Minh Nguyệt Chiêu Chiêu

Chương 7

10

Đêm đó Tôn Diễm và ta đã hoàn thành đêm động phòng của lễ thành thân.

E hèm, khụ khụ, chuyện là thế này đây.

Đêm đó ta hỏi Tôn Diễm khi nào chúng ta mới có thể khởi hành đi Giang Nam.

Lúc đó hắn đang đọc sách, thuận miệng nói: “Nàng vội vàng muốn rời cung như vậy sao.”

"Đúng."

Trong cung thực sự quá nhàm chán.

Thấy ta đồng ý, hắn đặt cuốn sách xuống, hỏi một cách vô nghĩa:

“Nàng nghĩ sao về những lời ta nói hôm đó?”

?

Lời nào?

Nhìn thấy vẻ bối rối của ta, hắn tỏ vẻ bất lực.

Hắn ngại ngùng ho hai tiếng, sau đó lén nhắc nhở ta: “Mẫu thân của các bảo bối đó.”

Ta ngay lập tức hiểu ý hắn là gì.

“Gì cơ?” Ta cố tình giả vờ ngu ngốc.

"Chờ chúng lớn lên, ta có thể trút bỏ gánh nặng, sau đó ta có thể cùng nàng đi bất cứ nơi nào nàng muốn." Hắn đơn giản nói, không hề đỏ mặt.

“Nhưng ta có thể tự đi mà không có chàng mà.” Ta cố tình làm khó hắn.

“Không được.” Hắn phản đối, sau đó giả vờ bị tổn thương, che tim, chỉ vào ta với vẻ không thể tin nổi hỏi:

“Nàng có muốn nhìn nữ nhân khác sinh con cho ta không!”

Nghe như thể ta đã làm điều gì đó tàn ác và xấu xa lắm.



"Không sao đâu," Ta đến gần hắn, nắm lấy cổ áo và nói với hắn một cách rất nghiêm túc, "Đi thì cứ đi thôi."

Ta không biết rốt cuộc đang nói chuyện chuyển thành lăn giường như thế nào.

Hắn đè ta xuống, có chút trịnh trọng. Ta nhìn vào mắt hắn, nhận ra đây hoàn toàn không phải là một vực sâu, mà là bầu trời đêm, những ngôi sao lấp lánh trong đó đã lấy đi tất cả tầm nhìn của ta.

Những ngôi sao vô cùng sáng.

Ta khẽ ngân nga, nắm lấy cổ áo hắn rồi tiến đến chủ động hôn người thương.

Sau đó, một nụ hôn sâu rơi xuống.

Ta cong khóe môi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ta biết, từ giờ trở đi sẽ chỉ có hai chúng ta với nhau.



Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta đang nằm trong vòng tay Tôn Diễm.

Lúc đó hắn đã tỉnh dậy, gục đầu vào tay nhìn ta mỉm cười.

“Nàng yêu ta quá rồi sao.” Hắn cười, “Ngủ cũng phải lăn vào vòng tay ta mới chịu.”

Vô lý! Đó là do ta ngủ ngon quá! Làm sao ta có thể lăn vào vòng tay của chàng được!

Nhất định là do chàng h.áo sắc trước!

Ta tức giận đến mức suýt đá hắn ra khỏi giường. Nhưng không phải là ta không muốn đá, chỉ là ta căn bản không đá được mà thôi...

Mỗi ngày sau đó, ta đều thức dậy trong vòng tay hắn. Ta không thể cưỡng lại được nên đành chịu thôi.

Nửa tháng sau, chúng ta lên đường đi Giang Nam.

Vì không muốn lộ mặt nên chúng ta giả vờ làm người bình thường.

Hắn cùng ta ngắm cảnh đẹp non nước Giang Nam, đi dạo khắp nơi, mặc dù chưa đủ tận hứng, nhưng mấy ngày nữa chúng ta phải về cung rồi.

Trên xe ngựa trở về hoàng cung, ta ôm kẹo đường mua trên đường đi ngồi một góc gặm.

Tôn Diễm liếc ta mấy lần rồi cười nhạo ta lớn rồi mà còn thích ăn kẹo đường.

Ta khịt mũi, không thèm để ý hắn.

Một lúc sau, hắn nghiêng người hỏi: “Kẹo có ngon không?”

Hóa ra là thèm ăn đồ ngọt. Ta liếc nhìn hắn, lấy một thanh ra đưa cho hắn.

“Đây, chàng nếm thử đi.” Ta ngậm đường trong miệng, giọng nói lúng búng.

