Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 17

Hắn không phải là người của Ý Huyền giáo sao? Vì sao xuất hiện ở chỗ này?

“Là ngươi giết chủ nhân ta?” Hắn hỏi, giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh.

Thấy ta sửng sốt, hắn lại hỏi: “Có phải ngươi giết Lý Mộc Hi hay không?”

Ta nhìn hắn, gật gật đầu.

Hai tròng mắt hắn phát lạnh, tay siết chặt thanh đao, nói “Ta muốn mạng của ngươi.”

Trong ánh đao dường như pha lẫn cả sấm sét, mạnh mẽ hướng về phía ta –

Ta xuất ra toàn lực, cầm kiếm ngăn trở đao của hắn!

Động tác chẳng hề phức tạp, thậm chí có lúc ta có thể đoán ra chiêu tiếp theo. Nhưng lại không ngăn cản được những nhát đao đó, rất mạnh, rất ngoan, hoàn toàn muốn đoạt mạng người, ta bị hắn bức lui về phía sau liên tiếp……

Dường như có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng trong đầu lại nghĩ không ra.

Ta bị bức đến góc tường.

Hắn áp sát ta quá gần, gắt gao nhìn thẳng vào mắt, con ngươi tối đen không che dấu được sát khí quay cuồng.

“Chịu chết đi.” Hắn nói, vừa dứt lời, Quyết của ta liền bị đao hắn đánh bay ra khỏi tay.

Hắn khí lực quá lớn, một tay ấn chặt vai phải bị thương, ta kêu thảm một tiếng, trong khoảnh khắc đau đớn tràn ngập, không thể động đậy.

Đao hắn, giống như biển dữ vô cùng vô tận, gào thét hướng về đỉnh đầu ta đánh tới.

Trong đầu bỗng trống rỗng, ngơ ngẩn nhìn hắn.

Không có hạ xuống???

Đao không có hạ xuống.

Mềm mại lại nhẹ nhàng dán tại trên tai ta, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, thu đao nói: “Nữ nhân?”

Ta lúc này mới phát hiện mái tóc chính mình vẫn vấn lên như nam tử, đã vì đao của hắn mà rơi rụng trên vai.

Đôi con ngươi đen tối liếc nhìn ta, tiếp tục nói: “Đao của ta không giết nữ nhân. Nhưng ngươi giết sư phụ ta, ta nhất định phải báo thù.”

Hắn thu tay trên vai ta, rất nhanh lại tụ khí ở tay, tiện đà hướng về lồng ngực ta đánh ra một chưởng.

Một chưởng này, so với một đao của hắn lại càng thêm ngưng tụ sức lực.

Lồng ngực giống như bị đại chuỳ hung hăng đánh trúng, đau không thể thở nổi, lục phủ ngũ tạng dường như đều rối loạn lệch khỏi vị trí.

Con ngươi đen nhánh, lạnh buốt nhìn ta, như nhìn một xác chết.

“Ta sẽ không chết ……” Ta lớn tiếng nói, lại phát hiện giọng nói chính mình chỉ như thì thào, không thể gượng lên nổi.

Ta dùng hết sức bình sinh, hướng hai chưởng trên người hắn đánh tới.

Hắn không lui không tránh, tiếp tục dùng ánh mắt lạnh buốt cực độ nhìn ta.

Ta bỗng nhiên hiểu được, hắn muốn nhìn ta từ từ chết đi.

“Ngươi đừng hòng……” Ta đau đớn mắng, vẫn không gượng nổi khí lực, chậm rãi tựa cột trượt xuống.

Đau quá…… Bên trong thân thể thật sự rất đau……

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt, ta ngẩng đầu, chỉ thấy hắn che bóng mà đứng, chậm rãi hướng về đỉnh đầu ta ra chưởng.

Trong lòng ta biết bao tuyệt vọng cùng không cam chịu cuộn trào.

Dưới ánh trăng, một thanh kiếm, một thanh kiếm nhanh như thiểm điện, gào thét rít gió mà phóng tới.

Giống như vũ bão, lao thẳng tới đây.

Hắn bị thế tấn công sắc bén này bức lui một bước chân.

Chỉ thấy đao trong tay hắn vung lên chống lại kiếm kia.

Ta mơ hồ mở mắt, chỉ thấy Ôn Hựu giơ kiếm đứng ở nơi đó, gắt gao nhìn chòng chọc người nọ, hai mắt tựa ngọn lửa đang bùng cháy.

