Minh Hôn Với Quỷ

Chương 40

Lời này của nam hài khiến cả Huyết Vũ và Tang Ca sửng sốt.

Nàng quay đầu lại nhìn nam hài, nhưng nam hài đã rủ đầu xuống từ lâu. Ánh mắt Tang Ca nhìn nam hài đầy sự nghiền ngẫm. Huyết Vũ đứng bên cạnh nàng lại cười khan vài tiếng mở miệng nói: “Hài tử này… Thú vị thật đấy.” Giọng điệu của hắn có chút nghiến răng nghiến lợi.

Khõng ai nhìn thấy lúc nam hài cúi đầu, ánh mắt nó khẽ lóe lên ánh sáng màu đỏ, sau đó chợt vụt tắt.

“Ngươi tên là gì?” Sau một hồi nghiền ngầm, Tang Ca đột nhiên đổi câu hỏi, nàng nghiêng đầu nhìn nam hài, ánh mắt đầy nghi vấn.

Lần này nam hài không cúi đầu nữa mà ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tang Ca, rành rọt đáp từng chữ một: “Liên Trì, ta tên Liên Trì.”

Liên Trì… Cái tên này đúng là Tang Ca chưa từng nghe bao giờ.

Nàng còn chưa nói tiếp thì Huyết Vũ ở bên cạnh đã chen vào, hắn lấy tay cốc đầu Liên Trì một cái, nở nụ cười khinh bỉ: “Ta cái gì mà ta, có biết tôn ti trật tự hay không, tính theo bối phận ngươi ta là tiếu bối của hai chúng ta, lấy tư cách gì xưng một tiếng ‘ta’?”

Nam hài tên Liên Trì ăn đau, theo thói quen há miệng muốn nhe răng với hắn, nhưng há miệng được một nửa thì chợt nhớ ra Tang Ca đang đứng bên cạnh, cho nên Liên Trì không nói hai lời bày ra bộ

dạng mếu máo muốn khóc.

Tang Ca nhìn thấy vậy thì đau hết cả đầu, nàng đá Huyết Vũ một cát đoạn mở miệng nói: “Chúng ta cái gì mà chúng ta, là ta và ngươi, không phải là chúng ta.”

Huyết Vũ bĩu môi né tránh cú đá của nàng không đáp.

“Ngươi bao nhiêu tuổi? Ba trăm năm tuổi à?”

Nhìn thấy nam hài lắc đầu, Tang Ca không khỏi nghĩthầm, chẳng lẽ nàng đoán không đúng?


“Vậy là hai trăm tuổi?”

Liên Trì vẫn lắc đầu.

“Một trăm tuổi?”

Liên Trì dùng ánh mắt thất vọng nhìn nàng, nàng không nhận ra hắn sao?

Da đầu Tang Ca căng lên, đối diện với ánh mắt của Liên Trì, nàng e hèm một tiếng, bực bội nói: “Rốt cuộc là bao nhiêu?”

“Một ngày tuổi.” Liên Trì rầu rĩ đáp. Hắn mới vừa ra đời không lâu, vốn muốn cho Tang Ca một bất ngờ, không ngờ nàng lại phản ứng giữ dội như vậy.

Nhưng Tang Ca còn chưa nói chuyện mà Huyết Vũ đứng bên cạnh đã không nhịn được trợn mắt nói: “Tiểu tử ngươi lừa hài tử sao, bộ dạng này của ngươi sao có thể là một ngày tuổi! ít nhất cũng phải ba trăm năm tuổi fôi.”

Liên Trì không để ý tới hắn mà nghiêng đầu nhìn

Tang Ca, thẳng thắn hỏi: “Ngươi không tin ta sao?”

Tang Ca im lặng không đáp, xem như là ngầm thừa nhận lời của Huyết Vũ. Huyết Vũ nhất thời đắc ý không thôi.

Liên Trì thấy bộ dạng nàng như vậy cũng không thất vọng, hắn kéo tay nàng đi về phía giường ngủ. Nhưng bộ dạng của hắn thật sự thấp bé, cho nên nhìn qua thì giống Tang Ca đang dắt tay hắn hơn.

Huyết Vũ nhìn cử động của hai người vội vàng đuổi theo: “Làm gì? Bổn tọa cũng muốn xem!”


Không ai để ý tới hắn.

Liên Trì đi tới trước giường, đoạn kéo chăn ra, dưới lớp chăn bông của nàng là vô số mảnh trứng vỡ, dịch trắng ở bên trong vỏ trứng còn chảy ra hết lên giường…

Nàng quay đầu nhìn Liên Trì như đợi một lời giải thích từ hắn. Liên Trì chỉ chỉ vỏ trứng vỡ trên giường, đoạn lại chỉ vào mình, hắn chậm rãi nói: “Ta chính là nó.”

Sau đó hắn cẩn thận quan sát nét mặt Tang Ca, nhìn thấy gân xanh trên trán nàng đang nhảy lên thình thịch, hắn bồng thấp thỏm trong lòng.

Không xong, không phải Tang Ca sẽ ghét bỏ hắn đấy chứ.

Tang Ca nghiến răng ken két: “Ta chỉ muốn biết, tại sao ngươi lại nở ra ở trên giường của ta!”

Liên Trì không khỏi ấm ức: “Không phải là ngươi

đặt ta trên giường sao, ta lại không có chân, sao có thể đi chỗ khác để nở được.”

Nàng cười ha ha vài tiếng: “Vậy là thành lỗi của ta rồi đúng không?”

Liên Trì rụt rè nói: “Ngươi đừng giận, ta giặt chăn cho ngươi là được…”

“Ha ha…” Gương mặt Tang Ca vô cảm.