Không ngờ hắn lại không nhận mà tiến lại gần ta, cúi đầu hôn lên môi ta.

Nụ hôn lướt như chuồn chuồn.

Cây kẹo ta định đưa cho hắn rơi xuống đất kêu lạch cạch, ta mở to mắt nhìn.

“Ta nếm được rồi.” Hắn nghiêng đầu nhìn ta, mỉm cười ranh mãnh.

"Ngọt lắm."

Còn ta vẫn ngơ ngác nhìn hắn, không ngờ hắn lại lợi dụng chuyện đó để hôn ta.

Ta cúi xuống nhặt thanh kẹo đã bị vỡ thành nhiều mảnh dưới ánh mắt tươi cười của hắn, không hiểu sao lại buột miệng: "A! Kẹo của ta!"

Hắn chạm vào đầu ta, an ủi nói: “Không sao đâu, chúng ta sẽ mua lại.”

Ta lắc đầu, đầy tiếc nuối. Thực ra đó không phải là điều ta muốn nói với chàng đâu.

Điều ta muốn nói, là hắn còn ngọt hơn kẹo nữa

Vài tháng sau, trong cung vui mừng vì ta đã có hỉ mạch.

Nương đến thăm ta thường xuyên. Khi ta bị thương, bà có đến gặp ta và khóc rất nhiều, khỉ khăng khăng muốn đưa ta về nhà.

Kết quả là bị cha ngăn lại.

Sau khi ta có thai, bà không còn muốn đưa ta về nhà nữa mà chuyển qua lo lắng không biết ta sẽ sinh con trai hay con gái. Nương vô cùng kích động, nói với ta rằng trẻ con lớn rất nhanh, cho nên phải chuẩn bị tất cả quần áo từ bé đến lớn dần.

Những chuyện này ta không cần lo lắng, bởi vì nương và Thu Lạc đã giải quyết rất nhanh.

Và vì sợ xảy ra tai nạn khi mang thai nên ta rất ít khi ra ngoài.

Thẩm Thanh Hà cũng đã quay lại, thậm chí còn vào cung gặp ta.

Nhưng lần này nàng quay lại để thành thân với người khác.

Nàng gặp Tôn Giác trên đường đào hôn, hai người quyết định đi lang thang khắp nơi và cuối cùng ở bên nhau. Thế là nàng quay trở lại, từ “tỷ tỷ” chốn thâm cung biến thành tẩu tử của ta.

Những ngày ở trong cung vẫn như trước, thỉnh thoảng đọc thoại bản, thỉnh thoảng lại cầm kim thêu thùa một chút.

Ta cũng đã thêu cái hà bao mà Tôn Diễm muốn.

Khi ta đưa nó cho hắn, hắn hơi ngạc nhiên vì tưởng rằng ta đã sớm quên nó.

Hắn kìm nén niềm vui, buộc hà bao quanh eo, sau đó giả vờ nghiêm túc nói rằng sợ ta quá sức nên không cho phép ta thêu thùa nữa.

Ta nhìn đôi môi tủm tỉm cười của hắn mà bất giác bật cười theo.

Nhưng ta ngừng cười ngay lập tức.

Quãng thời gian hạnh phúc nhanh chóng kết thúc. Về cơ bản, ta ăn gì cũng nôn ra, sau đó là không thể ăn được gì, chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn là đã nôn nao.

Ta nghĩ đến lúc nương mang thai ta, người hẳn cũng phải khổ sở như vậy.

Trong vài tháng đó, việc ta làm hằng ngày chỉ có ăn và nôn.

Vài tháng sau, đứa bé chào đời.

Quá trình diễn ra rất suôn sẻ, là bé trai.

Ta cảm thấy như mình đang tiến một bước gần hơn tới việc rời khỏi cung.

Chỉ lần này, sẽ có người rời đi cùng với ta.

Tôn Diễm nhân cơ hội này phong ta làm hoàng hậu. Không lâu sau, trong triều có người nói hậu cung trống rỗng, lại dâng tấu đề nghị một cuộc tuyển tú khác, Tôn Diễm không đồng ý nhưng tấu chương vẫn đều đều được đưa lên.

Thế là Tôn Diễm nghĩ ra một biện pháp, nếu có ai đề nghị dâng nữ quyến nhà mình vào cung, hắn sẽ tìm cơ hội lục soát. Kết quả là, rất nhiều tên quan tham ô đã bị phát hiện.

