Minh Thần

Chương 10

Ngơ ngơ ngác ngác rời khỏi điện thờ, Hàn Hiểu còn đang tự ngẫm lại lời của lão tư tế, hào quang? Cái gì gọi là hào quang vậy ta? Nhất định phải hỏi Anute ngay mới được, chắc là không động tay động chân trên cơ thể mình đấy chứ.

Xa xa có mấy tuần binh đang đi tới, Hàn Hiểu ngay lập tức theo bản năng xem xét lại thân thể của mình, sau đó lại cười chế giễu bản thân mình, mình thực sự càng ngày càng nhạy cảm quá rồi.

Trở lại chỗ ở của tướng quân Hotep, Anute không biết bận bịu cái gì mà vẫn chưa trở về, Hàn Hiểu cũng cảm thấy mệt mỏi cho nên nằm xuống giường liền chìm vào giấc ngủ.

Chỉ trong chốc lát mà Hàn Hiểu ngủ rất sâu, cậu mơ thấy mình biến thành một con ưng hùng dũng kiêu hãnh bay qua những dãy núi cao vót đồ sộ, càng bay càng cao, bay lên đến tận tầng mây cao phía chân trời____

“Ưm…..”.

Cảm thấy trên môi có chút ẩm ướt nong nóng, Hàn Hiểu bực mình giơ tay____

“Bốp!”

Anute kinh ngạc khi thấy bàn tay tát mặt mình, có chút dở khóc dở cười.

“Phiền chết đi được …tôi còn muốn ngủ…”.Hàn Hiểu lẩm bẩm, sau đó trở mình ngủ tiếp, nhưng sau đó lại kêu thất thanh lên,nhảy vọt dậy___

“Đau quá, kẻ nào cắn ta!”.

“Tỉnh chưa?”.Anute bình tĩnh đón lấy thân thể nhảy vọt lên của Hàn Hiểu, giống như người vừa cắn Hàn Hiểu là một người khác.

“Sao lại cắn tôi?”.Hàn Hiểu xoa xoa mặt, cảm thấy cực kì uất ức.

“Em đã ngủ quá lâu, có biết bây giờ là lúc nào chưa?”.Anute nhéo nhéo khuôn mặt của Hàn Hiểu, rất là hưởng thụ cái dáng vẻ mơ màng của người yêu.

“Là lúc…Hả!”.Hàn Hiểu một lúc sau mới từ mơ mơ màng màng tỉnh dậy liền hét lên: “Tôi đã ngủ bao lâu rồi? Trận chiến thế nào rồi? Ai Cập có thắng không?”.

“Vẫn chưa, nhưng mà hôm nay sẽ quyết định”.

“Quyết định?”.

“Đúng vậy, Hittite đã xuất ra đội chiến xa được trang bị hoàn mỹ”, Anute nhếch miệng cười, điều khiển cát đen biến thanh hình dạng chiến xa của thời vũ khí lạnh (*) cổ xưa. Đó là một kiểu chiến xa dùng cho chiến đấu cực kì thô sơ.Hai cái bánh xe, một cái thùng xe, được hai con ngựa khỏe mạnh kéo.Trên xe chỉ có hai tên lính, một phụ trách lái xe, một phụ trách chiến đấu.

(*) vũ khí lạnh: ý chỉ những vũ khí dùng vật lí để tạo sát thương như là: dao, kiếm …. Bên mình còn gọi là hàng lạnh.

“Đây là chiến xa của Ai Cập, còn đây mới là của Hittite”.

Anute vung nhẹ tay, ngay lập tức cát đen thay đổi hình dạng biến thành một loại chiến xa khác.

“Hả, chiến xa của Hittite có ba người!”.

“Đúng vậy, một phụ trách điều khiển xe, một phòng ngự, một chiến đấu, cho nên khả năng chiến đấu sẽ cao hơn so với chiến xa của Ai Cập”.

“Vậy thì chẳng phải Ai Cập phải chịu thiệt thòi rồi sao?”.