Hai người bọn họ rất nhanh lao vào tấn công đối phương, hai thân ảnh màu đen xê dịch như gió, đao kiếm sắc bén màu trắng nhấp nháy như điện, tiếng va chạm không dứt bên tai.

“Tử Tô, ngươi tới quá chậm rồi……” Ta cúi đầu nói, cổ họng tràn ngập vị ngai ngái, rốt cuộc kiềm chế không nổi, phun ra một ngụm máu to.

Ta chậm rãi ngã quỵ, lại thấy một thân ảnh màu đen, rất nhanh từ trong hai bóng đen kia rút ra, bổ nhào về phía ta.

Ta rơi vào một vòng tay ấm áp.

“Không được chết! Nha đầu ngốc nghếch!” Ta nghe được một giọng nói mang cảm xúc kích động dị thường.

Miễn cưỡng ngẩng đầu lên, ta thấy một gương mặt cực kỳ bi thương.

Hai mắt hắn ngập nước, đôi tay đang run rẩy.

Hắn là con trai của Ôn đại nhân, là Ôn công tử mà hoàng đế cũng tán thưởng, là đệ tử chân tryền xuất sắc nhất của Lương Châu Vô Cực Môn, là võ lâm Phó minh chủ tiếng tăm lừng lẫy!

Nhưng bộ dáng hiện tại của hắn, hai mắt đỏ đậm, bộ mặt dữ tợn.

Hắn như đang hoảng loạn, đôi tay gắt gao ôm lấy ta, nóng như lửa đốt.

Thực đáng thương, đáng thương khiến cho người ta đau lòng.

Tử Tô, ta sẽ không chết.

Ta mấp máy môi, lại phát hiện chính mình đã không phát ra âm thanh được nữa.

Trên mặt hắn, lông mi thật dài rung động, một giọt nước mắt lớn trượt xuống.

Sau lưng hắn, người nọ cầm đao mang theo sát khí sắc bén, hướng về đỉnh đầu hai chúng ta hạ xuống.

Trước mắt ta tối sầm, trực tiếp rơi vào hố đen sâu thẳm.

Mơ hồ chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, thê lương gọi của tên ta.

——————

Ta nghĩ phải mở mắt ra, lại cảm thấy ánh sáng vô cùng chói mắt.

Tiểu Lam này không phải ta đã nói cho nàng, lúc ta ngủ trưa phải buông mành hay sao?

Gắng sức nhắm mắt, lại mở to.

Trước mắt mơ hồ một trận, cuối cùng cũng rõ ràng nhìn thấy, Lâm Phóng ngồi cạnh giường ta.

Cạnh giường ta?!

Tục ngữ nói, nam nữ thụ thụ bất thân. Tuy nói minh chủ đại nhân năm đó hưng trí bừng bừng làm con rối, cũng từng ôm qua ta. Nhưng sau đó, hắn nửa điểm không coi ta như nữ tử để đối đãi.

Ta nhìn đôi mắt của minh chủ đại nhân trước sau vẫn duy trì vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nháy mắt sáng ngời, dường như là…… tràn đầy kinh hỉ cùng ấm áp?

“Minh chủ…… Có chuyện gì…… Làm sao…?” Ta thăm hỏi.

Vừa mở miệng, lồng ngực lại bị đè ép một trận, đau đến tận lục phủ ngũ tạng.

Lâm Phóng hiếm khi sửng sốt, nói: “Đừng nói chuyện! Thanh Hoằng, năm ngày rồi, ngươi rốt cục cũng tỉnh. Thật tốt.”

Ta bây giờ mới nghĩ đến, chính mình bị trọng thương. Thế nhưng vẫn còn sống!

Nghĩ đến đêm đó một chưởng nặng nề, còn có Ôn Hựu khuôn mặt cực kỳ bi thương.

Trong lòng buồn vui lẫn lộn.

Há miệng vừa muốn hỏi, lại thấy Lâm Phóng vươn tay, che miệng của ta: “Ngươi yên tâm, Tử Tô không có bị thương. Ta lập tức gọi hắn cùng Hạ Hầu đại hiệp tới đây.”

Ta gật gật đầu, tảng đá lớn trong lòng như được gỡ xuống.

Lâm Phóng đứng lên, xoay người đi xa được mấy bước chân, lại ngừng lại.

Hắn quay người, nhìn ta, hai tròng mắt trầm tĩnh kiên định: “Thanh Hoằng, lần sau gặp được chuyện như thế này, không được cậy mạnh, có cơ hội phải chạy trốn. Một kẻ địch, không đáng để ngươi mang mạng mình ra đổi.”