Sau đó, mọi người đều sợ hãi, sợ bị phát hiện có việc gì nghiêm trọng nên không dám can dự vào chuyện này nữa.

Khi ta mang thai lần cuối, hoàng tử lớn Tôn Cư An đã sáu tuổi.

Khi đó Tôn Diễm đã có hai vị hoàng tử, khỏi cần nói, chúng đều là do ta sinh ra.

Cũng nhờ hắn mà ta mới hiểu được cảm giác trong bụng có 2 đứa bé là như thế nào.

Nhưng lần này lại càng khó khăn hơn. Khi ta sinh con, ta gần như không thể sống sót do khó sinh.

Khi ta tỉnh dậy, hắn nắm lấy tay ta, ôm chặt và nói với ta rằng hắn sẽ không bao giờ để ta có thai hay sinh con lần nào nữa.

Kỳ thật trước đây hắn cũng từng nói như vậy, nhưng ta nghĩ nếu Tôn Cư An không thích làm hoàng đế, có thêm một người anh em sẽ cho con thêm một lựa chọn.

Vì chứng khó sinh của ta, Tôn Khê Lạc ban đầu không được cha nó yêu thích cho lắm, nhưng hóa ra, lời nam nhân nói ra toàn là giả dối.

Khi con bé lớn lên, nàng sẽ túm lấy ống quần Tôn Diễn gọi cha, địa vị của nàng trong lòng Tôn Diễn lập tức vượt qua cả hai hoàng huynh của nàng.

Tôn Diễm quản lý công việc đất nước rất tốt. Khi còn làm Hoàng đế, hắn đã càn quét nhiều quan chức tham ô. Người dân được sống và làm việc trong hòa bình, hạnh phúc, cảm giác như một thời đại thịnh vượng.

Về phần tại sao ta lại biết?

Tất nhiên là vì chúng ta thường ẩn danh đi tuần tra riêng rồi.

Khi Tôn Cư An đủ lớn, Tôn Diễm đã bỏ lại công việc, cùng ta đi ngao du.

Con thứ Tôn Tư Nguy nói rằng, nếu huynh trưởng Tôn Cư An đã trị vì đất nước, vậy nó sẽ bảo vệ đất nước khỏi nguy hiểm.

Ta mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc…

Vì vậy Tư Nguy bắt đầu luyện võ thuật với Thẩm Mục Hành khi lên bảy tuổi, và trở nên nổi tiếng trong quân doanh khi mới mười sáu.

Về phần Khê Lạc, tính tình của nàng không hề vui vẻ như ta mà ngược lại còn rất điềm tĩnh. Về việc chúng ta bỏ trốn, nàng xua tay không chút do dự:

“Hai người mau đi đi. Đừng ngày nào cũng phát cơm chóa trước mặt con nữa."

Thế là ta và Tôn Diễm bỏ chạy.

Thế giới bên ngoài thật rộng lớn và hấp dẫn.

Tôn Diễm đứng bên cạnh ta, nhìn mây trôi bồng bềnh, nước trời xanh thẳm.

Tôn Diễm từng hỏi ta tại sao lại muốn đi Giang Nam đến thế.

Tai lắc đầu, nhìn hắn mỉm cười.

Thực ra không phải ta muốn đến Giang Nam.

Mà ta chỉ muốn đến Giang Nam để đợi chàng mà thôi.

(Ngoại truyện: Tôn Diễm)

Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ấy là ở cung của mẫu thân.

Ngày hôm đó, Tôn Thái hậu, Tôn thừa tướng cùng nàng vào cung, tình cờ ta cũng có mặt ở đó.

Nàng kém ta ba tuổi, rất dễ thương và đáng yêu.

Nàng ấy cũng rất hoạt bát náo động, phu nhân thừa tướng luôn nhắc đến những rắc rối do nàng ấy gây ra ở nhà, nói rằng mỗi lần Thừa tướng muốn phạt nàng chép sách, nàng liền ôm cánh tay ông rồi khóc. Nàng chỉ giả vờ khóc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn xem biểu tình trên mặt Thái hậu và phu nhân thừa tướng.

Nàng nghe xong liền nhảy dựng lên nói:

"Đó không phải là nhìn lén! Đó là quan sát trung thực!"

“Hãy cho ta biết con quan sát được điều gì?” Thái hậu quan tâm hỏi nàng.

“Nếu sau khi con gây chuyện xong mà vẻ mặt của cha nương vẫn nghiêm túc thì chuyện này sẽ phiền phức lắm, rất có thể con lại bị phạt chép sách. Nhưng nếu họ không nhịn được cười thì chắc chắn sẽ không phạt con nữa!” Nàng nói rất tự hào, như thể đang miêu tả một chuyện gì đó rất vui vẻ.

