Minh Hôn Với Quỷ

Chương 47

Tang Ca phất tay: "Đi đi đi, đừng làm phiền ta suy nghĩ.

Liên Trì nhíu mày nhìn nàng một cái, cũng không quấn lấy nàng nữa mà là rụt rè nói rằng: "Vậy ta đi tìm thứ gì cho nàng ăn nhé?"

Tang Ca vừa mới gật đầu thì hắn đã chạy biến, nhìn bóng dáng của Liên Trì dần dân khuất xa, trong đầu nàng đột nhiên lóe lên một cái, nàng vỗ mạnh một cái vào đầu mình, sau đó thầm nghĩ: Ôi chao, thảo nào nàng có cảm giác đã quên thứ gì! Huyết Vũ! Tại sao ta lại có bộ dạng giống ngươi a a al

Tới khi Liên Trì bưng bát canh cá quay trở lại thì Tang Ca đã thay bộ y phục mới, hôm nay nàng mặc bộ xiêm y hồng nhạt, cổ áo xẻ đôi lộ ra bờ vai trằng muốt, xương quai xanh tinh xảo, gấu váy được thêu hình phượng hoàng rất tinh xảo, lúc nàng bước đi tà váy khế động khiến hình phượng hoàng thêu đó sinh động như thật. Ma tộc vốn ăn mặc rất mát mẻ, bộ y phục của Tang Ca cũng được xem là bình thường. Nhưng đối với Liên Trì thì lại là cực kì không ổn!

Chỉ nhìn thấy gương mặt hắn đỏ ửng bất thường, sau đó vội vàng đặt bát canh trên tay xuống bàn, rồi lôi từ trên giường ra một chiếc áo choàng màu đỏ rực, hắn không hề do dự khoác nó lên người nàng.

Đương lúc Tang Ca đang ngẩn người ra Liên Trì đã cài chặt cổ áo choàng, áo choàng rộng lớn gần như che hết thân thể Tang Ca, che đi phần vai, cả dáng người hoàn hảo của nàng.

Mí mắt Tang Ca giật giật, nàng không chút do dự kéo áo choàng xuống: "Làm gì?"

Nét ửng đỏ trên gương mặt Liên Trì vẫn chưa tan biến hết, chỉ thấy hắn lắp bắp nói: "Ta... Ta sợ nàng lạnh."

"... Tiết trời tháng tư, lạnh ở đâu ra?" Tang Ca u ám nói.

"..." Lần này Liên Trì trầm mặc thật lâu. Hồi lâu sau hắn mới phồng má nhỏ giọng nói: Dù sao ta cũng không thích nàng mặc như vậy."


Tang Ca dùng ngón tay thon dài chọc chọc vào hai má bánh bao của Liên Trì, bộ dạng Liên Trì bây giờ môi hồng răng trắng, không khó để nhận ra sau này lớn lên sẽ khuynh đảo trái tim của biết bao thiếu nữ, tất nhiên những thiếu nữ đó không bao gồm Tang Ca. Chỉ thấy nàng cười cười nói: "Trước khi ngươi xuất hiện, những bộ y phục hở hang hơn ta cũng đã từng mặc rồi, có gì mà không thể mặc chứ?"

Liên Trì trợn tròn mắt giống như không thể tin vào †ai mình.

Nhìn bộ dạng đó của hắn, Tang Ca không khỏi bật cười, nàng xoa xoa đầu củ cải nhỏ của hắn, ôn tồn đáp: "Cho nên, tiểu hài tử thì yên tâm làm tiểu hài tử đi, đừng làm ra vẻ đại nhân, biết chưa!"

Liên Trì rũ đầu rầu rĩ không đáp.

Tang Ca cũng không để ý tới hắn nữa, sau khi ăn xong bát canh cá mà Liên Trì đem tới nàng mới chợt nhớ ra, hình như từ hôm qua tới giờ nàng chưa từng thấy hắn ăn gì cả.

"Ngươi có đói không?" Tang Ca dắt tay hắn chuẩn bị tới chỗ Phong Liên Dực thì đột nhiên nàng lại dừng lại hỏi một câu.

Liên Trì ngước đầu lên nhìn nàng, có hơi không hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy, nhưng rất ngoan ngoãn lắc đầu.

Bấy giờ Tang Ca mới thấy yên tâm. Nhưng vừa bước ra khỏi tẩm điện của mình, nàng lại cảm thấy không ổn, bởi vì sự xuất hiện của Liên Trì thật sự rất đột ngột, sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có.

"Ngươi biến trở về bản thể đi, ta ôm ngươi." Tang Ca dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.

Đối diện với ánh mắt đó của nàng, không hiểu vì sao Liên Trì lại thấy run rẩy trong lòng. Nhưng lời của nàng lại khiến hắn không vui, hắn hỏi lại: "Tại sao?"

"Ta muốn đưa ngươi ra ngoài chơi, nhưng bộ dạng này của ngươi thì không tiện." Tang Ca nói dối không chớp mắt, mặt cũng không đổi sắc.

Nhưng Liên Trì cũng không để ý giải thích đó của nàng, hắn chỉ là thuận miệng hỏi một câu, chỉ cần được ở cùng một chỗ với Tang Ca thì đi đâu cũng được.