Ta hơi sững sờ, minh chủ, ta không phải liều mạng vì ngươi sao?

Ánh mắt hắn ấm áp nhìn ta: “Thống nhất võ lâm tất nhiên là việc trọng yếu, nhưng huynh đệ cùng ta sóng vai chiến đấu còn trọng yếu hơn. Vỏn vẹn chỉ một Quảng Châu không thể nào bằng bất kỳ ai nhất là ngươi cùng Tử Tô.”

Lời nói của hắn, khiến cho lòng ta ấm áp vô cùng.

Cám ơn ngươi, minh chủ.

Chỉ khoảng khắc.

Một màu thân ảnh đen như gió lốc vút đến trước giường ta.

Ôn Hựu vẫn là bộ dạng vượt trội như ngày thường, đứng trước giường, cúi đầu nhìn ta.

Trên khuôn mặt thanh tuấn, miệng mím lại thật chặt. Hình như có thiên ngôn vạn ngữ (bao lời muốn nói), lại chỉ trầm mặc nhìn thẳng ta, ánh mắt sáng quắc.

“Ngươi tỉnh.” Hắn thấp giọng nói,“Không thể tốt hơn.”

Ta nỗ lực trưng ra một gương mặt tươi cười.

Hắn ngồi xuống cạnh giường ta, vươn tay, ngón tay ấm áp chạm trên mặt ta, khẽ đụng liền rời đi: “Đừng nói chuyện, đừng cười. Kinh mạch của ngươi phải vài ngày mới có thể dưỡng trở lại như cũ.”

Ta nhíu mày, bày ra một gương mặt đau khổ.

Hắn khóe miệng cong lên: “Nha đầu, không có ai vô tâm vô phế* hơn ngươi.”

*Vô tâm vô phế: Không tim không phổi, chỉ những con người vô tâm, nhẫn tâm, không biết suy nghĩ cho người khác.

Ta chu miệng, trong lỗ mũi hừ ra một tiếng.

Trong lòng lại yêu thích vô cùng.

Tử Tô, ngươi chưa bị thương, đây mới là chuyện tốt nhất.

Mặt trời đã hơi chuyển về phía tây, ánh nắng đã không còn chói mắt nữa.

Chiếu sáng ấm áp trong phòng, chiếu trên giường, chiếu trên người ta cùng hắn.

Hắn chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.

Ta bỗng nhiên cảm thấy một dòng máu nóng vọt lên tận đỉnh đầu, muốn rút về, lại không có sức lực. Hắn phát hiện thấy những rung động rất nhỏ, càng đem tay ta nắm chặt.

Này…… Hắn đúng là đồ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mặt trời từ sau lưng hắn chiếu tới đây lại làm nổi bật lên bóng dáng hết sức mông lung nhu hòa.

“Thanh Hoằng……” Ánh mắt sáng quắc nhìn ta,“Sau này gặp loại chuyện thế này, ngươi chỉ cần nhớ kỹ….”

Ta sửng sốt, lại muốn giống Lâm Phóng, khuyên ta không cần cậy mạnh sao?

“Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, mọi chuyện đã có ta.”

Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, mọi chuyện đã có ta?!

Mọi chuyện có ngươi, Tử Tô!

Trong lòng ấm áp, đầu óc nóng lên, trước mắt tối om, ta tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

—————-

Thời tiết Quảng Châu mỗi ngày đi qua là một ngày thêm lạnh.

Đảo mắt liền đến hai mươi tháng chạp.

Xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài cửa, nơi chốn đều là một mảnh trắng xoá.

“Tiểu thư!” Tiểu Lam một thân áo lam đẩy cửa vào,“Nơi này tuyết không nhiều như Kinh Châu của chúng ta. Ngày vừa lên, đã tan hơn phân nửa.”

Ta nhìn trên đỉnh đầu nàng có vết nước tuyết đọng, ngạc nhiên nói: “Tuyết ít như thế, em còn đi ném tuyết?”

Nàng cười hắc hắc: “Có ít còn hơn không có.”

Câu nói này thành công khiến cho tiểu thư của nàng là ta sinh lòng ghen tuông –

Hôm qua, ta đã có thể xuống giường, thậm chí cảm giác vận công đã không còn trở ngại.

Nhưng sư phụ, Lâm Phóng cùng Ôn Hựu đều ép buộc ta ở trên giường nghỉ ngơi ba năm ngày, mới có thể ra cửa.

