Minh Nguyệt Chiếu Hồng Trần

Chương 4

CHƯƠNG 4

Ngươi ngắm trăng mà khóc còn trăng nhìn lại ngươi ra sao hả? Bất luận có bao nhiêu thống khổ sầu đau trong đời thì trăng cứ vắt vẻo treo trên trời, lúc tròn thì tròn mà khi khuyết thì khuyết. Bởi vậy trăng mới ngàn năm không đổi…

§

Thanh Lạc ngã bệnh.

Lâm Tử Thông biết tin này từ miệng của A Đoan, vì khi này Thanh Lạc đã không còn sức mà rời giường.

Lý do A Đoan đến, thứ nhất là muốn báo tin này cho Lâm Tử Thông biết, thứ hai là vì: “Ca ca đệ nói phải thu dọn chén dĩa huynh ăn dở hôm qua.”

Lâm Tử Thông quan sát A Đoan lặng lẽ thu dọn chén dĩa, trông thấy hốc mắt thâm quầng của y thì không kềm lòng được hỏi: “Tối qua đệ ngủ không ngon giấc sao? Luôn túc trực chăm sóc ca ca đệ à?”

A Đoan lắc đầu. Quả thật y không chợp mắt được do cả đêm đều nghe tiếng ho khan của huynh trưởng ở gian ngoài. Mỗi lần y lên tiếng hỏi đều bị Thanh Lạc sạt cho một trận: “Cổ họng ta ngứa chút thôi chứ bệnh hoạn nỗi gì? Ngươi chỉ cần liệu thân, đừng gây họa là ta khỏe rồi!”

Bị mắng vậy A Đoan còn dám nói gì nữa?

A Đoan dọn đồ xong, tính đi thì Lâm Tử Thông đã vội níu y lại: “Hiếm thấy đệ đến chỗ ta, ngồi thêm lát nữa đi.”

A Đoan ngẩng đầu nhìn hắn, lại cụp mắt xuống: “Ca ca đang đợi đệ về chăm sóc.”

Lâm Tử Thông ô một tiếng rồi buông tay, lúc này mới nhớ hỏi thăm: “Hắn bệnh gì vậy? Nặng lắm sao?”

“Là phong hàn, bệnh tình nghiêm trọng lắm.” A Đoan nghĩ, nếu không phải huynh trưởng không còn sức lực thì tuyệt đối không khi nào cho mình ra tiền viện tiếp cận khách của hắn.

“Vậy mời đại phu đến đi, bệnh thương hàn này bảo nặng không nặng mà nhẹ cũng không nhẹ.”

“Đệ cũng có khuyên nhưng mà ca không chịu.”

A Đoan sực nhớ ra điều gì mà đôi mắt chợt hoen đỏ, vội vàng cúi gầm mặt ra ngoài.

Lâm Tử Thông còn muốn gọi A Đoan lại hỏi mấy câu, nhưng chẳng hiểu sao nhìn tấm lưng kia thì lời nói lại tắc nghẹn trong họng, không kêu được lời nào. Không biết có phải đa nghi hay không mà hắn thấy lần này A Đoan vô cùng lãnh đạm với hắn, giống như đang lảnh tránh gì đó thì phải.

Hắn nhớ hôm qua ở am Lạc Hà, hai người dâng hoa lên thần linh và cùng nhau hứa nguyện, khi đó trong mắt A Đoan vẫn tràn ngập sự ngọt ngào, còn bằng lòng theo hắn rời nơi này cùng đến kinh thành. Chẳng lẽ… A Đoan đổi ý sao?

Càng nghĩ trong lòng càng thấy không yên, càng nghiền ngẫm càng thấy lo lắng làm Lâm Tử Thông đứng ngồi không yên, rốt cuộc dứt khoát đi hỏi đường người ta rồi thẳng ra hậu viện Thanh Lạc và A Đoan ở.

Đến cửa thì nghe tiếng ho sù sụ vang ra. Ban đầu là một tràng ho dồn dập, sau lại ngưng chút, tưởng là hết rồi thì lại ho một trận nữa. Tuy rằng Lâm Tử Thông không có hảo cảm với Thanh Lạc nhưng nghe tiếng ho này cũng phải lo lắng.

Chỉ nghe tiếng khuyên nhủ của A Đoan: “Vẫn nên mời đại phu đến thì hơn…”

Chưa dứt lời đã bị Thanh Lạc bực bội cắt ngang: “Không phải trong nhà còn chút thuốc sao? Mấy thứ thông khí bạch chỉ, sài hồ gì đó bỏ vào nấu chung… Khụ khụ, ta uống cái là tự khỏi thôi.”

Ngữ điệu của hắn vẫn lanh lợi như ngày thường nhưng không còn khí thế như lúc trước. Thanh âm cũng không còn trong trẻo mà giống như mụ mị đầu óc, vừa khàn lại vừa yếu. Vì gắng nói nên lại lên cơn ho.

“Nhưng mà…”

“Khụ khụ, nhưng nhị cái gì? Có phải ngươi muốn ta chết không? Khụ khụ! Năm ngoái ngươi bị phong hàn cũng bảo phải mời đại phu tới. Kết cuộc tên đại phu kia bắt mạch cái, léo nhéo một hồi đã đòi ta mấy lượng bạc. Ngươi tưởng tiền của ta và ngươi là gió thổi tới cửa sao? Toàn xài phí phạm. Khụ khụ!”

A Đoan định nói, lần này huynh trưởng bệnh khác xa mình lần đó, uống thuốc bừa chỉ sợ không tốt. Nhưng y thấy Thanh Lạc ráng nói một tràng rồi ho đến mặt mày đỏ sẫm như xuất huyết thì sợ tới nín khe.

Y còn lúng túng không biết làm sao thì đã nghe có tiếng người: “Bệnh thương hàn cũng có nhiều loại khác nhau, phải tùy bệnh mà hốt thuốc mới được.”

Cửa phòng mở ra, Lâm Tử Thông bước vào. Hắn thấy căn phòng tù túng chật chội, bàn tủ giường nệm thì sơ sài choán hết chỗ, A Đoan ngồi giữa đốt chậu than chặn mất lối đi nhỏ xíu duy nhất thì nhíu mày lại.

Hai huynh đệ kia không ngờ hắn sẽ đến đây nên hốt hoảng cả lên, Thanh Lạc ráng sức gượng dậy: “Sao… sao ngươi lại tới đây?”

Chợt hắn nhớ mình chưa chải đầu, trên mặt còn chưa tô phấn, tóc tai bù xù thì vội vàng đưa tay vuốt vuốt tóc lại; rồi sực nhớ mình đang mặc bộ áo cũ mèm trên người, khuỷu tay áo phải còn có lỗ rách thì quýnh quáng giấu tay áo vào chăn. Trong lòng Thanh Lạc thầm than chết tiệt: Sao lại để hắn thấy bộ dạng luộm thuộm này của mình chứ!

Lâm Tử Thông đảo mắt nhìn quanh rồi bất ngờ đi tới xốc chăn ôm Thanh Lạc lên.

“Ngươi… ngươi làm gì vậy?”

“Chỗ này vừa nhỏ vừa bít bùng không thích hợp dưỡng bệnh, tới Noãn Âm các đi.” Hắn dứt lời đã bước ra ngoài.

“Khụ khụ! Khoan đã, ta không muốn ra ngoài như vầy!” Thanh Lạc cuống cuồng, bộ áo rách rưới này mà bị đám Cẩm Tâm nhìn thấy còn không bị chúng chế nhạo chết sao?

Vẫn là A Đoan hiểu ý huynh trưởng nên vội tìm một cái áo khoác lên người hắn.

Lâm Tử Thông thầm nhíu mày, đã bệnh tới nông nỗi này mà còn sợ xấu mặt, loại dung tục ham hư vinh này đúng là hết thuốc chữa rồi. Thật không đáng hao tổn tâm tư vì hắn mà. Nhưng nghĩ lại mình vì A Đoan chứ không phải vì hắn nên mới nhịn xuống, không có quăng Thanh Lạc về giường.

“A Đoan, bảo tiểu Cửu mời đại phu giỏi nhất tới đây, cứ tính vào khoản của ta.”

Thanh Lạc định ngăn cản lại nhưng nghe câu cuối thì cứng miệng, kinh ngạc suy nghĩ gì đó. Đợi A Đoan đáp lời, đi khỏi rồi hắn mới hỏi nhỏ: “Sao lại đối tốt với ta như vậy?”

Lâm Tử Thông thản nhiên nói: “Có bệnh đương nhiên phải trị.”

Thanh Lạc ngước lên muốn nhìn sắc mặt của Lâm Tử Thông nhưng dưới góc độ này thật sự không thấy rõ. Hơi ấm thoang thoảng từ người Lâm Tử Thông khiến Thanh Lạc không tự chủ được mà nép mình sâu vào.

Nếu cả đời có thể tựa vào bờ ngực vững chắc ấm áp này thì cũng không tồi chút nào.

***

Người tiểu Cửu mời chính là đại phu danh tiếng nhất trong thành, loại bệnh thương hàn nhỏ nhặt này tự dưng không đáng kể gì. Thanh Lạc uống thuốc rồi đổ mồ hôi một trận, tới hôm sau đã thấy khỏe lên rất nhiều, tuy nhiên tay chân còn bủn rủn nên chưa xuống giường được.

Mà Thanh Lạc là dạng không chịu yên thân ngồi chỗ, cứ nằm bẹp dí thế này thật đúng là muốn lấy mạng hắn, chịu không được nên hắn cứ làu bàu miết. A Đoan ở cạnh bên an ủi: “Có câu bệnh tới như núi sập mà bệnh đi như kéo tơ, huynh chịu khó đi.”