Huyết Vũ đứng bên cạnh trợn mắt nhìn Liên Trì, sau đó lại nhớ tới quả trứng lúc Phong Liên Dực đưa tới đây, có lẽ ngay cả Phong Liên Dực cũng không ngờ tới quả trứng đó lại nở ra nhanh như vậy… Lần này thì đúng là đau đầu thật rồi…


Biết rõ là không nên nhưng Huyết Vũ Thần Quân vẫn ngứa miệng chen vào một câu: “Tiểu tử ngươi nở ra từ trứng, theo lý thuyết những thứ có trong quả trứng đều sẽ là chất thải của ngươi, dịch trắng kia khồng phải là…”

Gương mặt Tang Ca lại càng khó coi hơn.

Liên Trì tức giận trừng mắt nhìn Huyết Vũ, sau đó mới quay đầu cấn thận từng li từng tí nói với Tang Ca: “Mới không phải đâu, ngươi nghe ta nói, ta được linh khí thiên địa uẩn dưỡng, vốn không có cái gọi là chất thải, dịch trắng kia là linh khí thành hình, nếu không tin ngươi có thể sờ thử!”

Nàng nhìn gương mặt sạch sẽ trắng nõn của Liên Trì, trong lòng cũng tin hắn vài phần.

Huyết Vũ bĩu mồi, nhưng cũng không nói chuyện nữa.

Bầu không khí rơi vào im lặng. Một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng của Tang Ca vang lên:”… Làm sao ngươi biết tên ta.”

Liên Trì phồng má đáp: “Mồi lần ngươi sờ ta, những lịch luyện, tri thức của ngươi dều sẽ truyền vào trong đầu ta.” Vì vậy hắn mới có thế vừa mới sinh ra đã biết được nhiều thứ như vậy.

“Vậy cái tên Liên Trì của ngươi lấy ở đâu ra?”

Lần này Liên Trì lại gãi gãi đầu, ngơ ngác một lúc đầu mới ngại ngùng đáp: “Khồng biết, khi ngươi hỏi tên ta, trong đầu ta đột nhiên bật ra cái tên này.”

Sau đó Tang Ca không nhìn hắn nữa mà quay sang nói chuyện với Huyết Vũ: “Quả trứng cũng đã nở rồi, khi nào các ngươi đem nó đi?”

Huyết Vũ trầm ngâm giây lát mới nói: “Đợi chút ta nói một tiếng với Phong Liên Dực. Làm phiền ngươi mở kết giới ra giúp ta.” Nói tới chuyện chính, Huyết Vũ thu lại vẻ ngả ngớn của mình, bày ra bộ dạng chính nhân quân tử, rất lịch sự nhờ vả Tang Ca.

Nàng gật đầu, ngón tay khẽ chuyển động trong khồng khí, chuyên chú dần linh lực tới đầu ngón tay để mở kết giới.

Huyết Vũ như có tâm sự, cũng không mở miệng nói chuyện với nàng, mà chăm chú nhìn vào động tác của Tang Ca.

Liên Trì thấy không ai để ý mình bèn trèo lên giường, thu dọn lại mảnh trứng vỡ cho vào một cái túi. Động tĩnh hắn gây ra thật sự quá lớn, khiến cho


Tang Ca và Huyết Vũ cũng không nhịn được ngoái đầu lại nhìn.

Huyết Vũ nhìn thấy hành động của Liên Trì, khóe miệng khẽ giật nói: “Tiếu tử ngươi thu thập thứ đó làm gì?”

Liên Trì không nhìn hắn đáp lại: “Những mảnh vỡ này đều ẩn chứa lực lượng, ta cần dùng nó để phát triển.”

“Ngươi còn có thể phát triển?” Huyết Vũ rõ ràng khồng tin, loại cấp bậc Thần do thiên địa sinh ra như bọn họ, nếu như lúc sinh ra không phải hình dạng bản thể là con non thì không cách nào phát triển thêm được.”

Ngay cả Huyết Vũ hay Phong Liên Dực lúc sinh ra cũng là hình dạng bản thể, đằng này Liên Trì lại sinh ra với bộ dạng đã biến hóa, nói rõ hắn khồng thể phát triển thêm, khả năng lớn nhất là cả đời này sẽ phải sống dưới bộ dạng đó.

“Tại sao lại không thể?” Liên Trì khó hiếu hỏi ngược lại.

Chỉ nhìn thấy Huyết Vũ nở nụ cười âm hiểm không đáp.

Tới tận khi Liên Trì túi lớn túi nhỏ thu hết mảnh vỡ vào trong nhưng Tang Ca vần còn chưa phá xong kết giới. Hắn không khỏi tò mò ghé sát đầu lại: “Ngươi làm gì vậy?”

Tang Ca không rảnh bận tâm tới hắn, Huyết Vũ đứng bên cạnh thì rảnh rỗi tán gầu với hắn vài câu:

“Như ngươi nhìn thấy chúng ta bị nhốt trong kết giới, nàng đang phá kết giới.”

Nhìn bộ dạng cau mày của nàng, Liên Trì mím môi đưa tay lên không trung cảm giác thử, quả nhiên hắn cảm thấy có kết giới. Liên Trì không nói hai lời, bàn tay nhỏ khẽ dùng sức xé rách kết giới.

Huyết Vũ nhìn thấy không khỏi cười nhạo, nhưng chưa đợi hắn cười xong, kết giới tưởng như không gì phá được lại vang lên vài tiếng răng rắc.

Liên Trì nghiến răng dùng thêm sức.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tang Ca và Huyết Vũ, kết giới vững chắc bị Liên Trì dùng tay không xé rách hoàn toàn.

Bình Luận (0)
Comment