Mỗi ngày đều húp các loại cháo hoặc ngọt hoặc mặn của Quảng Châu, ta bây giờ nghĩ đến đã muốn nôn ra.

“Tiểu Lam!” Ta nghiêm túc nhìn nàng,“ Tiểu thư nhà em sắp kìm nén đến phát điên, hôm nay liền cùng ta ra ngoài đi!”

Tiểu Lam ai oán nhìn ta: “Không tốt! Minh chủ cùng Ôn Hựu, Hạ Hầu đại hiệp bảo em trông chừng tiểu thư, tránh cho cô chạy lung tung.”

“Ai mới là chủ tử của em?” Ta từ bọc nhỏ trong ngực lấy ra năm mươi quan tiền,“Tiền này, hôm nay chúng ta sẽ tiêu hết!”

Tiểu Lam hoan hô tiếp nhận lấy: “Tiểu thư anh minh!”

Thánh nhân viết, có tiền có thể bắt quỷ xay cối nha!

Sau khi do thám biết bọn hắn đều đang bàn chuyện tại phòng khách, ta cùng Tiểu Lam nghênh ngang đi ra khỏi phòng.

Trên đường, gặp được một hộ vệ là môn hạ của sư phụ vốn luôn có chút trầm mặc, bây giờ lại lộ vẻ mặt kinh hỉ: “Hộ pháp, ngươi đã khỏi?”

Ta gật gật đầu.

Thấy trên mặt mọi người đều là vui mừng thật lòng, trong lòng ta cũng ấm áp yêu thích không thôi.

Chúng ta hiện tại đang ở tại Cầu gia.

Đương nhiên, Cầu gia giờ đây đã tiếp thu đại bộ phận sản nghiệp của hai nhà Ý Huyền cùng Thanh Hổ.

Xuyên qua một dãy hành lang uốn khúc, ta dừng bước.

Quay đầu lại, bên phải là một căn phòng, cửa sổ khép kín, cùng các gian phòng khác không có gì khác biệt.

Nhưng điều khác biệt là nơi đó truyền tới một trận hơi thở, chính là sát khí từng khiến cho ta tuyệt vọng không gượng dậy được.

Tiểu Lam hoảng hốt, nắm lấy quần áo của ta: “Tiểu thư, cô còn không đi?”

“Hắn ở chỗ này?” Ta liếc mắt nhìn Tiểu Lam, nàng biến sắc.

Ta bỏ lại Tiểu Lam, nhanh chóng hướng về phía gian phòng ấy.

“Tiểu thư, không cần qua!” Tiểu Lam không dám ngăn trở ta, gắt gao cùng đi theo.

“Em yên tâm!” Ta cười nói,“Nếu không yên tâm, gọi sư phụ cùng bọn họ đến đây.”

Tiểu Lam nhìn ta duỗi tay đẩy cửa phòng, dậm chân, chạy đi tìm viện binh.

Cửa “kẽo kẹt” một tiếng rồi mở rộng.

Bên trong phòng mờ mịt u ám, thân ảnh cao lớn ngồi ở trong phòng, trên giường lớn, bỗng ngẩng đầu lên.

Ta nhìn hai con ngươi tĩnh mịch, lòng vẫn như trước nhịn không được phát run — cho dù bây giờ, tay chân của hắn đều bị xích sắt cố định chặt chẽ trên tay vịn của giường sắt.

Thì ra hắn bị người của ta bắt. Chỉ là không biết ngày ấy sau khi ta ngất đi, bắt hắn, không biết tốn bao nhiêu công sức.

Thấy người đến là ta, hắn dường như có chút kinh ngạc, lại không lên tiếng.

“Hóa ra ngươi không chết?” Ta nói.

Hắn liếc nhìn ta, mở miệng: “Muốn chém giết muốn róc thịt, tùy các ngươi.”

Ta cười cười, tựa ở trên cửa, ôm ngực nhìn hắn.

Hắn dứt khoát không nhìn lại ta, nằm xuống giường, xích sắt trói tay rầm rung động.

“Này!” Ta nói,“Ta muốn cùng ngươi tỷ thí. Nếu ngươi thắng, ta thả ngươi đi; nếu ta thắng ……”

Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, bộ mặt chấn kinh nhìn ta.

Ta buồn rầu, ta nếu thắng nên xử lý thế nào?

“Nếu ngươi thắng, muốn chém muốn giết thì tùy.” Hắn tiếp lời.