Y tới đưa quần áo sạch cho Thanh Lạc. Ban đầu Thanh Lạc thấy không yên lòng mấy, nhưng sau nghĩ lại, cả mình Lâm Tử Thông còn chưa đụng tới đương nhiên hắn sẽ không làm khó dễ A Đoan nên cũng chẳng lo nữa.

“Lấy quần áo rồi về mau đi, trên đường không cần để ý mấy kẻ dư thừa.”

A Đoan đáp: “Đệ biết rồi.”

Giúp Thanh Lạc thay áo xong xuôi, A Đoan cầm đồ dơ tính đi ra ngoài thì bỗng Lâm Tử Thông ở bên lên tiếng: “Ta đưa ngươi về.”

Thấy hai ánh mắt kinh ngạc huynh đệ họ quay sang nhìn, hắn nói thêm: “Như thế ca ca ngươi cũng yên lòng chút.”

Thanh Lạc nghe ý tứ hắn thì chỉ nghĩ hắn hiểu cho mình. Nhẩm vì sợ mình phải lo lắng nên cũng đặc biệt chiếu cố đến A Đoan, thật là dụng tâm khổ trí mà, hắn cười nói: “Vậy tốt quá.”

A Đoan được huynh trưởng chấp thuận thì cũng không cự tuyệt, y gật đầu rồi cùng Lâm Tử Thông một trước một sau ra cửa.

Trên đường hai người đều không ai mở lời, tới cửa nguyệt lượng đằng hậu viện A Đoan lên tiếng: “Đến đây là được rồi, huynh về đi.”

Lâm Tử Thông thấy y bảo đi là đi thì có chút sốt ruột: “A Đoan, sao đệ lại tránh mặt ta?”

A Đoan ngẩng lên nhìn hắn lại cúi xuống ngay: “Đệ không có.”

“Còn bảo không? Hai ngày nay đệ cứ thờ ơ với ta, khi nãy ở Noãn Âm các cũng chẳng buồn nhìn ta một cái như không thấy ta trong phòng vậy. A Đoan, chẳng lẽ đệ đã quên lời thề hôm đó ở am Lạc Hà sao? Hay đệ hối hận rồi?”

“Đệ…” A Đoan ngoảnh mặt quay lưng về hắn, ngập ngừng chốc lát mới tiếp lời: “Đệ không thể đi theo huynh.”

“Tại sao?” Lâm Tử Thông nôn nóng như lửa đốt. Vì thuyết phục A Đoan hắn không biết đã tốn biết bao tâm tư, sao A Đoan có thể thay đổi thất thường vậy? Hắn kéo A Đoan đối diện với mình: “A Đoan, đệ nhìn ta đi. Mỗi một lời hứa hẹn của ta đối với đệ đều là thật lòng thật dạ, đệ còn không tin ta sao?”

A Đoan vẫn cúi gầm mặt: “Dĩ nhiên là đệ tin huynh.”

“Vậy sao đệ không chịu đi? Không lẽ đệ cam tâm ở lại cái nơi dơ bẩn này à? Cam tâm bị ca ca đệ quát tháo sai khiến…”

“Không phải vậy!” Đột nhiên A Đoan kêu lên một tiếng, ngẩng phắt đầu lên.

Lâm Tử Thông thấy đôi mắt y ngấn lệ thì trong lòng hoảng hốt: “Sao đệ lại…”

“Trước đây đệ cũng nghĩ như huynh vậy, cảm thấy ca ca đối xử với đệ không tốt, coi đệ chỉ như gánh nặng. Nhưng đêm đó ca chạy khắp nơi tìm đệ tới ngã bệnh nữa nên đệ mới hiểu, hóa ra ca ca vẫn thương đệ không khác gì mười năm trước. Đệ… đệ không thể bỏ ca ca đi được.”

Từ khi biết A Đoan đến nay, chưa bao giờ Lâm Tử Thông thấy tâm tình y kích động đến vậy. Hắn ngẩn ra một hồi lại mỉm cười: “Ta còn tưởng là gì, thì ra là vậy. Ta cũng không ngờ ca ca đệ lại chạy đi tìm đệ, xem ra hắn cũng còn chút tình nghĩa. Không sao, hắn yêu tiền như vậy, chúng ta cứ cho hắn một số tiền. Hắn muốn bao nhiêu ta sẽ cho bấy nhiêu, chỉ cần trong năng lực thì ta tuyệt đối không bạc đãi hắn. Xem như báo đáp công hắn nuôi dưỡng đệ mấy năm qua, thế nào hả?”

Lâm Tử Thông luôn cho rằng tống cổ kẻ yêu tiền là dễ dàng nhất, sợ nhất là tên này không thương tiền thôi. Thế nên trong lòng hắn, chỉ cần có thể khiến A Đoan gật đầu đồng ý theo mình, Thanh Lạc chưa bao giờ là sự trở ngại.

Nào ngờ A Đoan vẫn lắc đầu: “Lần này ca ca đổ bệnh đệ mới phát hiện, người ca có thể dựa vào thật sự chỉ có đệ thôi. Tính tình ca luôn không tốt nên trong viên cũng không có ai thân cận. Nếu đệ đi rồi, sau này bệnh tật ai sẽ chăm sóc ca ca?”

Lâm Tử Thông thở dài, hắn thầm cười A Đoan khờ khạo nhưng lại cảm thấy bản tính lương thiện thanh khiết của y thật sự rất khả ái nên mỉm cười: “Khờ quá, hắn có tiền dĩ nhiên có biết bao kẻ hùa theo lấy lòng, còn cần đệ phải quan tâm sao?”

“Dù có tiền chắc chắn ca ca cũng không nỡ xài. Hơn nữa dù có nhiều người săn sóc thì cũng toàn vì tiền, đâu có ai thật lòng.” Dứt lời A Đoan chợt nói: “Hay huynh mang ca ca cùng đi được không?”

Lâm Tử Thông hốt hoảng sợ. Dù hắn không lưu tâm đến mấy lời xầm xì nhưng chuyện mang một tiểu quan về nhà, bất luận ra sao cũng không thể được. Huống hồ mang về nhà thứ tiểu quan chanh chua đanh đá này còn không dậy trời dậy đất tan hoang sao?

Hắn xoa tay ra vẻ khó xử: “Chuyện này… A Đoan, đệ hãy nghe ta nói. Thứ nhất, chưa chắc ca ca đệ đã thích rời khỏi đây đến kinh thành; thứ nữa với bộ dáng hắn, chẳng chóng thì chày cũng bị người ta phát hiện ra thân phận, đến lúc đó cũng không tốt cho đệ.”

A Đoan tròn xoe mắt ngẩn ngơ: “Không tốt cho đệ là thế nào?”

Lâm Tử Thông hắng giọng, cảm thấy khó nói ra nhưng không nói lại không được: “Để người ta biết hắn xuất thân là tiểu quan thì…”

Vốn A Đoan còn nghe không hiểu gì, nhưng dần dần cảm thấy lời này có chút quen tai, như đã nghe qua ở đâu, giống như…

— Ca ca ngươi là tiểu quan thì ngươi cũng không trong sạch nỗi nào đâu!

Phải, lúc Tạ lão bản đang tính bức ép mình đã nói ra những lời này.

A Đoan đột ngột ngẩng mặt lên: “Ý huynh là vì quan hệ của đệ với ca ca mà người ta khinh thường đệ phải không?”

Lâm Tử Thông lại đằng hắng.

A Đoan nói: “Thật ra dù không có ca ca, chuyện đệ xuất thân từ Cẩm Xuân viên cũng không che giấu được. Chỉ cần nghe ngóng sẽ tra ra được ngay. Đến lúc đó thì huynh tính sao?”

Lâm Tử Thông dịu dàng nói: “Đệ nghĩ nhiều quá thôi. Đệ thanh tú trong trắng như vậy ai lại liên tưởng đệ tới cái chỗ này chứ?”

Lần này A Đoan lại khăng khăng: “Nếu ngộ nhỡ thì sao?”

Lâm Tử Thông biến sắc, loại “ngộ nhỡ” này hắn tuyệt đối không muốn động đến. Hắn nắm chặt tay A Đoan: “Đệ yên tâm, nếu thực sự lúc đó xảy đến tất nhiên ta sẽ che chở đệ, không cho đệ phải chịu tổn thương.”

Ánh mắt của hắn đầy nhu tình lai láng, vậy mà A Đoan như không cảm giác được gì. Trầm mặc chốc lát, y thì thầm: “Đệ phải về giặt áo quần kẻo tối không thấy đường.”

Nhẹ nhàng rút tay ra, y nhanh chóng đi mất.

“A Đoan!”

Người A Đoan run lên nhưng không trả lời, ngược lại bước chân càng nhanh hơn.

Nhìn theo bóng lưng y bỗng trong lòng Lâm Tử Thông nôn nao. Muốn giữ chặt A Đoan bên mình, chỉ sợ còn phải đi một con đường rất dài phía trước.

***

Thuốc đại phu kê đơn rất có công hiệu an thần yên giấc, Thanh Lạc uống thuốc xong thì thiêm thiếp dần, Lâm Tử Thông tiễn A Đoan đi không lâu hắn đã say ngủ. Tới lúc tỉnh lại trăng đã vắt vẻo trên cao.

Hắn ngồi dậy, theo trực giác nhìn sang thư trác bên kia chỉ thấy Lâm Tử Thông dựa vào ghế, áo quần vẫn nguyên đó, cả chăn cũng không đắp lấy.