“Chưa chắc”.Anute phóng đại mô hình chiến xa, giải thích cho Hàn Hiểu: “Pramesse đã phát hiện ra nhược điểm của chiến xa Hittite.Ba người trên một chiến xa sẽ gia tăng tải trọng, điều này sẽ khiến cho bánh xe chịu áp lực lớn hơn. Người chế tạo bên Hittite hiểu được điều này cho nên đã gia tăng sắt của niềng xe”.

“Sắt?”. Hàn Hiểu nhớ mang máng là thời đại này vẫn dừng ở thời đồ đồng mới đúng.

“Đúng vậy, sắt. Người Hittite đã nắm được kĩ thuật luyện sắt, nhưng mà hiện tại kỹ thuật của bọn họ vẫn chưa cao, bánh xe được gia tăng vẫn chưa đủ vững chắc”.

“Ý của anh là …..”.

“Pramesse nhất định sẽ ra lệnh cho binh sĩ chú trọng đến việc phá hủy chiến xa”. Bóp nát cát đen trong tay, Anute chậm rãi nói: “Nếu chờ chục năm nữa, khi mà trình độ luyện sắt của Hittite đã hoàn thiện thì hươu chết trong tay ai vẫn chưa nói trước được”.

Đúng vậy, chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà Hittite đã vùng dậy trở thành bá chủ được xưng là song hùng cùng với Ai Cập. Vũ khí sắt của bọn họ sẽ khiến cho một đất nước Ai Cập phải khiếp sợ. Ở trên chiến trường, bọn họ điều khiển chiến xa bọc thép anh dũng xông pha, không gì có thể cản nổi, khiến cho quân địch khi nghe thấy tin đã sợ mất mật.Dựa vào chiến xa vượt trội này, người Hittite lại một lần nữa độc chiếm tài nguyên thiên nhiên cũng như khu mậu dịch vùng cận động này.

Chiến tranh kết thúc vào lúc mặt trời lặn, kết quả đúng như Anute dự đoán, quân Ai Cập đại thắng. Quân Ai Cập cũng không hề truy đuổi sang bên kia sông Turunso, sau trận chiến này, tin chắc quân Hittite cũng không dám tiến đánh nữa.

Vị vua trẻ tuổi Tutan đích thân ra cửa lớn nghênh đón chiến sĩ thắng trận trở về.Ay cũng đi bên cạnh Tutan, không hổ là một lão cáo già, cho dù trong lòng hận đến mức muốn giết người nhưng vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười niềm nở, nói không biết bao nhiêu từ ca ngợi.

Hàn Hiểu tìm kiếm Pramesse trong đám người, thực ra cũng không khó.Dáng vẻ của Pramesse thực sự rất xuất chúng, hơn nữa trên người còn có tia ngoan lệ và kiên cường, khiến cho người ta chỉ cần lướt qua là có thể nhận ra.

Tuy nói đã thắng một cách vẻ vang nhưng trên khuôn mặt Pramesse cũng không có biểu hiện vui sướng quá nhiều.Hàn Hiểu cảm thấy dường như hắn đang tìm ai đó trong đám người….

Bởi vì trên người có mang theo một chút thần lực cho nên Hàn Hiểu rất nhanh đã theo tầm mắt Pramesse nhìn thấy được người mà hắn muốn tìm ___

Menet!

Trong lòng khẽ động, Hàn Hiểu dường như đã hiểu ra chuyện gì đó. Cũng có chút giật mình, nhưng cậu cũng không phải là không chấp nhận được.Dù sao bản thân là đàn ông mà còn có thể mang thai thì chuyện hai người đàn ông yêu nhau có là cái gì chứ? Có điều nghe Anute nói, trên người Pramesse có mang vương khí, hắn sau này sẽ trở thành Pharaoh sao? Vậy Menet phải làm sao giờ?

Thật là phức tạp quá đi mà….

“Sao lại ngẩn người thế, suy nghĩ chuyện gì à?”.

Anute nhích lại gần, vô cùng thân thiết nghịch nghịch ngọn tóc của Hàn Hiểu, lại còn hôn nén lên cổ cậu.

