Minh Phương Phố

Chương 7 - Kinh Biến 3

.

Lúc này một người nhìn qua hơn năm mươi tuổi, lão thái thái từ bên trong đi ra, vẻ mặt mỉm cười nhìn vây quanh Âu Diệu Thiên bọn nhỏ nói: “Tốt lắm các bạn nhỏ, Diệu Thiên ca ca mới đến, các ngươi ít nhiều cũng để cho hắn nghỉ ngơi một chút nha!”

Âu Diệu Thiên nhìn thấy người đi tới, vội vàng buông Nữu Nữu xuống, sau đó nói với tất cả trẻ em: “Được rồi, bây giờ đồ chơi đều lấy được, các cậu bé phụ trách đem đồ chơi và đồ ăn vặt khác trong xe chuyển vào bên trong.

Dưới sự giúp đỡ của Hứa Tình, tất cả đồ ăn vặt và đồ chơi cuối cùng cũng đến nơi bọn nhỏ . Nhìn bọn nhỏ mừng rỡ ôm quà đi vào, Âu Diệu Thiên thoáng cái kéo cánh tay viện trưởng, tựa đầu vào vai viện trưởng như một đứa trẻ, ít nhiều có chút làm nũng nói: “Viện trưởng gần đây thân thể thế nào a?”

Viện trưởng từ ái vuốt ve Âu Diệu Thiên , cười nói: “Đều có bạn gái, lại còn như vậy thích làm nũng!”

Lúc này Âu Diệu Thiên mới nhớ tới còn đứng ở một bên Hứa Tình, vội giới thiệu nói: “Đây là công ty của ta ông chủ Hứa tiểu thư, không phải bạn gái của ta đâu!”

Vậy sao? “Ánh mắt viện trưởng rõ ràng không tin khiến mặt Hứa Tình nóng lên.

Viện trưởng, xin chào! “Lúc này Hứa Tình cũng đi tới.

Diệu Thiên ca ca, cùng nhau chơi bóng đi! Các bạn nhỏ vừa mới ôm lễ vật đi vào lại tất cả đều vọt ra ngoài, dẫn đầu một cậu bé trong lòng còn ôm một quả bóng cao su mới tinh.

Được! “Âu Diệu Thiên đáp ứng một tiếng, liền buông tay vẫn ôm lấy cánh tay viện trưởng ra, vọt về phía bọn nhỏ.

Nhìn mái tóc đen phiếm ánh sáng nhạt của Âu Diệu Thiên dưới ánh mặt trời, nụ cười ngây thơ tràn đầy trên mặt anh, Hứa Tình cảm thấy trong lòng mình tựa hồ có thêm bóng dáng của một người.

“Ngươi xem hắn đã lớn như vậy, khi còn bé giống nhau nghịch ngợm!” viện trưởng hiền lành ánh mắt nhìn đang cùng một đám tiểu hài tử tranh đoạt bóng cao su Âu Diệu Thiên, thật giống như đang nhìn chăm chú con của mình.

“Hắn trước kia cũng là cô nhi viện hài tử sao?” Hứa Tình một bên đỡ viện trưởng đi đến giữa sân một khỏa đại liễu dưới băng ghế ngồi xuống, một bên hỏi.

Đúng vậy! Lúc nó được đưa tới còn chưa đầy tháng, hơn nữa lúc đó còn bị viêm phổi. Chúng ta đều cho rằng nó không sống sót được, nhưng ai biết cuối cùng nó vẫn sống. Con không biết lúc nó còn nhỏ nghịch ngợm cỡ nào, ba ngày hai bữa gặp rắc rối đâu. “Viện trưởng tựa như một người mẹ hiền chăm chú nhìn con của mình, ánh mắt gần như chưa từng rời khỏi người Âu Diệu Thiên, Miệng cũng bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại chuyện Âu Diệu Thiên nghịch ngợm gây sự khi còn bé.

“Ta nhớ rõ hắn khi còn bé, có một lần ta kể cho bọn hắn nghe đại cẩu hùng trộm ong chuyện xưa, ai biết ngày hôm sau hắn cư nhiên leo lên trên cây hái tổ ong vò vẽ, kết quả bị đốt đầu sưng to!”

Thật sao?” Hứa Tình lúc này cũng nhịn không được bật cười.

“Hiện tại đứa nhỏ này đã trưởng thành, mỗi tháng đều sẽ mua thật nhiều lễ vật trở về thăm bạn nhỏ nơi này. Hơn nữa hắn biết hiện tại viện phúc lợi nhận được trợ cấp xã hội càng ngày càng ít, liền đem tiền của mình đều lấy ra. Hiện tại đứa nhỏ này thật sự hiểu chuyện!”