Chẳng lẽ tên này cũng muốn nếm mùi phong hàn sao? Thanh Lạc nhíu mày, cầm chiếc mền rón rén đi qua rồi cẩn thận đắp lên người Lâm Tử Thông.

Hắn đứng đó cẩn thật quan sát người nam tử say ngủ kia. Nếu là thường ngày hắn tuyệt đối không thế này — Nếu để Lâm Tử Thông phát hiện còn không mất mặt chết sao?

Có điều giờ thì không sao, Thanh Lạc có thể tha hồ ngắm chân mày anh tuấn của hắn, làn mũi thẳng tắp và bờ môi mỏng manh kia… Tỉ mẩn ngắm nhìn thật lâu, người này đúng không phải đẹp mắt bình thường mà.

Ánh mắt hắn thoáng dừng lại trên bờ môi ngần ngừ mãi. Cũng phải nói Lâm Tử Thông bao hắn lâu vậy, chẳng những hai người chưa từng đụng chạm thân xác mà cả hôn môi cũng chưa có lần nào.

Không biết chạm vào làn môi mỏng manh kia sẽ có cảm giác gì? Ngẫm nghĩ chốc Thanh Lạc đã thấy môi mình hơi hanh khô, không kềm lòng được dần dần kề sát dần…

Thấy hai đôi môi sắp chạm vào nhau thì Thanh Lạc sững lại.

Hắn chợt nhớ bản thân đang mắc phong hàn, lỡ lây luôn cho Lâm Tử Thông thì sao đây?

Nhưng, bờ môi kia thật sự cuốn hút người ta mà.

Vì thế, hắn nhẹ nhàng vén dạt áo rồi phủ lên môi Lâm Tử Thông, cách một vạt áo mà ấn môi mình vào.

Rõ ràng chỉ hôn qua lớp vải mà gương mặt Thanh Lạc lại đỏ bừng cả. Hắn thầm mắng mình đúng là không có tiền đồ mà: Thanh Lạc, cái thứ không tiến bộ này, cái gì chẳng đã thấy qua, mới hôn phớt môi đã thẹn thùng là sao?

Thấy đèn trên thư trác còn cháy, hắn tính qua đó thổi tắt lại bất cẩn đá phải thứ gì. Nhìn xuống thì chỉ là một tờ giấy.

Bây giờ mới phát hiện, từ trên bàn đến dưới đất quăng la liệt là giấy.

Hắn nhẹ nhàng vuốt thẳng một tờ ra thì thấy toàn là chữ.

Hắn không biết chữ nên không biết trên giấy kia toàn ghi thơ tình phối ngẫu không thành đôi, chỉ nghĩ là giấy tờ làm ăn. Nhất định Lâm Tử Thông gặp chuyện rắc rối trong buôn bán nên mới bực mình vứt giấy lung tung thế này. Đợi tới mai hắn hết giận chỉ sợ tìm không ra. Vì vậy Thanh Lạc nhặt từng tờ lên, vuốt thẳng thớm rồi đặt dưới chồng sách bên trái.

Làm xong xuôi thì đầu hơi choáng váng, Thanh Lạc thầm kêu không ổn mới vội về giường nằm xuống. Trong lòng thầm khấn nguyện: Xin ông trời phù hộ, nhất định đừng để bệnh nặng hơn.

***

Nếu Thanh Lạc biết đọc sách thì sẽ biết trên đời này có câu thành ngữ “việc không theo ý người,” đáng tiếc hắn không hiểu nên chỉ bảo ông trời lúc nào cũng đối nghịch hắn. Hôm sau thức dậy, bệnh tình của hắn cứ dai dẳng.

Lâm Tử Thông giận tới dậm chân: “Danh y cái nỗi gì, chút phong hàn cũng trị không xong, hôm nào ta phải dỡ chiêu bài hắn mới được.”

Dĩ nhiên Thanh Lạc ngượng ngùng không dám nói, vì tối qua ta hôn trộm ngươi nên sơ suất bị nhiễm lạnh. Hắn không biết Lâm Tử Thông nóng lòng là vì chuyện khác, chỉ tưởng hắn đau lòng vì mình nên trốn trong chăn cười thầm cả buổi.

Kỳ thực ngẫm nghĩ, thường ngày Lâm Tử Thông thờ ơ với hắn vậy, giờ sinh bệnh mới lộ ra chút tình cảm ân cần. Nghĩ vậy, Thanh Lạc bắt đầu thấy thỉnh thoảng bị bệnh cũng không hẳn là chuyện xấu.

Có điều nằm lì trên giường mãi Thanh Lạc lại bắt đầu thấy bất an. Trông thấy bốn năm ngày trôi qua, chắc hoa đào đã muốn rụng hết rồi, làm sao mới kéo được Lâm Tử Thông đi ước nguyện dưới hoa đào đây?

Thanh Lạc cũng không phải loại tin tưởng thần linh gì, khốn nỗi một khi nảy ra ý niệm mà lại bị đủ chuyện cản trở, không được toại nguyện nên để càng lâu càng trầm trọng cuối cùng thành ra tâm bệnh. Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy, nếu không ước nguyện được trước thần linh thì đoạn tình duyên này giữa mình và Lâm Tử Thông cuối cùng sẽ như hoa trong mặt gương, trăng nơi đáy nước.

“Chắc hoa đào trong am Lạc Hà còn chưa rụng hết hả?”

Lâm Tử Thông giật mình cái, trả lời: “So ra thì mùa xuân ở phủ Tùng Dương tới sớm hơn kinh thành, ta cũng không rành.”

Thanh Lạc chần chừ, rốt cuộc vẫn mở miệng: “Chúng ta cùng đi ngắm hoa đào… có được không?” Hắn hơi nghiêng đầu sang bên, không dám để Lâm Tử Thông thấy mặt mình nó nóng bừng đến đâu.

Lâm Tử Thông lơ đãng đáp: “Đợi ngươi hết bệnh hẵng tính.” Mấy ngày nay hắn bị A Đoan làm cho thất thểu thần hồn, ngay cả hoa đào méo tròn ra sao còn không biết nữa.

“Ta đã khỏe rồi!” Thanh Lạc sợ hắn không tin liền vội bước xuống giường đi một vòng. Hơ, chân còn hơi bủn rủn, chắc do mấy hôm nay không xuống giường, nhất định là vậy rồi.

Lâm Tử Thông còn tính nói gì thì bỗng một tiếng xào xạc thổi đến, còn có tiếng cành cây quất vào cửa sổ. Hắn nhíu mày: “Gió lớn rồi.”

Thanh Lạc vừa nghe đã vội vàng mở cửa sổ, quả nhiên liền bị gió thổi quất vào mặt: “Gió lớn quá, sao gió lại lớn vậy chứ!”

Lâm Tử Thông cười nói: “Coi chừng lát nữa còn mưa nữa đó.”

Thanh Lạc lườm hắn một cái: “Ngươi đừng đoán mò.” Mới nói xong hắn đã la lên một tiếng, thì ra là mưa đã tạt vào mặt hắn.

“Mau đóng cửa sổ lại đi.”

Thanh Lạc trả lời rồi rầu rĩ đóng cửa lại.

Lâm Tử Thông duỗi người một cái: “Thời tiết này thì đi ngủ là hay nhất. Ngươi cũng ngủ sớm đi, nghe mưa vậy chắc rơi suốt đêm đó.”

Thanh Lạc thất kinh, nếu mưa rơi cả đêm thì hoa đào còn sao?

Cả đêm đó Thanh Lạc ngủ không yên, cứ không ngừng cầu khấn cho mưa mau tạnh. Trong mơ hắn như nghe được tiếng mưa rả rích. Hôm sau thức dậy, mở mắt ra câu đầu tiên của hắn chính là: “Hoa đào!”

“Còn lo cho hoa đào của ngươi sao? Coi mưa cả đêm, giờ còn chưa tạnh thì hoa nỗi gì cũng không còn đâu.”

Thanh Lạc ngồi dậy, thấy Lâm Tử Thông đang mặc áo quần mới hỏi: “Trời thế này ngươi còn muốn ra ngoài sao?”

“Ờ, có xã giao. Kiệu đang chờ bên ngoài.”

Trong lòng Thanh Lạc thất vọng tràn trề: “Vậy chừng nào ngươi mới về?”

“Không biết nữa, có chút chuyện rắc rối; ngươi nên chợp mắt chút đi, không cần đợi ta.” Lâm Tử Thông không hơi đâu nhiều lời với hắn, khoác áo tơi che mưa đi ra ngoài, nhanh tới nỗi Thanh Lạc muốn nói “Đi sớm về sớm” cũng không kịp.

Cơn mưa kéo dài tới hết giờ Ngọ mới dừng lại, trên đường còn lênh láng mấy vũng nước đọng. Ngay cả giàn tử đinh hương vững chắc giờ cũng rũ rượi, những cánh hoa tả tơi chỉ còn vương chút hương tàn.

Nhưng Thanh Lạc vẫn không chịu từ bỏ, bất chấp đường lầy lội sau cơn mưa, hắn khoác áo rồi vội vàng chạy ra cửa.

Bạch đại cha đang đứng canh cửa thấy hắn, tò mò hỏi: “Thanh Lạc, thời tiết dơ dáy vậy còn đi đâu đó?”

“Am Lạc Hà.”

Bạch đại cha lắc đầu: “Giờ còn đi am Lạc Hà làm chi? Coi hoa đào à? Mưa xối xả vầy hoa đào đã rụng hết rồi.” Còn tính hỏi nữa mà chưa gì Thanh Lạc đã chạy mất dạng.