Nhìn nàng ta chỉ thấy buồn cười.

Nàng dường như không quan tâm đến những gì Thái hậu và thừa tướng sắp nói, một lúc sau, nàng lẻn đến chỗ ta và thì thầm một cách bí ẩn: "Ca ca, ca thật là đẹp trai!”

"Ngươi cũng rất xinh đẹp." Ta trả lời.

Không ngờ, nàng lại cười đắc chí: "Ta biết mà."

Một cô bé tự luyến.

Ta và nàng nhanh chóng thân thiết, và chúng ta đã trò chuyện rất lâu. Khi thái hậu nhận ra, bà vẫy tay gọi hai chúng ta lại.

Thái hậu sờ lên đỉnh đầu cười hỏi ta:

"Ta giao Triêu nhi làm Thái tử phi của con nhé, thế nào?"

“Thái tử phi là gì?” Nàng bối rối hỏi.

"Ừm... Thái tử phi sẽ ở bên cạnh vị ca ca này đến hết cuộc đời." Thái hậu có chút lúng túng, chỉ vào ta, nhịn không được trả lời.

Thực ra lúc đó ta cũng chưa hiểu lắm thái tử phi là thế nào, nhưng chỉ nghĩ đến sẽ có người đến chơi cùng mình là ta cảm thấy vui mừng.

Ta chỉ có một người em trai là Tôn Giác, nhưng chẳng bao giờ thấy mặt nó đâu cả. Vì thế trong cung điện này không có ai tầm tuổi ta để nói chuyện với ta cả.

Nàng còn chưa kịp trả lời, Thừa tướng phu nhân đã từ chối:

“Chỉ đùa thôi… Triêu Nhi quá nghịch ngợm, không thể ở trong cung được.”

Thừa tướng phu nhân hạ giọng, có chút bất đắc dĩ cười nói:

"Hơn nữa... ta không muốn nàng sau này phải cùng người khác tranh ân sủng."

Chủ đề này đã bị bỏ qua, nhưng ta biết rằng nàng vẫn sẽ phải rời đi, và cuối cùng ta vẫn sẽ là người duy nhất trong cung.

Nhưng khoảng thời gian đó, ta có một mối liên kết không thể tách rời với nàng.

Lần thứ hai ta gặp nàng ấy là ở Hộ quốc tự.

Ngày hôm đó ta biết được mẫu phi là bị Tề phi giết hại, ta không muốn tin, lại càng không thể tin được.

Tề phi từ nhỏ đã đối với ta rất tốt. Dù do mẫu thân sinh ra nhưng bà vẫn luôn lãnh đạm, ta rất biết ơn mẫu thân đã nuôi nấng nhưng ta chưa bao giờ cảm nhận được tình mẫu tử từ bà.

Trước khi mẫu phi rời đi, bà còn nắm tay ta và nói ta hãy đến gặp Tề phi nếu sau này gặp rắc rối gì. Cho đến nhiều năm sau khi bà rời đi, ta vẫn luôn cảm thấy Tề phi đối xử chân thành với hai mẹ con ta, đó là lý do tại sao mẫu phi rất tin tưởng bà, thậm chí còn muốn giao ta cho bà chăm sóc.

Phải đến ngày hôm đó ta mới nhận ra mình đã sai, quá sai.

Ngày hôm đó, ta ngơ ngác đến Hộ quốc tự, sau khi dâng hương cho mẫu phi, ta đến một góc Hộ quốc tự. Sau đó ta đã gặp lại nàng ấy.

Ta thấy nàng đang buộc váy gọn gàng và trèo lên cây với thứ gì đó trên tay.

Ta nhìn kỹ thì thấy đó là một chú chim non bị rơi xuống.

Nàng nói: "Ta lên đó đặt nó vào tổ rồi xuống liền."

Dưới gốc cây, nha hoàn trông có vẻ lo lắng, sau đó ta thấy nàng ủy khuất nói với nha hoàn: “Ta không xuống được.”

Không biết tại sao, nhìn bộ dáng của nàng, vốn trong lòng khó chịu cùng bối rối đều tiêu tan đi rất nhiều.

Nha hoàn nhỏ chạy đi kêu cứu, ta liền nhấc chân đi về phía nàng.

