Minh Phương Phố

Chương 18 - Bóng Ma Viện Phúc Lợi 3

Đúng lúc này một thanh âm trẻ con đột nhiên từ dưới tàng cây truyền tới lỗ tai Âu Diệu Thiên: “Anh Diệu Thiên, anh trèo cao như vậy làm gì?”

Âu Diệu Thiên cúi đầu nhìn, dưới tàng cây đang đứng hai đứa bé, nói chuyện chính là Nữu Nữu, bàn tay nhỏ bé nắm trong tay tiểu nam hài bên cạnh, mà tiểu nam hài này chính là tiểu nam hài lần trước nói muốn Nữu Nữu làm tân nương của hắn, hơn nữa muốn bảo vệ Nữu Nữu cả đời.

Sự ngây thơ chất phác của trẻ con, luôn khiến chúng hứa hẹn như vậy hoặc như vậy, bởi vì còn nhỏ, còn không biết bảo vệ phần hứa hẹn này cần phải trả giá nặng nề cỡ nào.

Nhìn thấy Nữu Nữu và cậu bé bên cạnh, Âu Diệu Thiên dường như nhìn thấy cái gì đó.

Phù phù một tiếng, một tiểu nam hài từ trên cây liễu ngã xuống, cánh tay bị thương máu tươi như đổ. Đau đớn cùng hoảng sợ trong nháy mắt biến thành tiếng khóc.

Lúc này một cô bé mặc váy hoa nhỏ đi tới, vừa dùng khăn tay của mình bọc vết thương cho cậu bé, vừa nói: “Con trai phải dũng cảm, không thể tùy tiện khóc! Huống hồ cậu đã hứa với Linh Linh, phải bảo vệ Linh Linh.

Nghe xong tiểu nữ hài nói, tiểu nam hài nhịn xuống nước mắt, nắm chặt nắm đấm nhỏ nghiêm túc nói: “Ta là nam tử hán, ta muốn bảo vệ Linh Linh!”

Đúng vậy, nam tử hán không thể khóc!

Cậu bé nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận của mình, có chút ngượng ngùng nói: “Vậy Linh Linh đáp ứng ta, chờ ngươi trưởng thành, phải làm cô dâu của ta!”

Nghĩ tới đây, Âu Diệu Thiên đột nhiên cảm thấy đầu giống như muốn nổ tung, thống khổ dùng hai tay ôm lấy đầu.

“Diệu Thiên ca ca ngươi làm sao vậy?” qua thật lâu, đau đầu rốt cục giảm bớt, Âu Diệu Thiên cũng nghe được Nữu Nữu lo lắng sắp khóc thanh âm.

Âu Diệu Thiên từ trên cây nhảy xuống, cười đối Nữu Nữu nói: “Ta không sao, Lưu bá Lưu thẩm không phải cho các ngươi đều ở trong phòng chơi sao, các ngươi như thế nào chạy tới?”

Cậu bé bên cạnh Nữu Nữu siết chặt nắm tay nói: “Dì Lưu nói bên ngoài có người xấu. Nhưng cháu là nam tử hán, cháu sẽ bảo vệ Nữu Nữu, cho nên chúng cháu không sợ!

Đúng! Nữu Nữu không sợ! “Nữu Nữu bên cạnh cũng đỏ mặt nói.

“Ai nha, các ngươi như thế nào chạy tới, hại ta tìm khắp đều tìm không thấy các ngươi!”Lúc này Lưu thẩm từ trong phòng đi ra.

Là Nữu Nữu muốn ra ngoài chơi! “Nữu Nữu nhỏ giọng nói.

Lúc này, cậu bé bên cạnh Nữu Nữu đột nhiên đứng trước mặt Nữu Nữu, nói: “Là tôi dẫn Nữu Nữu ra ngoài chơi, mặc kệ chuyện của Nữu Nữu!”

Mấy đứa nhỏ các ngươi a, ta không phải đã nói không được đi ra sao! “Lúc này thím Lưu đã đi tới.

Âu Diệu Thiên cười cười nói: “Thím Lưu, bọn họ dù sao đều là trẻ con, dì cũng đừng trách bọn họ!”

Dì Lưu thở dài, trong ánh mắt tràn đầy u buồn, nói: “Sao dì có thể trách những đứa trẻ này được chứ! Chỉ là hiện tại viện trưởng thành dạng này, vạn nhất bọn nhỏ xảy ra chuyện gì, chờ cô ấy khỏe lại, con bảo dì thay thế thế nào đây!”

“Đừng mang Linh Linh đi, đem Linh Linh trả lại cho ta!”Mưa to tầm tã, con đường lầy lội, tựa hồ đều ngăn cản không được tiểu hài nhi chạy như bay, nhưng đã khởi động ô tô cũng sẽ không lưu lại chờ hắn.