Lúc chạy đến am Lạc Hà, cả hài và gấu quần của Thanh Lạc đều lấm đầy bùn. Hắn thở hổn hển dáo dác nhìn quanh, cảnh tượng ráng chiều ngát trời trong ấn tượng kia đã trở thành một màn mây mù xanh mượt.

Vốn sau cơn bệnh thân thể hắn rất suy nhược, chỉ dựa vào chấp niệm mà tới đây nên lúc này hai chân đã mềm nhũn, chút hơi sức cũng chẳng còn. Một bước hắn cũng nhấc không nổi, chỉ có thế bất động đứng đó thở dốc.

Có một người nông dân ở sau am đi ngang, thấy hắn cứ đăm đắm nhìn vào am thì nhiều chuyện hỏi: “Vị tướng công này tới ngắm hoa sao? Thiệt tình, đã trễ rồi, nếu sớm một ngày còn có thể xem được.”

Thấy Thanh Lạc không để ý gì, ông ta mới ngộ ra: “Ta bảo sao lại có người sau mưa mà chạy tới ngắm hoa, hóa ra là thằng khờ.” Ông quay người đi mất.

Khó khăn lắm đợi cho cơn tê dại người tan hết, Thanh Lạc mới chậm rãi bước vào am từ cửa sau. Nhìn gần, lá hoa đào đã đâm ra khá dài, mưa thấm xuống thì mướt xanh đọng nước một màu, ngược lại càng thêm sức sống. Dưới những tàn lá dày đặc đôi khi còn sót mấy cánh hoa đào, nhưng màu hồng thẫm đã phai nhạt, đài hoa cũng rụng hết, những nhánh đầu cành trước gió lung lay chấm đỏ cả mặt đất.

Thanh Lạc không có xúc cảm tinh tế thương xuân sầu thu của thi sĩ, nhưng nỗi lòng hắn có khuấy động và thẫn thờ vô tận.

Hắn nhặt một mảnh hoa lên tay chậm rãi mơn trớn, nào đâu một cơn gió ẩm thổi cánh hoa xuống vũng nước bùn.

Bất giác tay hắn xiết chặt y phục.

Tiết lạnh mùa xuân như hơn cả cuối đông.

Rầu rĩ như mất của quay về Cẩm Xuân viên, hắn lại đụng mặt “lão cha” đang tươi cười.

Không ngại con cú kêu mà chỉ sợ con cú cười, với hiểu biết bao năm nay, lúc “lão cha” tươi cười thế này chắc mẩm là có chuyện không hay rồi. Thanh Lạc thầm nhíu mày nhưng vẫn bình tĩnh mà kêu, “Lão cha.”

“Lâm công tử đâu? Sao ngươi không hầu hạ người ta?”

“Hắn có chuyện phải đi xã giao.”

“Ra vậy.” “Lão cha” gật đầu cười, “Đúng lúc ta có việc tìm ngươi, tới phòng ta đi.”

Thanh Lạc đánh thót trong bụng. Lần trước “lão cha” tìm hắn chính là nói chuyện đem A Đoan cho Tào viên ngoại, chẳng lẽ lão già kia chưa từ bỏ ý định sao?

Phòng “lão cha” không biết còn hơn gấp mấy lần phòng của Thanh Lạc, ngay cả khách phòng hạng nhất cũng chưa chắc sánh bằng. Thanh Lạc cũng không khách khí gì, vào cửa rồi tìm cái ghế dựa thoải mái mà ngồi xuống, cởi hài rồi xoa bóp đùi phải đau nhức.

“Sao rồi, đau chân à? A, ta quên mất hai ngày nay ẩm thấp, chân ngươi từng bị thương nên nhất định là nhức lắm.”

Thanh Lạc cười phớt: “Phiền lão cha còn nhớ chuyện của ta.”

“Sao không nhớ chứ?” “Lão cha” ra vẻ thở dài, kéo ghế  ngồi xuống, “Ta vất vả trăm bề bồi dưỡng ngươi bốn năm, thỉnh sư phó múa tốt nhất dạy cho ngươi. Kết quả ra sao hả? Một đôi chân có khả năng bay nhảy kia đã bị người ta đánh cho tàn phế. Giả như trước đây ngươi…”

Thanh Lạc giận dữ: “Chuyện cũ rích rồi, lão cha còn nhắc làm gì chứ?”

“Lão cha” thấy hắn giận lên, cũng rành tính tình của hắn, chỉ sợ còn chưa nói xong chuyện đã bế tắc rồi thì vội xoa dịu: “Được rồi, không nói chuyện cũ nữa. Thanh Lạc, lần này ta tới tìm ngươi là muốn cho ngươi một cơ hội phú quý kếch sù đây.”

“Lão cha nói đùa hay thật, số ta sinh ra đã nghèo mạt thì phú quý nỗi gì?” Miệng qua loa vậy nhưng Thanh Lạc thầm kêu khổ trong bụng. Nghe câu mở màn này nhất định là chuyện của A Đoan rồi, lần trước đến đây đã bị Thanh Lạc tiền trảm hậu tấu nhưng coi bộ lần này càng khó hơn.

Quả nhiên nghe “lão cha” bảo: “Thì vẫn là chuyện Tào viên ngoại muốn nạp nam thiếp đó. Lần trước ngươi đưa A Đoan đi ta còn tiếc rẻ cho huynh đệ các ngươi vô phúc. Giờ tốt rồi, A Đoan đã trở lại, ta đã hỏi Tào viên ngoại thì viên ngoại bảo vẫn chịu chờ A Đoan đó.”

Thanh Lạc thầm rủa trong bụng: Có phải ông thương tiếc gì bọn ta đâu, tiếc rẻ đống bạc kia thì có! Năm nay tên Tào viên ngoại kia cũng hơn sáu mươi mấy rồi, không biết còn sống được mấy năm nữa, A Đoan mà tới đó sớm muộn cũng bị lột sống. Cũng không biết ông nhận được bao nhiêu bạc hả? Làm quy công riết nghiện rồi!

“Dù Tào viên ngoại có lòng nhưng chỉ sợ A Đoan không muốn.”

“Hây da, ngươi từ hồi mười hai tuổi đã nuôi A Đoan lớn tới vậy, thường ngày nó luôn nghe lời ngươi, ngươi bảo một câu tự nhiên nó sẽ nghe theo mà.”

“Nói là nói vậy, nhưng dù sao cũng là việc chung thân đại sự, chỉ sợ nó không chịu…”

“Lão cha” giận đến tím tái: “Thanh Lạc, ngươi cứ nhất mực ỡm ờ với ta phải không?”

Ai cũng biết bộ dạng thế này của “lão cha” là điềm xấu, tiểu quan bình thường chắc đã sợ tới nhũn chân ra rồi. Nhưng đây là Thanh Lạc, trời sinh đã có sẵn phẩm chất lưu manh, đôi mắt phượng của hắn nhếch lên: “Rồi sao? Lão cha muốn đánh ta à? Đúng lúc nhiều năm chưa có bị đòn, vừa dịp ôn lại luôn đi.”

Thanh Lạc được phong là ngang tàng nhất trong ngõ, là loại càn bừa ăn vạ có hạng tới nỗi “lão cha” cũng phải đau đầu vì hắn. Chỉ là lâu quá không xích mích với Thanh Lạc nên hắn nhất thời quên mất, cứ bày ra bộ mặt ứng phó với loại tiểu quan tầm thường. Thanh Lạc vừa cứng rắn hắn đã nhún nhường.

Hắn hậm hực tuôn: “Ta không ngại nói ngươi biết, Tào viên ngoại đã mở miệng muốn A Đoan, ngươi chịu cũng được mà không cũng vậy. Hừ hừ, ngươi ở đây la lối om sòm giở trò cứng cỏi thì tưởng địch lại bọn tráng đinh bặm trợn trong Tào gia sao? Nếu A Đoan đường đường chính chính bước vào Tào gia thì còn có chỗ đứng. Giả như nó bị người ta xông vào bắt đi, làm nhục cho đã rồi vứt ra ngoài thì ngươi cũng không có chỗ mà khóc đâu!”

Thanh Lạc giận dữ la lên: “Người trong Tào gia không nói vương pháp sao chứ?”

“Vương pháp? Vương pháp là dành cho ta và ngươi, không phải cho Tào gia nứt đố đổ vách đâu!” “Lão cha” cười khẩy chỉ vào chân Thanh Lạc, “Lúc trước Mạnh tiểu hầu gia đánh gãy chân ngươi thì vương pháp ở đâu hả? Nhờ ta niệm tình bao nhiêu năm, giấu người khác bao che ngươi, còn lén trị thương cho ngươi nữa. Nếu không phải nhà hắn đắc tội thái sư ngươi còn tiếp khách được sao? Cả sinh lộ ngươi cũng đứt từ lâu rồi.”

Thanh Lạc bị nói trúng chỗ đau thì gầm mặt, vừa xoa đùi phải vừa thẫn thờ.

“Lão cha” thấy hắn có chút động lòng thì giở giọng êm dịu khuyên: “Người không thể chống lại số mệnh, ngươi chịu bao nhiêu gian khổ vậy còn không thấm đạo lý này sao? Nếu lúc trước không phải ngươi tự cho thanh cao, cứ ngoan ngoãn đi theo Mạnh tiểu hầu gia thì đã được ăn sung mặc sướng, nở mày nở mặt rồi. Lão cha thật lòng khuyên mà ngươi lại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Kết quả sao chứ? Ngươi đâm tiểu Hầu gia bị thương nhưng ngươi phải trả giá cỡ nào cho một nhát căm hận kia? Chân bị thương không còn múa được nữa; thân bị làm nhục, kết cuộc cũng như nhau, phải đi tiếp khách kiếm tiền, phải ngủ và bị người ta ép.”