Ta đang đứng cạnh một cái cây cạnh đó thì con chim mẹ quay lại định mổ nàng, còn nàng thì liên tục cau mày nói chuyện với con chim.

Sau đó, nàng vô tình ngã xuống, mà ta thì đa vô thức bước tới đỡ lấy nàng.

Nàng ngước mắt lên trong vòng tay ta, đột nhiên cứng người khi nhìn ta. Mặt nàng ấy dần đỏ lên, ta nghĩ có lẽ nàng ấy đã nhận ra ta rồi.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của ta, nàng ấy đỏ mặt gọi ta là đồ h.áo sắc, rồi bắt ta phải đặt nàng xuống.



Hóa ra là chỉ có một mình ta là nhớ.

Ta khẽ cau mày, sau đó cố ý buông ra như nàng ấy nói, nàng còn chưa kịp đứng yên đã trực tiếp ngã xuống đất, váy dính đầy bùn.

Sau đó mắt nàng đỏ hoe, dường như sắp khóc.

Ta chợt cảm thấy có chút khó chịu, đưa tay về phía nàng, định kéo nàng đứng dậy.

"Ta đã cứu ngươi, nhưng ngươi lại gọi ta là kẻ đồ h.áo sắc. Tiểu nha đầu, thật không lễ phép.”

Sau đó ta và nàng ấy tựa nhau dưới gốc cây táo trò chuyện, trên cơ bản là nàng ấy tự hỏi tự trả lời.

Thậm chí còn dùng tên giả lừa ta.

Lúc này ta cũng rất chắc chắn một điều, nàng ấy không hề nhớ ta.

Sau đó, Tề phi biết được sự thật ta đã phát hiện nên sai người đến ám sát ta để tránh rắc rối sau này.

Nhưng khi nhìn thấy hắc y nhân đâm nàng, ta không kịp suy nghĩ đã đưa tay ra đỡ, rồi kéo nàng chạy đi.

Con dao đâm vào vai phải của ta, ta kéo nàng thì thấy vết thương lại rách ra.

Ta trốn trong phòng tối với nàng ấy, nàng trông rất lo lắng trước khuôn mặt tái nhợt của ta.

Nàng ấy hỏi ta có những ước muốn nào chưa được thực hiện.

Nàng thực sự cho rằng ta sắp chết, ta chỉ thấy điều này buồn cười.

Thế là ta đành phải nói đùa: “Ừm, ta chưa thành thân, nghĩ đến cũng có chút tiếc nuối”.

Nàng mỉm cười có chút miễn cưỡng nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.

Thấy nàng tỏ ra nghiêm túc, ta giải thích: “Được rồi, ta không đùa với ngươi nữa”.

"Ta muốn đến Giang Nam."

Trong khi chờ người khác phát hiện, nàng trở nên buồn ngủ và sốt cao. Khi phu nhân thừa tướng tìm thấy chúng ta, ta đang nghĩ cách làm bà ấy nguôi giận.

Sau khi trở về ngày hôm đó, trong đầu ta có một ý nghĩ mơ hồ.

Ta muốn có một thái tử phi.

Không cần phải dịu dàng như mẫu phi, cũng không nhất thiết phải là người Giang Nam.

Nàng chỉ cần vui cười, làm những gì nàng thích.

Ta sẽ dành cho nàng ấy tất cả tình yêu của mình.

Vì vậy, sau khi trở về nhà, ta đã đề nghị thái hậu cho ta được thú nàng về làm vợ.

Sau đó, Thái hậu triệu thừa tướng phu nhân vào cung, ta vội vàng chạy đến đó, thậm chí bỏ xa tất cả cung nhân, háo hức muốn có kết quả.

Âm thanh yếu ớt vang lên qua cánh cửa.

“Ta không muốn nàng vào cung.”

Vấn đề này cũng giống như chủ đề nhiều năm trước.

Sau này ta nghĩ rằng đó là do phu nhân thừa tướng không muốn chứ không phải là nàng ấy không muốn.

Nếu nàng ấy thực sự kết hôn với người khác.

Nếu nàng ấy thực sự kết hôn với người khác...

Sau này ta mới biết nàng ấy đã suýt đính hôn với Thẩm Mục Hành.

Lúc đó ta đang cầm bút viết, bỗng nhiên mực bắn ra tứ phía, ta cầm bút choáng váng hồi lâu.

Lúc đó nàng đã mười bảy tuổi, thường thì nữ nhân ở độ tuổi này đã quyết định kết hôn. Nhưng vì lý do nào đó, nàng vẫn chưa.

