Minh Hôn Với Quỷ

Chương 94

Gọi ta là Cửu Ca

Câu chuyện về quận chúa Tang Ca bỗng chốc trở thành điều cấm kị ở cả trong hai giới Thiên Ma, ngay cả những kẻ tham gia vào cuộc chiến năm đó cũng đã biến mất không chút tung tích, sau này trận đại chiến cuối cùng, Hồng Liên trở về Ma tộc ngay lập tức liệt tên Tang Ca vào điều cấm, không cho phép kẻ khác nhắc tới trước mặt mình nửa lời.

Mà bao nỗ lực của Phong Liên Dực ngăn cản sự sụp đổ của Thần giới cũng không thể áp chế được lửa giận, sự phân nộ của Liên Trì. Một kiếm tung hoành nam thiên môn, quét sạch Tam giới. Thiên tộc cuối cùng cũng không thoát được khỏi vận mệnh sụp đổ.

Sau khi Thiên tộc sụp đổ, hoàn toàn biến mất, Phong Liên Dực và Huyết Vũ cũng đồng thời không còn tung tích.

Liên Trì lật tung cả lục giới để tìm bọn họ nhưng đều vô vọng, tìm tới mức ngay cả Diêu Phù Tang cũng không đành nhìn hắn tiếp tục phát điên như vậy nữa, nàng cảm thấy trong chuyện này bản thân mình cũng có một phần lỗi, cho nên quyết định dùng ba kiếp tình duyên của mình, để tạo thành một kiếp cho Liên Trì và Tang Ca ở bền nhau.

Chuyện tạo ra một kiếp tình duyên vốn không hề dễ dàng, tới khi một kiếp sắp được hoàn thành thì cũng đã là ngày thứ tám mươi chín sau khi Tang Ca tan biến, cũng là sau khi Thiên tộc và Ma tộc sụp đổ.

Bọn họ dừng chân ở Mê Vụ Lâm Sâm, bầu trời ảm đạm não nề. Diêu Phù Tang bước ra khỏi hang đá, gương mặt vốn xinh đẹp giờ đầy mỏi mệt, trên tay nàng còn cầm một bình ngọc nhỏ màu trắng đục. Phù Tang lắc lắc đầu, đứng dậy đi tìm Liên Trì.


Mà nàng cũng chẳng phải mất công đi tìm Liên Trì lâu, bởi vì hai hôm nay hắn chỉ đến một nơi, hồ Ngọc Lộ.

Hồ Ngọc Lộ là một nơi nằm sâu trong Mê Vụ Lâm Sâm, nguy hiểm trùng trùng, nhưng lại là một nơi rất đẹp, nước hồ lúc nào cũng là một màu xanh lục bích long lanh. Chưa kể xung quanh hồ là các loại hoa đủ màu sắc như tô điểm thêm cho cảnh sắc nơi này.

Phù Tang từng nghe Liên Trì nhắc tới hồ này, hắn nói rằng trước kia đã hứa với Tang Ca sẽ dẫn nàng tới chỗ này chơi. Hiện tại không còn ai có thể ngăn cản được bọn họ nữa, đã đến lúc hắn phải thực hiện lời hứa của mình rồi.

Quả nhiên, khi tới gần hồ Ngọc Lộ đã nhìn thấy Liên Trì đã ngồi sẵn ở đó từ lâu, mái tóc bạc rũ xuống che khuất gương mặt của hắn, Phù Tang còn nhìn thấy trên trường bào đen tuyền của hắn còn đọng sương sớm, Liên Trì đang vuốt ve thanh Phượng Loan của Tang Ca, chuôi Phượng Loan vốn màu đỏ thắm giờ đây lại ảm đạm nhợt nhạt. Thanh kiếm nằm im lìm trong tay hắn không có chút phản ứng nào, giống như chỉ là thanh kiếm bình thường.

Diêu Phù Tang bước tới gần, chẳng nói chẳng rằng giơ bình ngọc ra trước mắt của Liên Trì. Ban đầu Liên Trì không mấy để tâm, nhưng sau khi nhìn thấy thứ trong †ay nàng là gì mới ngẩng đầu lên nhìn, khàn giọng hỏi: "Thật ư?"

Diêu Phù Tang nhét bình ngọc vào tay hắn, thở dài nói: "Tuy răng khả năng rất nhỏ, nhưng có lẽ sẽ hữu dụng. Ngươi tới Quỷ giới, tha thứ này vào Vãng Sinh trì, có lẽ vài năm sau, cũng có lẽ là vài ngàn năm, hoặc lâu hơn nữa... Chung quy cũng sẽ có ngày nàng ấy sẽ sống lại.

Liên Trì nhìn ngắm bình ngọc hồi lâu, sau đó mới cẩn thận nhét nó vào ống tay áo. Bấy giờ hắn mới đứng dậy rời đi. Diêu Phù Tang nhìn theo bóng lưng Liên Trì, bỗng hét lớn: "Liên Trì, ta đi đây, không hẹn gặp lại!"

Nàng nhìn thấy rõ ràng bóng lưng Liên Trì khẽ cứng lại, nhưng rất nhanh sau đó hắn lại tiếp tục bước đi. Diêu Phù Tang nhìn lên trời, bỗng nhiên thông suốt ý của Thiên đạo. Có lẽ sự cố gắng của Liên Trì cuối cùng cũng khiến Thiên đạo cảm động, quyết định cho hai người bọn họ một lối thoát.

