ cùng sủng nịch .

“Cha?”

“Ngươi muốn chết ngạt sao ?” Chu Lệ  bất đắc dĩ, một hồi đến, liền vội vàng lại đây , kết quả, đẩy ra cửa phòng, liền nhìn đến tiểu bánh bao đang liều mạng nhét mình vào trong chăn …….

Trong lòng buồn cười ,  tiểu tử này sau khi trưởng thành , một số ít thói quen sao lại vẫn như trước đây giống nhau nha ?

Mất hứng , không nghĩ ra , liền đem chính mình chui vào trong chăn!

Chui vào trong chăn có thể giải quyết vấn đề sao ?

Chu Lệ  ngồi vào trên giường, đem Chu Cao Sí   ôm ngồi dậy .

Mà khi tay Chu Lệ vừa chạm vào Chu Cao Sí , thân mình Chu Cao Sí   nhịn không được cứng ngắc .

Chu Lệ  ánh mắt hơi hơi nhíu lại, quả nhiên! Ở chính mình thủ vừa mới va chạm vào tiểu tử này khi, tiểu tử này cứng ngắc !

Là vì tối hôm qua sao?

Tối hôm qua nhìn tiểu tử này chân bị thương, không thể dính nước , nhưng lại phải tắm rửa, cứ nghĩ đến để một người nào đó hay nha hoàn nào đó tắm giùm tiểu tử này , trong lòng hắn liền thấy giận .

Vì thế, hắn tự mình động thủ, giúp tiểu tử này tắm rửa.

Nhưng…… Tận mắt thấy tiểu tử này cởi thắt lưng trước mắt mình , một thân da thịt trắng nõn liền cứ như vậy xuất hiện ở trong tầm mắt mình, đặc biệt…… Bởi vì xấu hổ nên mặt nhanh chóng đỏ lên , ánh sáng của nến chiếu lên khuôn mặt ôn nhuận đáng yêu làm mình xem không biết chán……

Chu Lệ  cảm thấy, hắn thực sự là tự để bản thân chịu tội mà!

Chậm rãi trụ vững hô hấp của mình , cố gắng đem lực chú ý phóng tới địa phương khác.

Nhưng…… Vô dụng!

Khi hắn mềm nhẹ chà lau lưng cho tiểu tử này , trong lòng Chu Lệ  không khỏi nghĩ, hắn còn có thể để tiểu tử này rời đi sao ?

Không thể!

Nhìn tấm lưng của tiểu tử , hắn không thể tưởng tượng đến việc tiểu tử này của hắn sẽ thuộc về người thứ hai !

Trong lòng bắt đầu cáu kỉnh khó nhịn, vì thế tiếp tục chà lau, hắn bắt đầu cố ý đốt lửa, nhóm lửa……

……

Nhìn chằm chằm Chu Cao Sí  trước mắt vẫn  mặt đỏ, đôi mắt Chu Lệ  xẹt qua một tia đắc ý, như thế xem ra, tối hôm qua…… Hắn nhất thời khó nhịn , cố ý nhóm lửa xem như đánh bậy đánh bạ sao?

Mỉm cười, thân thủ mềm nhẹ vuốt đầu Chu Cao Sí  “Sí nhi , chân còn đau không?”

Chu Cao Sí   chậm rãi lắc đầu “Tốt hơn nhiều.” Cố gắng thả lỏng thân thể của mình, trong lòng không ngừng nói thầm, tâm bình thường – bình thường tâm – tâm bình thường……

Chu Lệ  gật đầu, nghĩ đến đề nghị làm “Thư đồng” ngày hôm nay , khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói “Sí nhi , nếu hoàng gia gia muốn ngươi làm thư đồng Hoàng thái tôn, ngươi nhớ kỹ, nhất định phải cự tuyệt, biết không?”

Chu Cao Sí   sửng sốt, thư đồng?

“Nghe rõ chưa ?” Chu Lệ  lại nghiêm túc hỏi.

Chu Cao Sí   trong lòng cân nhắc, thư đồng? Là muốn…… Áp chế cha ? Cự tuyệt có thể mang đến phiền toái cho cha không ?

“Sí nhi ……” Chu Lệ  nhìn Chu Cao Sí do dự , trong lòng nhớ tới lời nói hôm qua tiểu tử này nói, trong lòng không khỏi mềm mại , đem Chu Cao Sí   kéo qua , ôm ở trước ngực, ôn nhu nói “Sí nhi , ngươi nghe , lạn sự này của cha , cha hiện tại tạm thời không muốn người dính vào , chỉ cần ngươi hảo hảo ở bên người cha, coi như là cũng đem cho cha một cái ô dù thật lớn để che chắn rồi  . Tương lai, chờ ngươi lớn hơn một chút, có một số việc ngươi không nghĩ động cũng phải làm ! Hiện tại, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đợi ở bên người cha, cha liền an tâm .”

Chu Cao Sí   tựa vào trước ngực Chu Lệ  , nghe lời Chu Lệ  nói, trong lòng dần dần yên ổn , thân mình cũng tự nhiên mà  thả lỏng xuống .

“…… Con đã biết.” Chu Cao Sí   ngẩng đầu rất nghiêm túc nói , lại nhịn không được nho tiếng thầm oán nói “Cha, ngươi là ghét bỏ ta vướng bận đúng không?”

Chu Lệ  cúi đầu, nâng tay niết niết cái mũi Chu Cao Sí   , trêu tức cười “Yêu, tiểu bánh bao biến thông minh rồi .”
Bình Luận (0)
Comment