Một ngày nọ, trên triều lại có người muốn ta nạp phi.

Chẳng hiểu sao, ta nghĩ đến mối hôn sự của nàng ấy, ta đồng ý.

Ta đã giữ nàng ấy lại.

Còn lại phía sau là Thẩm Thanh Hà.

Thẩm Mục Hành nói với ta rằng mặc dù muội muội của hắn trông có vẻ yếu đuối nhưng trong lòng nàng rất mong muốn được ra chiến trường như cha và huynh trưởng mình để bảo vệ đất nước.

Vì vậy ta đã viết cho nàng một lá thư, nói rằng việc nạp phi chỉ là bình phong, sau khi vào cung có thể thoát ra bằng lệnh bài của ta, ta sẽ đồng ý cho nàng vào doanh trại.

May mắn thay, nàng vẫn trốn thoát.

Vào ngày nàng vào cung, Thu Lạc đã cầu xin được hầu hạ bên cạnh nàng. Sau đó ta phát hiện Thu Lạc chỉ muốn báo đáp lòng tốt của nàng ấy.

Ta đồng ý.

Ta thậm chí còn đặt cho nàng ấy danh hiệu "Chiêu", chỉ để nàng nhớ lại quá khứ giữa chúng ta.

Nhưng có vẻ mọi chuyện không như ta muốn.

Khi ta gặp lại nàng ấy, ta thấy nàng nghe tin ta không đến dùng bữa thì rất vui mừng.

Vì thế ta đã cố dọa nàng và nàng hoảng sợ đúng như ta mong đợi.

Tối hôm đó, nàng chủ động hỏi ta có người mình thích chưa.

Ta có.

Ngay trước mặt ta đây.

Khi ta hỏi lại, ta tưởng nàng ấy sẽ thản nhiên nói không, nhưng không ngờ nàng ấy lại im lặng một lúc lâu trước khi trả lời——

"Không có."

Tức là có.

Lúc đó ta như rơi vào một tảng băng cực lạnh, toàn thân ớn lạnh, không biết đó là ai.

Là ai được chứ?

Ta đè nén sự khó chịu trong lòng, khó khăn hỏi:

"Hắn là người như thế nào? Nàng và hắn... gặp nhau như thế nào?"

"Hắn là một người rất, rất tốt."

"Lần đầu tiên ta gặp hắn là ở Hộ quốc tự."

"Nhưng đó cũng là lần cuối cùng ta nhìn thấy hắn."

Rõ ràng là ta đã gặp nàng trước đó.

Rõ ràng là ta cần nàng nhiều hơn.

Tta ôi im lặng một lúc và hỏi nàng về chuyện đã xảy ra giữa họ.

Sau khi nghe câu chuyện của nàng, ta nhận ra rằng không phải vậy.

Thì ra người đó chính là ta.

Ta thừa nhận rằng lúc đó trong lòng ta rất phức tạp.

May mắn thay, hóa ra nàng ấy không yêu ai khác, nhưng đáng tiếc lại không thể nhớ được ta.

Không hiểu sao nàng lại lén lút trốn dưới chăn khóc.

Dù không biết lý do nhưng ta vẫn kiên nhẫn an ủi nàng.

Kết quả là nàng ấy thực sự nói rằng không muốn chung chăn gối với ta.

Ta cười lớn, kiên nhẫn giải thích.

Sau khi nàng đã ngủ say, ta nhìn mặt giường tối om, lặng lẽ siết chặt tay nàng.

A Chiêu, thực ra nàng không biết rằng ta vốn luôn ghen tị với nàng.

Ta ghen tị vì có một mẫu thân luôn lo lắng cho nàng, ta ghen tị vì nàng có thể cư xử nhã nhặn với mọi người xung quanh, và ta ghen tị vì nàng luôn có thể làm những gì nàng thích.

Tự do và náo động.

Duyên dáng và xinh đẹp.

Nhưng điều đó không quan trọng, ta đã có ngươi ở đây rồi.

Hôm đó nàng nói có ánh sáng, nhưng sau này ta mới hiểu——

Nàng đã là tất cả ánh sáng trong mắt ta rồi.

Nàng có những điều đẹp đẽ nhất trên đời, đổi lại ta sẽ trao cho nàng tất cả sự chân thành của mình.

Ta đã từng muốn đi Giang Nam, nhưng về sau lại phát hiện Giang Nam dù có đẹp đẽ cách mấy cũng không đẹp bằng bên cạnh nàng.

[Kết thúc.] 
Bình Luận (0)
Comment