Ăn tối xong, mẹ Phương dọn dẹp bàn, Phương Tiệm Viễn cầm mấy chai bia rỗng về tiệm tạp hóa, ngày mai người giao hàng sẽ tới lấy đi.
Dư Hải Dương là khách đương nhiên sẽ đi về nghỉ ngơi.
Lúc này mặc dù trời đã tối, nhưng công tắc đèn lại nằm ở cửa, Phương Tiệm Viễn lười đi mở, chỉ có một chút ánh đèn từ phòng bếp đằng sau chiếu tới.
Hạ Tinh Trình sắm vai Phương Tiệm Viễn ngồi xổm xuống đất, đặt từng chai bia vào trong ô vuông của hộp nhựa, động tác của cậu vừa nhanh vừa hơi dùng sức, để giải tỏa cảm xúc trong lòng.
Hạ Tinh Trình hoàn toàn nhập vào cảm xúc của Phương Tiệm Viễn, thậm chí còn không cần trù tính tỉ mỉ mỗi hành động của mình, mà toàn phản ứng theo bản năng, cậu thật sự đang tức giận.
Lúc này, Dương Du Minh đóng vai Dư Hải Dương tiến đến, đứng dựa vào cửa nhìn cậu.
Hạ Tinh Trình xếp xong vỏ chai bia, tay lại nắm lấy cạnh hộp nhựa xếp chồng nó qua một bên, lúc thu tay về, ngón tay bị cạnh hộp thô ráp làm trầy xước.
Đây không phải là nội dung trên kịch bản, mà là một tai nạn bất ngờ.
Nhưng Hạ Tinh Trình không dừng lại, cậu đã hiểu rõ thói quen quay phim của Hà Chinh, mỗi một cảnh ở trong lòng Hà Chinh đều không có quy trình cố định, tất cả chỉ cần cảm giác mà thôi. Đối với Hà Chinh mà nói, chỉ cần đúng cảm giác, thì bạn có sửa lại toàn bộ lời thoại hắn cũng không phản đối.
Cậu đứng dậy, cúi đầu nhìn vết thương đang từ từ rướm máu.
Dương Du Minh đi tới.
Tai nạn này đối với Dương Du Minh mà nói cũng là một lần phát huy không có kịch bản, hoàn toàn là sự hiểu biết của anh đối với nhân vật.
Anh không tỏ ra sốt sắng và cấp bách, chỉ đến gần nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Tinh Trình, cúi đầu nhìn vết thương, rồi lại ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu:
"Nên là, em đang giận chuyện gì?" Hạ Tinh Trình dùng sức rút tay ra khỏi tay anh:
"Không cần anh lo!" Cậu đụng phải thùng bia rỗng xếp chồng ở sau lưng, gây ra tiếng vang không nhỏ.
Cả hai đều dừng lại động tác, Dương Du Minh theo bản năng nhìn ra bên ngoài.
Một lát sau, anh lại thấp giọng nói với Hạ Tinh Trình:
"Trong cửa hàng có băng cá nhân phải không?" Hạ Tinh Trình không trả lời, Dương Du Minh tự đi vào trong quầy, xé một miếng băng cá nhân từ một lốc đang treo trên tường.
Đây vốn là đạo cụ, treo ở một góc không bắt mắt, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không chú ý tới, ống kính sợ rằng cũng chẳng quay được.
Dương Du Minh hiển nhiên nhìn thấy và cũng nhớ kỹ.
Anh quay lại, xé băng cá nhân ra, cầm lấy tay Hạ Tinh Trình cẩn thận giúp cậu dán lên vết thương.
Lúc này Hạ Tinh Trình không đẩy anh ra nữa.
Dương Du Minh giúp cậu dán vết thương xong, không buông tay ra, mà hơi khom lưng dùng góc độ nhìn thẳng vào mắt cậu nói:
"Sao lại mất hứng? Kể tôi nghe xem." Hạ Tinh Trình nhìn thấy đôi mắt Dương Du Minh tràn đầy sự dịu dàng.
Cậu quay mặt đi chỗ khác, không muốn lún sâu vào.
Dương Du Minh nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay và đầu ngón tay cậu, xúc cảm vừa ấm áp vừa hơi thô ráp truyền đến, Hạ Tinh Trình thậm chí còn cảm nhận được cả vết chai mỏng trên lòng bàn tay anh.