Hắn thở hổn hển rồi nói tiếp: “Ngươi nhìn A Đoan coi, người thì yếu đuối, thân không có bản lĩnh, rời xa ngươi thì nó nuôi sống bản thân được sao? Tào viên ngoại có không tệ đi nữa thì tốt xấu gì cũng là một chỗ dựa. Chỉ cần nâng đỡ lão cho tốt vào, tùy tiện lấy miếng thịt trên người lão cũng đủ cho huynh đệ ngươi tiêu xài cả đời, còn muốn gì nữa? Hiện giờ A Đoan chính là ngươi năm đó, chỉ có một con đường này, không đi cũng không được.” Dứt lời hắn vỗ mạnh lên vai Thanh Lạc.

Thanh Lạc bị hắn vỗ cái, thốt cả người như phục hồi tinh thần, toàn thân rúng lạnh lên.

“Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa?”

Thanh Lạc ngẩng đầu nhìn “lão cha,” tất nhiên trong lòng thừa hiểu, nếu bản thân không nhượng bộ sợ là khó bước chân ra phòng được. Kế duy nhất bây giờ là đồng ý cho có lệ, biết rõ tính toán của đối phương rồi hẵng nghĩ cách đối phó sau. Vì vậy hắn gật đầu: “Được rồi, tất cả để lão cha làm chủ đi.”



Tiểu Cửu thấy hồi này chắc mình mạo phạm ôn thần quỷ dịch nào rồi, bằng không sao bước vô sòng mà mười cuộc đã thua đứt chín là sao chứ? Bạc thắng lúc trước đã thua hết từ đời nào, tiền Bạch lão cha tích cóp cho hắn lấy vợ cũng bị hắn lén nướng sạch sẽ.

Hắn càng thua thì càng tức, càng thua càng không cam lòng. Thật không tin tiểu Cửu hắn không có lúc đổi vận được!

Nhưng mà không còn đồng xu dính túi thì “đổi vận” cái nỗi gì?

Lúc đi ngang qua tiểu lầu các của “lão cha,” tiểu Cửu sực nhớ phòng “lão cha” có không ít đồ cổ. Nghe cha hắn nói mỗi món đó đều trị giá từ trăm mấy lượng bạc trở nên, nếu đem bán một món thì…

Hắn rón rén mò lên lầu các, đinh ninh rằng lúc này “lão cha” đang thăm hỏi khách nhưng ai ngờ vừa đi lên đã nghe tiếng nói.

Chỉ nghe tiếng “lão cha”: “Ta đã định với Tào viên ngoại rồi, sáng mai sẽ cho kiệu hoa lớn tới đón A Đoan, bất kể nó có đồng ý hay không, ấn đầu vào kiệu rồi là xong chuyện.”

Tiếp theo là tiếng Thanh Lạc: “Lão cha đều định liệu rồi còn tìm ta làm gì?”

“Lão cha” cười phá lên: “Thì sợ ngươi lúc đó khóc lóc um sùm gây phiền chứ gì. Đêm nay ngươi chỉ cần canh chừng A Đoan, đừng cho nó chạy trốn. Ngày mai cũng phải để ý kẻo nó tự vẫn. Đợi tới Tào phủ mà nó còn nghĩ quẩn thì phải trông vào ngươi khuyên nhủ nó nữa. Tào viên ngoại nói chuyện này mà thành rồi quyết không bạc đãi ta và ngươi đâu.”

Tiểu Cửu nghe mà lạnh cả sống lưng: “Bọn họ muốn cấu kết nhau đem bán A Đoan đi! Tên Thanh Lạc vô lương tâm này, hèn chi lần trước A Đoan đi lạc thì hắn khẩn trương vậy, ra là sợ vuột mất con đường tài lộ của hắn! Vậy mà tưởng hắn còn có tình huynh đệ gì chứ!”

Hắn luôn coi A Đoan là huynh đệ của mình, nghe được tin này sao còn dám chần chừ? Hắn rón rén đi xuống lầu, ba chân bốn cẳng chạy như điên ra hậu viện.

Tới chỗ A Đoan ở, không đợi cửa mở đã nhào vào, chỉ thấy A Đoan đang làm việc, hắn sốt ruột giằng chiếc vớ y đang vá ra quăng xuống đất: “Ngươi còn an nhàn ngồi đây à? Ca ca ngươi… ca ca ngươi sắp đem ngươi đi bán đó!”

A Đoan chớp mắt như nghe không rõ, kinh ngạc hỏi lại: “Tiểu Cửu ca, ngươi đang nói gì đó?”

“Vừa rồi ta nghe trộm ca ca ngươi nói chuyện với lão cha, bọn họ muốn bán ngươi cho Tào viên ngoại làm thiếp, sáng mai kiệu đỏ tới, ngươi có chịu hay không thì cũng ép lên kiệu dẫn đi đó!”

A Đoan nghe tới “Tào viên ngoại” thì trong lòng bắt đầu cuống cuồng nhưng vẫn không chịu tin, giọng y run rẩy: “Tiểu… tiểu Cửu ca, ngươi có nghe nhầm không? Ca ca ta… ca ca ta không đời nào bằng lòng đâu!”

Tiểu Cửu thấy y khăng khăng vậy thì chỉ biết hận tới giậm chân: “Ngươi cũng thừa biết ca ca ngươi coi trọng tiền tài hơn người, Tào viên ngoại cho hắn đống bạc chẳng lẽ hắn không động lòng sao?”

“Nhưng… nhưng mà… trước khi bất luận ai nói gì ca cũng không cho những người đó chạm vào ta…”

“Là vì hắn chưa gạ được giá hời chứ sao!” Tiểu Cửu tức giận tới quát lớn lên: “A Đoan, ngươi quen biết tiểu Cửu ta cũng không phải ngày một ngày hai. Tuy thường ngày ta hay nói láo nhưng chưa khi nào gạt ngươi cả, đúng không? Ta coi ngươi như huynh đệ thân thích, nếu không chính tai nghe được chuyện này rành rọt từng chữ thì lẽ nào lừa ngươi được sao? Ngươi tin ta đi!”

“Nhưng mà ta…” Trong lòng A Đoan cũng tin tiểu Cửu sẽ không dối gạt mình. Có điều mấy năm nay hai huynh đệ họ sống nương tựa lẫn nhau, Thanh Lạc là chỗ dựa duy nhất của y, trong phút chốc chỗ dựa này đột nhiên sụp đổ thì nói gì y cũng không tin.

Giờ đây tâm trạng y rối bời, càng nghĩ càng thấy sợ hãi, đôi mắt đã đỏ hoét, nước mắt cũng tuôn ra. Y nức nở: “Ta đi hỏi ca ca ta mới được!”

“Quay lại đây!” Tiểu Cửu nắm chặt tay y, “Đần độn, giờ ngươi chạy đi hỏi không phải là tự chui đầu vào lưới sao? Bọn họ sợ ngươi hay tin rồi bỏ trốn, đang tính trói ngươi lại rồi tới sáng tống lên kiệu hoa! Lúc đó ngươi muốn hối hận cũng muộn rồi!”

A Đoan thất kinh tới bừng tỉnh, cả người rùng mình nắm chặt tay hắn: “Tiểu Cửu ta, ngươi… ngươi giúp ta với, rốt cuộc ta nên làm sao đây? Ta… ta tuyệt đối không chịu theo tên Tào viên ngoại đâu! Nếu hắn muốn ép ta thật thì… thà rằng ta tự tìm cái chết!” Lúc trước “lão cha” đề cập chuyện Tào viên ngoại y đã không chịu. Giờ trái tim y đã có chỗ dĩ nhiên càng không ưng thuận.

“Đừng sợ, có tiểu Cửu ca ở đây. Giờ yên chút để ta suy nghĩ đã.” Tiểu Cửu vừa an ủi A Đoan vừa suy nghĩ nát óc, bỗng nhiên hắn vỗ đùi cái chát: “Có rồi! Sao chúng ta lại quên Lâm công tử chứ? Tuy Tào gia tài cao thế lớn nhưng ta thấy Lâm công tử kia cũng không phải hạng tầm thường. Thật sự đường cùng thì hắn có thể dẫn ngươi về kinh thành, ta coi tên Tào gia kia có chạy nổi tới kinh thành đòi người được không!”

A Đoan nghe hắn nhắc đến Lâm Tử Thông thì như thấy tia sáng cuối đường hầm, y lau nước mắt: “Được, ta đi tìm huynh ấy.”

“Ta thấy sáng nay hắn ra ngoài, không biết giờ về chưa? Không thôi vầy đi, ta đi giữ chân ca ca ngươi còn ngươi tới Noãn Âm các chờ hắn. Nhớ kỹ, bất cứ giá nào cũng đừng cho người khác thấy ngươi!”

A Đoan gật đầu: “Ta biết rồi.”

Trong lòng y sợ hãi cực độ nên không dám chần chừ, đi thẳng một mạch ra tiền viện. Xa xa y trông thấy một thân ảnh màu lam, đúng là huynh trưởng mình thì vội vàng trốn sau mấy bụi cây.

Sắc mặt của Thanh Lạc đang lo lắng, bước chân cũng gấp gáp, chớp mắt đã đi lướt qua. A Đoan trông theo bóng lưng hắn mà cõi lòng xót xa, nước mắt cứ chực rơi. Giờ y rất muốn đuổi theo hỏi hắn, có thật hắn bất chấp cả huynh đệ mà đẩy mình xuống hố lửa hay không? Có điều nhớ tới lời tiểu Cửu thì sao y dám bước ra.