Nhìn thấy hắn ngoan ngoãn biến trở về bản thể, Tang Ca không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm, nàng còn tưởng phải tốn một phen miệng lưỡi để dỗ dành hắn nữa cơ.

Liên Trì lúc mang bộ dạng con người thì vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lúc trở về bản thể thì lại không như thế. Hắn ỷ vào việc Tang Ca có niềm yêu thích đặc biệt đối với động vật có lông mềm, cho nên

không chút kiêng nể lè lưỡi liếm lòng bàn tay nàng.

Đối với những thứ mà bản thân yêu thích, Tang Ca phá lệ tha thứ cho hành động đó của hồ ly.


Cung U Lan của Phong Liên Dực vẫn quạnh hiu như cũ. Đi qua từng đoạn hành lang dài, cuối cùng Tang Ca cũng nhìn thấy Phong Liên Dực đang phơi thuốc ở trong sân.

Gương mặt hắn bình lặng như nước, hành động trên tay lại như nước chảy mây trôi, kết hợp với khung cảnh u lãnh nơi đây không khỏi khiến cho người ta có cảm giác năm tháng bình lặng êm đềm.

Trong lòng Tang Ca cũng thấy thoải mái hơn, nàng nâng chân đi về phía hắn.

Nhưng còn chưa đi được hai bước thì Phong Liên Dực như có mắt ở sau lưng, hắn bỗng lạnh giọng nói: "Đừng đạp lên thảo dược của ta."

Tang Ca cúi đầu nhìn xuống, nàng nhấc chân ra, quả nhiên nhìn thấy một gốc Linh Chi nhỏ bằng ngón tay cái bị nàng đạp trúng hiện ủ rũ không chút sức sống.

Tang Ca cảm thấy hơi có lỗi: "Xin lõi, ta không để ý."

Chỉ thấy Phong Liên Dực phất phất tay, hắn cũng không thật sự để tâm tới gốc Linh Chỉ đó lắm, thứ khiến hắn quan tâm chính là con hồ ly nằm trong tay nàng.

Phong Liên Dực liếc mắt nhìn qua, tới khi ánh mắt chạm phải hồ ly như tay nàng thì không khỏi dừng lại lâu hơn một chút.

"Quả trứng đó nở rồi à?" Hắn mở miệng lạnh nhạt nói, tuy rằng giọng điệu bình tĩnh nhưng vẫn không che dấu nỗi sự kinh ngạc trong đó.

Tang Ca gật gật đầu, sau đó đưa hồ ly trong lòng bàn tay ra: "Trả cho các ngươi."

Phong Liên Dực vươn tay muốn túm lấy hồ ly, nào ngờ vừa mới đưa tay ra đã bị móng vuốt hồ ly cào cho một cái. Móng vuốt cực kỳ sắc bén, tuy rằng mới chỉ sượt nhẹ qua lòng bàn tay Phong Liên Dực nhưng cũng khiến bàn tay hắn máu tươi đầm đìa.


Chứng kiến hành động đó của hồ ly, Tang Ca âm †hầm kinh ngạc. Nàng chưa từng thấy Liên Trì có phản ứng kháng cự lớn như thế, ngay cả lúc đối mặt với Huyết Vũ, nó cũng chỉ là có loại địch ý mơ hồ, nhưng cũng không có hành động gì quá đáng hơn, vậy mà bây giờ lại động thủ với Phong Liên Dực.

Phong Liên Dực nhanh chóng dùng linh lực làm lành vết thương, nhưng miệng vết thương lại giống như khe nứt thiên địa, dùng cách nào cũng không thể khiến vết thương khép lại được, máu cũng không thể cầm.

Phong Liên Dực có thể cảm giác được từ miệng vết thương đang phát ra một loại lực lượng đối chọi với lực. lượng nguyên bản của hẳn, loại lực lượng đó còn không ngừng cần nuốt lực lượng của hắn. Hắn không dám dùng linh lực khôi phục vết thương nữa, chỉ đành để mặc. cho máu chảy như vậy.

Tang Ca nhìn thấy bàn tay hắn chảy máu đầm đìa không nhịn được nói: "Tay của ngươi..."

"Không có vấn đề, chỉ là không nghĩ tới tính khí nó còn rất lớn... Phong Liên Dực hơi ngừng một lát, sau đó mới nói tiết. Nếu nó đã không muốn theo ta, vậy thì tiếp tục để nó ở chỗ quận chúa Tang Ca vậy, quận chúa Tang Ca không có ý kiến gì chứ?"

"Ta..." Có ý kiến!

Câu này của nàng còn chưa nói hết đã bị Phong Liên Dực cắt ngang: "Thủ pháp bày kết giới kia có rất nhiều chỗ huyền diệu, ta tin rằng quận chúa Tang Ca còn nhiều chỗ vẫn chưa nhìn ra đúng không?”

"Ta..." Tang Ca có hơi dao động. "Để nó đi theo ta thì ta phải tốn thời gian chăm sóc nó, sợ rằng sẽ không có thời gian dạy cho quận chúa đâu."

"Được thôi." Tang Ca gật đầu không chút do dự, dù sao để Liên Trì đi theo nàng cũng không mất miếng thịt nào, nhưng trận pháp kia nếu như Phong Liên Dực không chỉ dạy thì có lẽ nàng sẽ không ngộ ra được.

Bình Luận (0)
Comment