"Vậy còn ta thì thế nào? Bây giờ ta nên theo ai đây?"

Bên cạnh bỗng nhiên vang lên âm thanh, Diêu Phù Tang giật mình ngó nghiêng xung quanh: "Kẻ nào!"

Âm thanh đó có vài phần ủ rũ: "Nhìn xuống dưới chân ngươi đi, ngươi sắp đạp phải ta rồi."

Diêu Phù Tang cúi đầu nhìn, thì phát hiện dưới chân mình là một người giấy nhỏ xíu. Là người giấy chứa đựng sức mạnh của Thiên địa mà chính nàng đã tạo ra. Phù Tang không có tâm tình đùa với nó, nàng hừ lạnh một tiếng: "Liên Trì đặt tên cho ngươi, cũng xem như có công sinh thành, không đi theo hắn thì đi theo ai."


Người giấy bay vọt lên không trung, uốn éo thân thể vài lần chán ghét nói: "Ta ghét nhất là hắn! Cướp lực. lượng của ta thì thôi đi, lại còn bắt ta phải đi theo hắn!"

Người giấy tên là Tử Trúc, cũng chính là Ý Chí Thiên Địa nguyên bản nằm trong thân thể con Bạch Xà của Huyết Vũ, vài chục ngày trước, trong lúc đám người hội ngộ tại chiến trường Thiên Ma, nó nhìn thấy lực lượng ở trên người giấy, cho nên lén lút chui vào trong.

Nào mà ngờ bị nhốt luôn trong thân thể người giấy này. Chuyện này vẫn khiến nó tức giận không thôi, nhưng Phù Tang không thèm đặt cơn tức của nó vào. mắt, nàng nói: "Ngươi chỉ là một người giấy, ai mà thèm để ý tới tâm tình của ngươi. Nhưng ta cảnh báo ngươi, Liên Trì không phải là một người rộng lượng, dù sao tiền căn gây ra chuyện này cũng là từ ngươi, nếu không phải tại ngươi sao Phượng tộc có thể diệt tộc chứ. Tốt nhất ngươi nên đề phòng hắn một chút, bây giờ hắn mà muốn giết ngươi thì không khác gì muốn giết một con kiến."

Thân thể Tử Trúc hơi run rẩy, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng.

"Ta đi đây, ngươi cũng đi đi."

Diêu Phù Tang phất tay, xoay người đi thẳng.

Tử Trúc vội vàng bay theo sau: "Từ từ ta còn có chuyện muốn hỏi mài"

Tương truyền cảnh giới cuối cùng của Nhất Đóa Liên Nhược có thể đưa người ta trở về quá khứ...

Ngày thứ tám mươi chính sau khi Thiên giới sụp đổ, trời đổ mưa máu. Dưới cơn mưa tầm tã, Liên Trì nhìn thấy rõ ràng bóng dáng yêu nghiệt của Huyết Vũ cầm dù đi tới trước mặt mình.


"Ta muốn cứu Tang Ga, cần ngươi giúp một tay." Huyết Vũ không hề dài dòng, nói thẳng vào vấn đề chính.

"Được." Liên Trì cũng gật đầu không chút do dự, cũng không thèm hỏi hắn ta và Phong Liên Dực bấy lâu nay ở đâu.

Huyết Vũ vốn không phải người nhiều lời, hắn nghiêng dù che cho cả Liên Trì, Liên Trì chỉ nhìn thấy cảnh sắc xung quanh cơn mưa máu không ngừng thay đổi.

Giọng nói đều đều lạnh lẽo của Huyết Vũ vẫn luôn vang bên tai: "Nhất Đóa Liên Nhược của ta có tất cả chín cảnh giới, cảnh giới cuối cùng chính là nghịch chuyển thời không, có thể đưa người trở về với quá khứ."

Đôi mắt Liên Trì run rẩy, hắn thảng thốt: "Ý ngươi là ngươi đang sử dụng cảnh giới cuối cùng của Nhất Đóa Liên Nhược, đưa chúng ta trở về thời điểm Tang Ca còn chưa chết để cứu nàng?”

"Đúng mà cũng không đúng." Chưa đợi Liên Trì đáp lại, hắn đã nói "Nhất Đóa Liên Nhược không thể thay đổi quá khứ, cái chết của Tang Ca vẫn sẽ xảy ra, nhưng ngay sau khi nàng chết, chúng ta sẽ thu giữ lại tất cả tàn hồn còn sót lại của nàng, kế đó ta tự có cách cứu nàng."

Nói với đây, Huyết Vũ bỗng nhiên mỉm cười nói một câu chẳng hề liên quan: "Có lẽ ngươi đoán được tên Huyết Vũ của ta được lấy từ đâu rồi chứ? Chính là dựa vào cảnh giới cuối cùng của Nhất Đóa Liên Nhược, huyết vũ... mưa máu... Nhưng bây giờ đột nhiên ta lại chán ghét cái tên này rồi, kể từ bây giờ ngươi có thể gọi ta là... Cửu Ca"

Bình Luận (0)
Comment