Nghe đến đó, Hứa Tình mới biết được tiền lương của Âu Diệu Thiên đã không tính là thấp, vì sao còn muốn ở nơi như vậy, cô chưa từng nghĩ tới Âu Diệu Thiên ngoại trừ là một con quỷ đáng ghét vừa xấu vừa thích rình coi ra, còn có một mặt khác tồn tại.

Vừa lúc đó, buộc bím tóc nhỏ Nữu Nữu đột nhiên chạy tới, giữ chặt Hứa Tình nói: “Tỷ tỷ đến cùng chúng ta chơi đi!”

Hứa Tình cười sờ sờ đầu Nữu Nữu, sau đó nói: “Được!” Đang cùng bọn nhỏ chơi bóng cao su Âu Diệu Thiên, đột nhiên thấy được Hứa Tình gia nhập, hơn nữa hiện tại tóc trên đầu Hứa Tình đã cởi ra, đôi mắt rộng vành cũng tháo xuống.

Một mái tóc dài đen nhánh mềm mại, như gấm vóc dưới ánh mặt trời lóe sáng, một đôi mắt trong suốt như bầu trời đêm, phối hợp với khuôn mặt tươi cười chân thành tha thiết mà giàu tính trẻ con kia, Âu Diệu Thiên hoàn toàn nhìn ngây người. Bất quá trong ánh mắt này cũng không mang theo một ít khinh nhờn, mà là chân chính kinh hãi, một loại thưởng thức đến từ nội tâm.

Phanh một cái, không biết ai đem bóng cao su một cái nện vào trên đầu Âu Diệu Thiên, lúc này mới khiến hắn phục hồi tinh thần lại, cầm lên bóng cao su một lần nữa gia nhập chiến đoàn.

Trên đường từ cô nhi viện thành phố Thanh Sơn trở về, một vầng trăng cong đã leo lên bầu trời, ánh sao lấp lánh lấp lánh bất định trên bầu trời đêm thâm thúy.

Nhìn Hứa Tình nhịn không cười, Âu Diệu Thiên tò mò hỏi: “ cô nghĩ gì vậy?

Hứa Tình nhìn Âu Diệu Thiên một cái, thật sự nhịn không được bật cười, nói: “Hôm nay viện trưởng cho ta kể một cái ngốc gấu chó trộm ong !”

Qua hồi lâu Âu Diệu thiên phản ứng lại, nói: “Trời ạ, viện trưởng cũng thật là, ta khi còn bé liền như vậy chuyện xấu hổ, nàng cư nhiên còn nói ra!”

Thật sự, chỉ có một bộ này thôi sao? “Hứa Tình nghịch ngợm nhìn Âu Diệu Thiên nói.

Không thể nào, viện trưởng còn nói gì với cô nữa?

Nhìn Âu Diệu Thiên vẻ mặt khẩn trương, Hứa Tình cảm thấy cuối cùng ra một ngụm ác khí, cười nói: “Không có!”

“Thật ra thì cô thả tóc ra, còn có lúc không đeo mắt kính xinh đẹp, tại sao cứ phải ăn mặc như phụ nữ trung niên, khó coi muốn chết!”

Hừ! Muốn ngươi quản!

Lúc xe đến dưới lầu nhà Âu Diệu Thiên đã là đêm khuya, nhìn Âu Diệu Thiên xoay người đang chuẩn bị lên lầu, trong lòng Hứa Tình đột nhiên nhiều hơn một chút không nỡ “Diệu Thiên!

Sao vậy? “Âu Diệu Thiên dừng lại, nhìn Hứa Tình trong xe hỏi.

Nhớ rõ ngày mai không nên đến muộn a! “Hứa Tình nói xong thật giống như chạy trối chết lái xe đi.

Âu Diệu Thiên cười cười, xoay người đi vào.

Chỗ ở của Âu Diệu Thiên đúng là đủ nát, ngay cả đèn đường trong hành lang cũng hỏng.

Âu Diệu Thiên vừa mới đi tới lầu ba đột nhiên ngừng lại, hướng về phía trước một cái âm u góc đường nói: “Được rồi, đừng trốn, đi ra đi!”

Mượn ánh trăng từ cửa sổ hành lang đi vào, hai bóng người giống như u linh từ trong bóng tối đi ra.

Bình Luận (0)
Comment