— Giá như, y thật sự bước ra thì có lẽ tất cả đã khác hẳn.

***

Thanh Lạc đi như bay về chỗ mình ở, từ xa đã thấy tiểu Cửu đón đường. Lòng dạ hắn đang nóng lòng gần chết nên không muốn rầy rà với tên tiểu lưu manh này, có điều vậy chỉ tổ làm đối phương hoài nghi rồi chuốc lấy phiền toái không cần thiết. Vì thế hắn chậm bước lại tỏ ra bình thường: “Con khỉ lanh chanh này, lại muốn tìm A Đoan phải không? Món nợ lần trước ta còn chưa tính mà ngươi còn dám mò tới à?”

Nào ngờ tiểu Cửu còn khẩn trương hơn hắn: “Thanh Lạc ca ca, chuyện lớn rồi. A Đoan, A Đoan…”

Nghe hai chữ “A Đoan” thì lòng Thanh Lạc đã nảy thót lên, biến sắc hỏi dồn: “A Đoan thế nào?”

Tiểu Cửu nuốt nước miếng: “Ta vừa trờ tới đã thấy Cẩm Tâm dẫn theo lão Hắc và A Vượng tới bắt A Đoan rồi.”

Biết không phải người do “lão cha” sai thì Thanh Lạc nhẹ nhõm người, đoạn hỏi: “Tên Cẩm Tâm kia dựa vào gì mà bắt A Đoan hả?”

“Nghe hắn nói phòng hắn mất một món quý giá, tra xét một hồi không biết sao lại bảo A Đoan trộm nên muốn lôi A Đoan đi đánh rồi tra hỏi.”

“Đánh rắm con mẹ nó! Trước giờ A Đoan luôn thật thà nhút nhát thì sao trộm đồ gì của hắn? Với lại hắn nghèo kiết xác thì có món quý gì đáng cắp hả?” Quả nhiên, Thanh Lạc không nghe thì thôi chứ nghe rồi liền nổi cơn tam bành.

Tiểu Cửu còn ở một bên quạt thêm: “Ai nói không phải? Theo ý ta, hắn thấy mấy ngày nay Thanh Lạc ca ca đổi vận, lấn lướt tiếng tăm hắn nên ghen ăn tức ở thôi. Hắn không làm gì được Thanh Lạc ca ca nên giận cá chém thớt lên A Đoan đó.”

Thanh Lạc nhớ ra Cẩm Tâm thật sự là loại người vậy nên càng tin, vừa sốt ruột vừa tức giận trừng mắt gắt: “Sao ngươi không ra ngăn lại?”

Tiểu Cửu nhăn nhó mặt mày: “Lão Hắc và A Vượng đều là tay có hạng trong viện, cái thân ta thế này sao ngăn nổi?”

“Chúng đi hướng nào?”

“Hình như là gian chứa củi.”

Hai người hấp tấp chạy tới gian củi, Thanh Lạc đi trước đạp chân tông cánh cửa ra, quát lớn: “Cẩm Tâm, khôn hồn mau giao A Đoan ra cho ta!”

Nhìn kỹ xung quanh thì thấy gian củi trống không, sao mà có ai cho được?

Trong lòng Thanh Lạc nghi hoặc, đang muốn quay đầu lại hỏi tiểu Cửu bỗng hắn bị đẩy mạnh từ phía sau lảo đảo ngã vào  trong. Sau đó một tiếng lớn vang lên, chính là tiếng cửa gian chứa củi bị đóng lại.

Hắn hoảng hốt cực độ, nhào tới đẩy cửa ra nhưng sao mà đẩy nổi. Hắn nôn nóng giậm chân thình thịch: “Tiểu Cửu, ngươi làm gì đó? Ta không có rảnh giỡn với ngươi, mau thả ta ra ngoài! Bằng không ta nói Bạch đại cha lột da ngươi ra giờ!”

Tiểu Cửu cài then chắc lại, nghĩ thầm, thả ngươi ra ngoài thì A Đoan gặp rủi ro rồi, vì thế hắn cười nói: “Nói vậy thì càng không thể thả ngươi ra được, ta thiệt tình sợ cha lột da ta thiệt đó! Vừa vặn chỗ gian củi này vắng lặng không ai quấy rầy, Thanh Lạc ca ca, đêm nay ngươi hãy thong thả nghỉ ngơi trong đó đi.”

Cầm chân trong này một đêm thì A Đoan đã bị người ra bắt mất rồi. Thanh Lạc oán hận nghiên răng ken két nhưng không thể không xuống nước năn nỉ: “Tiểu Cửu ngoan, ta không nói cho cha ngươi hay đâu, ngươi mau mở cửa ra đi. Ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi hết.”

Tiểu Cửu cười hì hì, thầm nghĩ, ngươi cứ tha hồ gào với ông trời đi, ta không mở là không mở. Hắn xoay người đi một mạch.

Thanh Lạc không nghe tiếng trả lời thì nói tiếp: “Ngươi nghe ta nói đã, hiện giờ ta có chuyện quan trọng cần làm. Không phải ngươi đối tốt nhất với A Đoan sao? Giờ nó đang gặp nạn, ta đang muốn cứu nó đây, ngươi mau thả ta ra ngoài đi.”

Hắn nói cả buổi mà không thấy bên ngoài có động tĩnh gì, trong lòng nghi hoặc kêu lên: “Tiểu Cửu! Tiểu Cửu!”

Không có tiếng trả lời, Thanh Lạc biết tiểu Cửu đã đi mất. Cơn tức bốc lên đỉnh đầu, hắn chửi ầm lên: “Cái thằng tép riu chán sống này, thứ ôn dịch phải gió! Trì hoãn chuyện của ta để coi ta có lột da rút gân, táng nát xương cốt ngươi không!”

Tay hắn đập cửa còn chân thì đạp ầm ầm mà mãi vẫn không ra, ngược lại tay chân còn đau tới đỏ rát.

Thanh Lạc không nghĩ ra được cách gì, chỉ biết gân cổ la lên: ” Người đâu hết rồi? Thả ta ra ngoài mau!” Ngặt nỗi tiểu Cửu lựa chỗ này là vì hẻo lánh, nếu không may, Thanh Lạc có gào cả ngày cũng không ai tới.

Rốt cuộc Thanh Lạc từ bỏ ý định kêu cứu. Hắn lục lọi khắp gian thì chỉ thấy một cánh cửa, không có cửa sổ. Chỗ nào cũng chất đầy củi, dưới chân tường bên trái còn có một đống cỏ khô, muốn tìm cái gì đó nạy cửa cũng không có. Hết khí lực, hắn suy sụp ngồi trên đống củi.

Trông thấy ánh nắng len vào khe cửa càng ngày càng nhạt đi, thời gian đang trôi qua từng giây từng khắc. Một khắc ở trong này đồng nghĩa tình cảnh của A Đoan càng thêm nguy hiểm. Cơn oán hận trào dâng trong lòng, hắn cúi xuống đất, kinh ngạc khi thấy lệ rơi xuống đất.

Nhớ tới trò đùa quái ác của thằng ranh kia, hắn nhịn không được mà mắng to tiểu Cửu: “Thứ lưu manh, đồ tép riu không biết sống chết! Đợi ta ra được ngoài rồi, không xé nát miệng chó của ngươi ta sẽ không kêu là Thanh Lạc nữa!”

Lòng dạ hắn rối nùi, tâm tư đều lẩn quẩn chuyện kiệu hoa ngày mai tới. Hắn hoàn toàn không ngờ, sao tiểu Cửu xưa nay sợ hắn vậy lại dám chọc ghẹo hắn?

Chửi đã đời rồi, bất chợt khóe mắt hắn bắt gặp dưới đống cỏ khô bên kia đang động đậy.

Ánh sáng trong gian củi rất mờ nên hắn còn tưởng mình hoa mắt, nheo mắt nhìn kỹ thì đúng là thấy đống cỏ động đậy.

Không lường được Thanh Lạc, xưa nay hắn rất to gan mà cũng không sợ cái gì, bèn đi lên muốn nhìn là cái gì. Bỗng cái đống cỏ kia dạt ra, một cái đầu đen thùi lùi ló ra ngay giữa!

Hắn hốt hoảng lùi về sau hai bước quát: “Ai đó?”

Thứ kia bất chợt nghe tiếng người thì cũng sợ hãi, rụt đầu lại luồn ra ngoài.

Thanh Lạc nhìn kỹ, hóa ra là một con chó mực thì tự cười. Vừa cười vừa mừng ngồi sụp xuống xem.

Cái lỗ dưới chân tường là do xây không chắc chắn, lúc mưa thấm vào làm tường thẩm thấu rã rời ra, lại bị con chó bới nên thành cái lỗ lớn. Gian phòng này chứa toàn củi rơm, ít có ai tới lui, lúc thường còn có đống rơm khô chắn trước nên căn bản chẳng ai phát hiện.

Thanh Lạc tìm ra hốc chó này còn mừng húm hơn vàng trên trời rớt xuống. Hắn hụp xuống, nửa nằm nửa quỳ trên đất đào bới: đầu lọt qua rồi, còn chút nữa thôi.

Hắn ráng sức cục cựa thân người làm hai viên gạch rớt ra.

Sắp được rồi.

Hắn cúi sát mặt xuống, hai tay trườn dướt đất nhích từng tấc ra. Sắp trườn ra được thì mông lại bị kẹt, hắn nhích mạnh người thì lọt ra ngoài nhưng cũng kèm theo một tiếng rẹt.