Cậu bé ngã xuống, không biết là nước mắt hay là nước mưa, tầm mắt mơ hồ. Tuy rằng cách cửa sổ xe vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Linh, nhưng hai người nhất định sẽ ly biệt như vậy.

Lại là một trận đau đầu kịch liệt, tựa hồ đầu của mình cũng không hy vọng mình nhớ lại những thứ này.

Nhưng sau đó thì sao, nhưng sau đó thì sao?

Âu Diệu Thiên chỉ nhớ rõ những điều này, nhưng sâu trong nội tâm lại tự nói với mình, câu chuyện cũng không phải đến đây là kết thúc.

Âu Diệu Thiên nắm chặt chìa khóa trong tay, trực giác nói cho anh biết, chiếc chìa khóa này có thể cởi bỏ câu chuyện bị mất kia, cầm chìa khóa cổ xưa mà kỳ dị trong tay, Âu Diệu Thiên giống như cầm sinh mệnh của mình, tim đập thình thịch, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra giống như chuyện vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Thằng nhóc đó là ai? Cô bé đó là ai? Tại sao tôi lại muốn biết kết cục của câu chuyện này đến thế?” Âu Diệu Thiên ở trong lòng không ngừng tự hỏi chính mình nhưng chính mình biết rõ trong tầng hầm ngầm là ai, nhưng là vì cái gì lại rõ ràng cảm giác được, đi tầng hầm ngầm là có thể tìm được kết cục của câu chuyện này đây?

Một tầng lại một tầng nghi vấn, khiến hắn không thở nổi. Vốn ngắn ngủn hơn mười phút lộ trình, lại ước chừng đi gần hai giờ, lúc này Âu Diệu Thiên đang đứng ở viện phúc lợi phía sau tiểu lâu một chỗ đổ nát thê lương .

Nếu như nói đến phế tích trước mắt, ít nhất phải ngược dòng đến hơn ba mươi năm trước. Vốn lúc viện phúc lợi vừa mới thành lập, có hai tòa nhà nhỏ, nhưng sau đó trong một trận động đất, toàn bộ tòa nhà phía sau sụp đổ, sau đó vẫn không sửa chữa lại.

Bởi vì cứ như vậy hoang phế, tự nhiên thành xà trùng chuột kiến địa đàng, cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, nơi này thành viện phúc lợi khu. Bởi vì không ai muốn đứa bé vô duyên vô cớ bị thương. Nhưng dừng lại cũng đại biểu cho nghi hoặc, nơi này tự nhiên cũng trở thành nơi Âu Diệu Thiên thường xuyên mạo hiểm khi còn bé.

Lúc hắn chín tuổi, chính mình cũng không biết là làm sao từ trên cây đại liễu kia tìm được chìa khóa, sau đó ở trong đống đổ nát này tìm được một cánh cửa nhỏ vô cùng bí mật. Thông qua cái cửa nhỏ này Âu Diệu Thiên phát hiện một cái nho nhỏ tầng hầm ngầm, ở trong tầng hầm ngầm hắn gặp được nàng.

Cô cũng không đáng sợ, mà là một đứa trẻ nhìn qua không kém Âu Diệu Thiên bao nhiêu. Nhớ rõ khi còn bé Âu Diệu Thiên thường xuyên chạy đến nơi này chơi, bởi vì ở cùng cô Âu Diệu Thiên cảm giác được vô cùng thân thiết, tuy rằng cô chưa từng nói với mình một câu, mình thậm chí chưa từng thấy mặt cô, chỉ nhìn bóng lưng cô, mình cũng cảm giác rất tốt.

Di chuyển một phiến đá mà mình đã chặn ở đó khi còn bé, dọn sạch mấy tảng đá cồng kềnh, một cánh cửa nhỏ chỉ có một Mac Nhĩ xuất hiện trước mặt mình.

Từ sau khi đến trường nội trú đã không tới nữa, không biết cô ấy còn ở bên trong hay không! Nghĩ tới đây tay Âu Diệu Thiên cầm chìa khóa ít nhiều có chút run rẩy. Hắn thậm chí có chút sợ hãi, sợ lúc mình đi xuống phía dưới sẽ trống không. Hắn thậm chí chưa từng có phát hiện mình đối với nàng là không muốn xa rời như vậy, mặc dù giống như bị trái tim của mình cố ý cho quên lãng hồi lâu.

Ngay tại hắn vừa mới chuẩn bị đi mở cửa thời điểm, đột nhiên không có lý do cảm thấy bốn phía không khí thoáng cái lạnh xuống. Mà hàn khí dày đặc tuy rằng cũng không thấu xương, nhưng vẫn lạnh đến tận đáy lòng, giống như rét lạnh kia không phải đến từ bên ngoài, mà là đến từ nội tâm con người. Cảm giác được hàn ý, Âu Diệu Thiên rõ ràng cảm giác được yêu đan trong cơ thể mình hưng phấn.

Bình Luận (0)
Comment