Studio nóng bức và tiệm tạp hóa không có điều hòa, Dương Du Minh và Dư Hải Dương, ở trước mặt Hạ Tinh Trình hòa làm một.
Tim cậu đập dồn dập, mồ hôi thấm ướt sau lưng, vừa muốn buông tay lại không nỡ giãy dụa.
Sau đó cậu lại không nhịn được mà nhìn Dương Du Minh, nhìn sâu vào đôi mắt anh, cảm thấy mình gần như không thở nổi.
Dương Du Minh chợt mỉm cười, khóe mắt cong xuống, khóe miệng nhếch lên.
Hạ Tinh Trình không hề biết rằng ở trong camera giám sát và trong mắt của người khác cậu đang đỏ hết cả gò má.
Tiếp đó, Dương Du Minh từ từ đến gần, định hôn lên môi cậu.
Đây là nội dung trên kịch bản, Dư Hải Dương muốn hôn Phương Tiệm Viễn, nhưng Phương Tiệm Viễn căng thẳng và sợ hãi, nên dùng sức đẩy Dư Hải Dương ra, lưng Dư Hải Dương đụng vào cửa, đầu tiên hắn hơi tức giận, sau đó vừa cười vừa dỗ dành Phương Tiệm Viễn.
Nhưng lúc này Hạ Tinh Trình lại không nhớ nổi trên kịch bản viết những gì, cậu vừa hoảng loạn vừa tức giận, mặc dù chính cậu cũng không thể nói rõ phần tức giận này từ đâu ra.
Môi Dương Du Minh gần như dán lên trên môi cậu, lúc cảm nhận được xúc cảm mềm mại, Hạ Tinh Trình vẫn không đẩy anh ra, mà vượt ra khỏi dự liệu của mọi người, cậu giơ tay lên cho Dương Du Minh một cái tát.
Một tiếng "chát" vang giòn, trong trường quay yên tĩnh cực kỳ vang dội.
Tiếng vang này dường như lập tức đánh thức Hạ Tinh Trình, từ tiệm tạp hóa chật hẹp về lại studio rộng lớn, cậu nhất thời bối rối.
Mặt Dương Du Minh bị đánh lệch sang một bên, anh quay đầu lại nhìn Hạ Tinh Trình, vẻ mặt không che giấu được sự tức giận, tiếp đó buông Hạ Tinh Trình ra, quay người bước ra khỏi cánh cửa ở phía sau lưng.
Hạ Tinh Trình từ từ ngồi xổm xuống, giơ tay lên che mặt.
Cảnh này tới đây là có thể kết thúc, Hà Chinh hô một tiếng "cut!"
Đèn trong trường quay sáng lên, staff đi tới đi lui bận rộn, nhưng đều không nói gì. Bởi vì cảnh vừa quay xong, mọi người đều biết trong cảnh này không có tình tiết tát vào mặt, cho dù là muốn đánh, thì cũng không nên đánh một cách chân thực không có chút kỹ xảo nào như thế, dù sao đó cũng là Dương Du Minh.
Có lẽ Hoàng Kế Tân là người duy nhất không biết nội dung kịch bản, anh chỉ cảm thấy bầu không khí hơi lạ, thấy Hạ Tinh Trình quay xong rồi mà vẫn ngồi xổm trên mặt đất chưa đứng dậy, bèn đi qua nâng cậu dậy trước trợ lý Tiểu Đường.
Hai tay anh giữ chặt lấy vai Hạ Tinh Trình, lúc định hỏi cậu sao vậy, thì nghe thấy Hạ Tinh Trình khẽ nói:
"Xong đời rồi." Hoàng Kế Tân nghe thấy giọng điệu cậu như rơi xuống đáy vực, nên lo lắng theo, hỏi cậu:
"Có chuyện gì?" Hạ Tinh Trình được đỡ dậy, lúc ngẩng đầu nhận ra là Hoàng Kế Tân, cậu vùi đầu vào vai anh nói:
"Kế Tân, em chết chắc rồi." Hoàng Kế Tân nhận ra chút gì đó, liếc mắt nhìn về phía Dương Du Minh, thấy trợ lý Lý Vân của Dương Du Minh đang dùng khăn giấy ướt giúp anh đắp mặt.
Lúc Hoàng Kế Tân nhìn qua, đúng lúc Dương Du Minh cũng đang nhìn sang phía bên này, rồi tức dời tầm mắt đi chỗ khác.