Thôi rồi, đưa tay rời thì quả nhiên đằng sau áo đã bị tét một lỗ.

Chiếc áo màu lam này là bộ đồ nở mày nở mặt của Thanh Lạc, hơn nữa còn là Lâm Tử Thông cho hắn — Thực ra là Lâm Tử Thông đưa tiền hắn đi mua, nhưng trong lòng Thanh Lạc cho giống nhau cả, là bộ áo có một không hai trên đời. Giờ nó bị rách làm cho Thanh Lạc đau lòng hết mức.

Nhưng giờ không phải lúc buồn bực vì chuyện này, sắc trời đã sẫm tối chính là thời gian Cẩm Xuân viên bận bụi nhất, cũng là lúc lơi là nhất, chỉ có thừa dịp này trốn đi A Đoan mới không bị phát giác.

Nghĩ thế nên Thanh Lạc hối hả chạy về chỗ mình và A Đoan.

***

Trong Noãn Âm các, A Đoan nôn nóng đợi, tới tối trời Lâm Tử Thông mới quay về. Vừa thấy hắn A Đoan đã ứa lệ.

“Chuyện gì vậy?” Lâm Tử Thông hốt hoảng, linh cảm đã xảy ra chuyện rồi.

“Lâm công tử, xin hãy cứu ta!”

Lập tức A Đoan thuật lại những gì tiểu Cửu nói lại với Lâm Tử Thông. Hắn không biết thì đã đành nhưng vừa nghe đã nổi đóa: “Ta xem hắn dám không!”

A Đoan kéo gấu áo hắn: “Đệ phải làm sao đây?”

Lâm Tử Thông định nói muốn đi tìm “lão cha” tính sổ thì sững lại, chẳng phải đây là cơ hội tốt trời cho mình sao? Trước đây có thuyết phục A Đoan thế nào y cũng không chịu rời xa Thanh Lạc, bây giờ y không muốn đi cũng không được.

Nghĩ vậy Lâm Tử Thông nắm tay A Đoan: “A Đoan, đệ có tin huynh không?”

A Đoan gật đầu.

“Vậy tốt rồi, A Đoan, nói thật thì huynh đang muốn sớm kết thúc chuyện này. Lý do huynh còn nán lại là muốn dẫn đệ đi. Giờ ca ca đệ đã bỏ rơi đệ thì đệ có bằng lòng theo huynh tới kinh thành không?”

Trong khi chờ Lâm Tử Thông về A Đoan cũng đã suy nghĩ kỹ, tới đường cùng y sẽ rời khỏi đây với Lâm Tử Thông. Giờ nghe hắn mở lời trước thì lòng y nao nao, tất nhiên gật đầu ngay.

Lâm Tử Thông mừng rỡ, nghĩ chuyện này không nên chậm trễ: “Tốt lắm, giờ chúng ta đi ngay! Đệ có muốn lấy theo gì không?”

A Đoan nhớ tới “căn nhà” kia, ngoại trừ vài bộ áo quần cũ, thật sự y không có gì. “Không có, nhưng mà…”

“Nhưng sao?” Lâm Tử Thông truy hỏi, lòng lo sợ y sẽ đổi ý.

“Nhưng ca ca đệ…”

Lâm Tử Thông dậm châm bảo: “Hừ, đệ còn nghĩ tới thứ tán tận lương tâm kia làm gì?”

“Khỏi lo, khỏi lo nữa! Ta đã nhốt ca ca ngươi trong vựa củi rồi, trong thời gian ngắn không ra được đâu. Hai người đang nói gì đó?” Tiểu Cửu vừa hớt hải chạy vào vừa hỏi.

Lâm Tử Thông trả lời: “A Đoan đã chịu đi theo ta rồi.”

“Vậy tốt quá rồi!” Tiểu Cửu mừng tới nhảy cẫng lên, “Hai người tranh thủ đi nhanh đi, ‘lão cha’ cũng không mù mờ lâu đâu, để hắn phát giác ra là tiêu đời cả lũ! Phía trước có nhiều tai mắt, chúng ta hãy đi luồn cửa sau. Ta đi chuẩn bị xe ngựa sẵn, hai người thu dọn xong thì chạy ra mau nha!”

Hắn hớt ha chạy tới rồi cũng hớt hải phóng đi, chớp mắt đã mất hút. Từ đầu chí cuối, Lâm Tử Thông và A Đoan đều không nói được câu nào.

Lâm Tử Thông thở dài: “Tuy vị tiểu Cửu ca này xuất thân ở xóm chợ nhưng cũng có thể xem là người trọng tình nghĩa. A Đoan, nếu hắn là ca ca đệ thì đệ đã may mắn hơn nhiều.”

A Đoan lặng thinh, trong lòng y sao lại chưa từng nghĩ qua điều này? Nhưng nói gì Thanh Lạc cũng là huynh trưởng ruột của y, máu mủ tình thân, hận không được mà bỏ chẳng đành, y thầm thì: “Đệ muốn lưu lại cho ca ca một phong thư, nói ca biết đệ đã bình an rời khi, không cần nhớ tới đệ.”

Lâm Tử Thông nghĩ, trong bụng ca ca đệ chỉ có bạc thì sao còn nhớ tới đệ chứ? Nhưng cuối cùng hắn không nỡ tổn thương A Đoan: “Vậy đệ viết đi.”

Có lẽ phong thư này sẽ tiết lộ hành tung của bọn họ, nhưng Lâm Tử Thông tự phụ với tiền tài quyền lực trong tay mình thì không cần lo.

Viết thư xong hai người sánh vai đi vòng ra cửa sau, tiểu Cửu đã đứng đó chờ từ khi nào. A Đoan bước lên xe ngựa còn không quên nắm tay tiểu Cửu nói lời cảm kích, tuôn một tràng từ biệt đau thương đẫm lệ mà rời đi.

Trước khi đi y nhét phong thư vào tay tiểu Cửu: “Nhờ tiểu Cửu ca giao lại cho ca ca ta.”

Tiểu Cửu nghĩ thầm: Ca ca ngươi đang bị giam trong vựa củi, ta mà tới đó chắc bị hắn chẻ làm tám khúc quá. Lòng dạ tên đó ác độc vậy cứ để hắn nếm chút khổ sở cho biết mặt. Dù sao chừng hai ngày nữa nhà bếp cũng phải lấy củi, lúc đó thả hắn ra cũng không muộn. Phong thư này cứ để trong phòng hắn là xong.

Quyết định xong, hắn trở về bỏ bức thư lên bàn của Thanh Lạc. Hắn thấy bản thân đã làm một chuyện tốt thì hí hửng trong bụng, miệng ngâm nga bước ra ngoài. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người đi tới, dưới ánh trăng lờ mờ hiện ra thân ảnh của Thanh Lạc.

Sao hắn lại tự ra được chứ? Tiểu Cửu sợ tới hồn phi phách tán quay đầu tháo chạy. Nơi đây không nên ở lâu, cứ trốn ra ngoài chừng tám mười ngày rồi tính sau.



Thanh Lạc đẩy cửa ra, thấy trong phòng tối thui thì sửng sốt. Dáo dác ngó quanh không thấy A Đoan đâu, hắn nghĩ xưa nay đứa nhỏ này thành thật nên chắc ra ngoài thôi.

Hắn cũng không nghĩ gì liền mau mắn đẩy giường mình cạnh tường ra, để lộ một lỗ hổng chứa được hai người.

Bức tường đó chỉ trét vữa trắng lên, qua thời gian lâu đã mục nát cả. Nhưng có một chỗ tường tróc hết lộ ra một miếng gạch bí mật. Vì có chiếc giường chặn ngang nên thường ngày không thấy.

Thanh Lạc thò tay vào trong, lát sau đã gỡ ra bốn viên gạch. Thì ra có thể gỡ mấy viên gạch đó ra.

Hắn mò mẫm sâu phía trong rồi lôi ra một bọc vải màu đen, trong đó có mấy đĩnh bạc, hai tờ ngân phiếu và chút bạc vụn. Còn có một chuỗi minh châu sáng loáng, vừa nhìn đã biết vô cùng giá trị.

Đây là phần tích góp mấy năm qua của Thanh Lạc. “Lão cha” kiểm soát tiền rất chặt chẽ, tiểu quan kiếm được bao nhiêu đều vào túi hắn hết. Chỉ có mấy người khách rộng rãi, bỏ tiền bao kỹ bên ngoài thì còn lén cho tiểu quan chút tiền của được. Mà khách như vậy có được bao nhiêu? Muốn qua mặt “lão cha” phải khó khăn cả trăm bề.

Thanh Lạc cầm mấy thỏi bạc và tấm ngân phiếu rồi cất vào trong ngực áo. Hắn định nhét bao đồ lại tường thì do dự một hồi, cắn răng mà lấy chuỗi minh châu nét vào áo nốt.

Hắn mau mắn dọn dẹp rồi ngồi chờ A Đoan trở về, có điều đứng lên ngồi xuống hồi lâu cũng không thấy tăm hơi A Đoan. Càng chờ hắn càng thấy sốt ruột, không lẽ “lão cha” đã tiên hạ thủ vi cường rồi sao?

Nghĩ vậy Thanh Lạc cũng không thể chờ nữa liền đứng bật dậy. Lúc ra tới cửa phòng hắn sựng lại, tầm mắt hướng về cái bàn — Trên đó là phong thư A Đoan lưu lại.

Giấy trắng mực đen trên mặt bàn đen thùi rất dễ thấy, đáng lẽ Thanh Lạc phải nhìn ra từ lâu. Chỉ vì hắn không biết chữ nên phớt lờ thứ khác thường này.