Hàn Hiểu mặt đỏ ửng lên, nhưng cũng quen với những hành động như thế này của Anute rồi.

“Tôi đang suy nghĩ…Pramesse và Menet, sau này bọn họ sẽ như thế nào?”.

“Không biết”.

“Hả?”.Hàn Hiểu kinh ngạc quay đầu lại hỏi Anute, vẻ mặt không thể tin được.Thì ra vẫn có những chuyện mà Anute không biết sao?

“Có gì lạ chứ”.Anute phì cười: “Toàn bộ Ai Cập có rất nhiều người, ta không có khả năng biết rõ được chuyện tình cảm của bọn họ.Với lại, ta cũng chỉ là Minh Thần, ta chỉ biết được chuyện của người chết thôi”.

“Vương tọa cùng với vương giả nắm vận mệnh của Ai Cập, đều là do Ra điều khiển trong tay”.

Ra, vị thần mặt trời tối cao của Ai Cập.

Hàn Hiểu nhớ tới người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn kia, trên mặt luôn luôn mang theo một nụ cười tỏa nắng, vị thần mặt trời thâm sâu khó lường.Không ai có thể nhìn được sau nụ cười tỏa nắng kia có ý nghĩa gì, hắn luôn luôn cao cao tại thượng như vậy, ánh mắt so với Minh Thần càng lạnh lùng hơn, làm cho người ta không khỏi rùng mình.

“Đừng nghĩ nữa, em luôn vì những người không liên quan mà ngẩn người ra, điều này sẽ làm cho ta tức giận”.Anute than nhẹ một tiếng, đem người bạn đời đang sững sờ ôm vào lòng: “Chúng ta sẽ rất nhanh quay về Thebes, rồi cũng rất nhanh, Minh Thần mới sẽ xuất thế”.

Minh Thần mới…Đúng vậy, mấy tháng nữa là Tiểu Hàn Lễ sẽ sinh ra đời, sinh mệnh của Tutan cũng rất nhanh sẽ đi đến cuối, sau đó lại là cảnh cung đình tranh đấu không ngừng, âm mưu thủ đoạn, máu tanh mù mịt…sinh mệnh, thật sự quá mong manh….

Đợi đến khi Tiểu Hàn Lễ chính thức được sinh ra, mình đối với Anute còn có ý nghĩa gì nữa sao?

Hàn Hiểu vẫn ngẩn người nhìn về phương xa.

Ánh chiều dương như máu_____

++++++

Thebes, vương triều thứ 18 của Ai Cập cổ đại, nơi mà vương quyền cùng thần quyền đều đạt đến vinh quang tột đỉnh, nơi đang ngập tràn tiếng chúc mừng chào mừng chủ nhân của nó chiến thắng trở về.

Vị vua thiếu niên thân chinh liền giành được thắng lớn, điều này khiến cho dân chúng Ai Cập mất lòng tin với vương thất lại một lần nữa tìm lại được.

Tutankhamun tổ chức tiệc trong hoàng cung, còn ban lệnh tặng dân chúng trong thành một số lượng lớn rượu, thịt và bánh mì, yến tiệc sẽ kéo dài ba ngày, mức độ xa hoa của nó đã vượt qua cả lễ hội Opet.

Anute không thích tiếp xúc với nhiều người cho nên đã phái pháp thân đi dự yến tiệc hoàng cung, ngay ngày trở về Thebes liền mang theo Hàn Hiểu chạy về phủ đệ của mình.

“Hu Hu ~”.

Vừa mới vào phủ cũng là lúc tiến vào kết giới bảo vệ mà Anute thiết lập, Hàn Hiểu vẫn còn chưa đứng vừng đã bị vật gì đó tròn tròn mềm mềm lao vào.

“Ba ba, ba ba”.

Hàn Hiểu cúi đầu nhìn, chỉ thấy vật kia ở trước ngực mình mở to đôi mắt như mã não đen, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, chẳng phải là Tiểu Hàn Lễ đây sao?

“Sao vậy?”