Ta khinh bỉ nhìn hắn: “Ta bây giờ cũng có thể tùy tiện chém giết, róc thịt ngươi. Ta nếu thắng, tất nhiên muốn chiếm tiện nghi hơn nữa. Như vậy đi, nếu ta thắng, ngươi liền bái ta làm thầy!”

Hắn trầm mặc khoảng khắc, nói: “Mời!” Hai tròng mắt hung tàn đảo qua mặt ta.

Ta vung Quyết, chém đứt xích trói tay, chân của hắn.

“Một lời đã định!” Ta nói.

Hắn thờ ơ nhìn ta một cái, đi đến nơi đặt giá binh khí, nhắc lên một thanh đại đao.

Ta ngưng thần tĩnh khí, nhìn hắn thủ thế.

Chiến Thanh Hoằng, ngươi nhất định có thể thắng hắn, nhất định!

Kiếm trong tay dường như tự phát dẫn dắt, ta xuất ra chiêu thức.

Niềm tin thắng lợi không còn hoài nghi nữa.

Ngày ấy sau khi tỉnh lại, sư phụ tới tìm ta.

“Thanh Hoằng, ngươi biết tại sao ngươi lại thua không?” Sư phụ nói,“Kỳ thật võ nghệ tu vi của hắn chẳng thể bằng ngươi, nhưng ngươi lại không thắng được hắn. Nếu như chính ngươi nghĩ không rõ ràng vấn đề ở nơi nào, ngươi cả đời này, sẽ không thắng được hắn. Ngươi sát khí cùng ý chí của hắn bức bách, ngươi quên mất kiếm của chính mình.”

Ngươi quên mất kiếm của chính mình.

Câu nói này, như là búa tạ, cân nặng đè trong lòng ta.

Người kiếm hợp nhất, người kiếm hợp nhất.

Ta như thế nào đã quên?

Nằm ở trên giường mấy ngày, ta đem chiêu thức của hắn ở trong đầu tỉ mỉ suy ngẫm vô số lần, ngẫm rõ ràng cách bắt đầu mỗi một chiêu thức của hắn, nơi hướng đến, còn nghiên cứu phương thức phá giải từng chiêu.

Đợi tất cả nắm rõ như lòng bàn tay, ta cũng không nghĩ đến chiêu thức của hắn nữa, quên sạch sẽ hết thảy.

Trong lòng ta chỉ có kiếm pháp của chính mình, Công vân cùng Phá liễn kiếm pháp.

Ta bỗng nhiên cảm thấy, hắn cuối cùng sẽ không thắng được ta.

Hắn giống như bão táp màu đen, cùng với một tiếng gầm lên, ánh đao bổ nhào về phía này.

Ta mủi chân điểm nhẹ, nhảy lên không rồi hạ xuống cách hắn nửa trượng, tránh né công kích.

Hắn hơi hơi ngẩn ra, lại lập tức tấn công tới đây.

Sau khi tránh đi mấy lần công kích, thế tấn công của hắn rõ ràng đã không còn sắc bén như lúc bắt đầu.

Ta cười thi triển Công vân kiếm, cùng hắn so đấu.

Đao hắn nhanh, chuẩn lại tàn nhẫn, đằng đằng sát khí mà không để ý tới sống chết.

Nhưng nếu như, chúng ta so chiêu, là ta dẫn dắt quyết đấu, sẽ không giống nhau.

Kiếm của ta, so với đao hắn càng nhanh hơn, trước khi hắn xuất chiêu, liền chặn lại đi đường, đánh đòn phủ đầu, ép hắn thay đổi chiêu thức, thế tấn công sắc bén ban đầu, bây giờ bị ta cuốn lấy kéo kéo dài trở nên mềm mại vô lực.

Kỳ lạ, lúc trước cùng hắn giao thủ lúc, thế nào lại không nghĩ đến phương pháp này?

Mặt hắn khẩn trương căng thẳng, ta lại càng thêm thuận buồm xuôi gió.

“Buông tay!” Ta quát mạnh một tiếng, kiếm đánh rớt đại đao trong tay hắn, khuỷu tay phải đánh một chưởng trên đỉnh đầu rồi thu tay vận khí tung một quyền lên ngực hắn.

Hắn cũng rất kiên cường, thật sự không ném đao xuống, bị ta đánh trúng rút lui mấy bước, tay che lồng ngực “oa oa” phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn nội khí đã thương, hôm nay không còn chiến đấu được.

Ta thắng.

Mà sau này, hắn cũng tuyệt không khả năng thắng lại ta.
Bình Luận (0)
Comment