Hắn cầm thư lên, không phân biệt được đống gà bới loằng ngoằng kia có phải nét chữ A Đoan hay không, cũng không biết nó viết cái gì. Nhưng hắn có trực giác vật này liên quan đến A Đoan.

Lần đầu tiên trong đời, Thanh Lạc hận bản thân không có đọc sách. Hắn ngây người đoạn cầm bức thư chạy ra ngoài.

Hắn nhớ trước đây Bạch đại cha đã có hai năm đọc qua sách.

Bạch đại cha nhìn bộ dáng hắn thì giật mình: “Thanh Lạc, ngươi sao…”

“Khoan nói đã, coi giùm ta cái này viết gì trước đi.” Thanh Lạc thở hồng hộc.

Bạch đại cha cầm phong thư nhìn qua rồi đọc: “Ca ca, đệ đã đi rồi, có chết đệ cũng không bước vào cửa Tào gia. Đệ muốn đến kinh thành cùng Lâm công tử. Lâm công tử đối với đệ rất tốt, huynh ấy bảo sẽ chăm sóc cho đệ cả đời, ca không cần lo lắng cho đệ…”

Đọc tới đây Bạch đại cha ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Thanh Lạc, A Đoan viết cái này sao? Nó đi kinh thành làm gì chớ? Rồi sao lại lòi ra một Lâm công tử nữa? Sao mặt mày ngươi nhợt nhớt vậy… Ê! Thanh Lạc, ngươi chạy đâu đó?”

Thanh Lạc chạy như bay đến Noãn Âm các, những lời trong thư làm lòng hắn sợ hãi cuộn trào.

Không có trong viên.

Mở cửa khách phòng, không có.

Trong phòng ngủ, cũng không.

Chỗ nào cũng không có.

Chân Thanh Lạc rã rời ngồi sụp xuống đất.

Nhưng tức thì hắn như bị roi quất, giật mình phóng ra cửa.

Trong khách phòng vẫn tràn đầy tiếng ca lai láng và tiếng chung tanh tách. Thanh Lạc gặp ai cũng hỏi dồn: “Ngươi có thấy A Đoan không? Có thấy Lâm công tử ở Noãn Âm các không? Ngươi có thấy A Đoan không? Có thấy Lâm công tử không?”

Những người quen lẫn không quen đi ngang đều kinh ngạc nhìn hắn. Nhưng Thanh Lạc chỉ tập trung vào miệng bọn họ, thấy hai chữ “không có” đã thất vọng đẩy ra.

Hắn hỏi rồi lại hỏi, hỏi tới quay cuồng choáng váng không còn nhìn rõ mặt những người này, chỉ thấy môi nào cũng mấp máy như nhau khiến đầu óc ngây sững.

Đột nhiên, trước mặt có một người kêu to lên: “Thanh Lạc, sao ngươi…” Chưa nói hết hắn đã phá lên cười, chỉ vào Thanh Lạc cười đến  nghiêng ngả.

Thanh Lạc giật bắn người, tên này là Cẩm Tâm mà!

Cẩm Tâm vẫn còn cười sằng sặc: “Ha ha, ngươi coi bộ dáng ngươi kìa! Ha ha, có phải mới bò từ mõm đá ra đây không? Thế này mà cũng dám vác mặt ra ngoài! Ha ha, thiệt tức cười quá đi! Ha ha ha ha!”

Thanh Lạc bị hắn cười tới không biết gì, đưa tay sờ sẫm mặt mũi đầu tóc mình, có thấy gì đâu?

Cẩm Tâm đã đi tới cạnh hắn, tiếng cười càng lúc càng lớn: “Đằng sau… đằng sau lưng ngươi rách một lỗ tới hở mông ra mà cũng không che lại nữa!” Hắn nắm lấy vạt áo sau của Thanh Lạc.

Thanh Lạc điếng hồn vội lấy hai tay che mông lại. Hắn ngó xung quanh mới phát hiện, hóa ra có nhiều người bu lại coi thế này.

Những người này, có kẻ biết mặt cũng có kẻ xa lạ, ai ai cũng đều nhìn hắn cười.

Đất trời như chỉ còn tiếng cười phá lên, nhạo báng hắn ngu, chê cười hắn dốt, cười hắn si tâm vọng tưởng.

Thanh Lạc lúng túng đứng đó, thấy mình sắp bị tiếng cười dìm mất.

Thì ra, lúc trước Lâm Tử Thông tìm ta là vì A Đoan.

Thì ra, hắn trừng trị tên Tạ chưởng quỹ, không phải vì ta trút giận mà là bất bình thay cho A Đoan.

Thì ra, hắn không chịu đụng vào ta không phải vì da mặt mỏng hay coi trọng ta, mà vì căn bản hắn vô tình đối với ta.

Thì ra, hắn mời đại phu chữa bệnh đơn giản vì ta là ca ca của A Đoan…

Thì ra…

Thì ra từ đầu đến cuối, mục tiêu của hắn chỉ có A Đoan!

Ta đúng là kẻ ngu mà…



Lặng người rất lâu, Thanh Lạc suy nghĩ tường tận đầu dây mối nhợ. Hắn ngồi bệt dưới đất trong Noãn Âm các, ngó những đồ vật quen thuộc xung quanh mà luôn thấy rất đỗi mơ hồ xa xăm. Từng ngày ở chung với Lâm Tử Thông nhỏ giọt vào lòng hắn, chỉ biết cười mình ngu ngốc tới lú lẫn. Kỳ thật từ đầu đến cuối, Lâm Tử Thông cũng không có đối xử tốt với hắn, chỉ có mình hắn ôm giấc mộng hão huyền không muốn tỉnh lại.

Nói vậy Lâm Tử Thông đã dẫn A Đoan về kinh thành, xem ra thân phận hắn không hề thấp, A Đoan đi theo hắn có thể an lành rồi.

Nhưng sao A Đoan lại nghe được chuyện của Tào viên ngoại?

Phải rồi, tiểu Cửu rất lanh lợi, nhất định đã nghe phong phanh đâu đó.

Sao tiểu Cửu phải nhốt ta lại chứ? Hờ, chắc nó cho rằng ta cũng muốn hại A Đoan, ai bảo hắn mở miệng đồng ý với “lão cha” chứ.

Ha ha, các ngươi toàn là người tốt, chỉ có ta là thứ ca ca lòng lang dạ sói, khốn nạn tột cùng mà thôi!

Tự dưng Thanh Lạc bật cười.

Cánh cửa mở toang ra. Vẻ mặt “lão cha” đầy phẫn nộ xốc áo Thanh Lạc lên. “Ta hỏi ngươi, A Đoan đâu rồi hả? Có phải nó chạy trốn theo người ta rồi không?

Hiển nhiên cả hắn cũng nghe được tin đồn.

Thanh Lạc cầm phong thư đưa cho hắn: “Đây là bức thư nó để lại, lão cha tự coi đi. Lão cha cũng biết ta không biết chữ mà.”

“Lão cha” ngó qua bức thư rồi bạt tai Thanh Lạc một cái, tức giận quát: “Chả phải bảo ngươi trông chừng nó rồi sao? Ngươi nói ta phải giao phó với Tào viên ngoại sao đây?”

Thanh Lạc bị đánh ngã xoài người ra đất, thản nhiên bảo: “Cùng lắm thì lão cha cứ đem ta giao cho ổng đền tội đi.”

“Lão cha” khinh miệt ngó hắn: “Ngươi à? Tào viên ngoại người ta muốn A Đoan trong sạch thuần khiết kìa, cái thứ đê tiện ngàn người cưỡi vạn kẻ đè như ngươi cho không còn sợ tốn cơm nữa!”

Thanh Lạc lồm cồm bò dậy, thê lương cười: “Hóa ra ta là thứ hàng như vậy, có cho cũng không ai cần. Hèn chi, hèn chi mà.”

“Lão cha” giật mình, thấp giọng hỏi: “Thanh Lạc, ngươi khóc sao?” Hắn không nhớ rõ, đã bao nhiêu năm chưa thấy Thanh Lạc khóc.

Thanh Lạc ra sức chớp mắt: “Không có.”

“Đừng nói ta là cát bay vào mắt đó, cái lời bịa đặt đó đã dùng hồi trước rồi.”

Thanh Lạc ngẩng đầu lên: “Ta đang ngắm trăng. Trước giờ chưa thấy trăng đẹp vậy nên vui quá khóc thôi.”

“Lão cha” cũng đi theo hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng quả thật viên mãn vô cùng. Chợt “lão cha” thở dài, mềm mỏng nói: “Ngươi ngắm trăng mà khóc còn trăng nhìn lại ngươi ra sao hả? Bất luận có bao nhiêu thống khổ sầu đau trong đời thì trăng cứ vắt vẻo treo trên trời, lúc tròn thì tròn mà khi khuyết thì khuyết. Bởi vậy trăng mới ngàn năm không đổi. Làm người cũng như vậy, cứ nhớ tới những điều hạnh phúc thì sẽ không muốn nghĩ tới người khác mà muốn nghĩ cho bản thân mình hơn.”

Hắn ngập ngừng: “Ngày mai ta sẽ lựa lời nói với Tào viên ngoại, nể tình mấy năm nay, đây là lời cuối cùng lão cha dạy ngươi, cũng là lần cuối cùng ta giúp ngươi. Về sau ngươi phải tự liệu thân đi.”

Cửa lại mở ra, “lão cha” đã đi mất.

Thanh Lạc ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao. Ánh trăng sáng kia tựa như cũng trông lại hắn, lặng thinh không nói lời nào.
Bình Luận (0)
Comment