Hàn Hiểu hung hăng nhéo đôi má vừa mềm vừa mịn của con mình một trận, xúc cảm thật tuyệt a.Lâu lắm chưa được như thế này, nhớ tên nhóc này một cách kì lạ.

“Đau…”.Tiểu Minh Thần bĩu môi, đang định làm nũng thì lại một đôi tay túm áo kéo đi.

“Ba ba! ba ba …Hu ____”.Thằng nhóc mở to hai mắt ra nhìn, sau đó giãy dụa càng kịch liệt hơn, vươn đôi tay trắng hồng mập mạp với với về phía Hàn Hiểu.

“Không được khóc”.

Horus mặt lạnh, giống như xách một con mèo con đem Hàn Lễ kéo về trước mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.

“…”.Tiểu Hàn Lễ trợn đôi mắt vừa đen vừa to của mình, bộ dáng mềm yếu đáng thương khi gặp Hàn Hiểu ngay lập tức biến mất, thay vào đó là bộ dáng giống như một con thú nhỏ nhe răng gầm gừ gào thét với Horus, Hàn Hiểu thấy thế liền ‘chậc chậc’ lấy làm kì.

“Thằng nhóc sao vậy?”.Hàn Hiểu nhỏ giọng hỏi Anute bên cạnh.

“Ta đã nói rồi, Horus là một người rất nghiêm khắc.Thần có sự kiêu hãnh của chính mình, ở trước mặt Horus, ngôn từ cử chỉ của thần không được giống như phàm nhân vô ý vô tứ được”.Anute cười cười: “Thằng nhóc kia đã được nuông chiều quen rồi, đương nhiên là sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.Mà cái chiêu làm nũng kia không có tác dụng với Horus, cho nên phải nhanh chóng lộ móng vuốt nhỏ ra thôi”.

Xem ra lần này Tiểu Hàn Lễ gặp phải khắc tinh rồi,Hàn Hiểu gật gật đầu nghĩ thầm: đúng là như vậy, mỗi lần Tiểu Hàn Lễ muốn làm cái gì đó sẽ mở to đôi mắt nai vô tội làm nũng, bản thân mình cũng không có cách nào cứng rắn với nó. Nếu như không phải lúc trước mình mềm lòng thì Tiểu Hàn Lễ đã không chạy loạn để Akhensanamun bắt, cũng sẽ không bị tổn thương như vậy.

“Ba ba ~ Hu hu ~”.

Khóc lóc ăn vạ cũng dùng qua rồi nhưng Horus vẫn không ý buông tay, Tiểu Hàn Lễ không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng mánh cũ quay về phía ba mình làm nũng. Nó biết, trực tiếp cầu viện về phía Anute là vô dụng cho nên hướng về Hàn Hiểu cầu cứu sẽ có hiệu quả nhanh hơn.Ai là người khiến ba ba dễ mềm lòng nhất chứ.

“Ba ba ~ ôm một cái ~”.

Bị giọng nói mềm mại yếu đuối hết sức thanh tú kia gọi,tay của Hàn Hiểu lập tức vươn ra.Ài zzz, không có cách nào khác, cậu đối với sinh vật đáng yêu này là hoàn toàn không có cách nào, huống chi, đây còn là con mình.

Horus lần này lại rất hào phóng rứt khoát buông tay ra,mũi hừ lạnh một cái. Hắn rất không vừa mắt với Hàn Hiểu, cho dù là kẻ mang thai thần tử, Horus đối với sự thân thiết của Hàn Hiểu và Hàn Lễ hết sức khó chịu.

Mặt lạnh đi ra ngoài, Horus quyết định làm ngơ.

“Thật là chẳng hòa thuận gì cả”.

Hàn Hiểu đưa tay ôm lấy đứa con, trên khuôn mặt càng ngày càng mũm mĩn mềm mại của đối phương sờ soạng một hồi, nhỏ giọng than một câu.

“Đúng thế, đúng thế”.Tiểu Minh Thần tương lai gật đầu lia lịa, thiếu chút nữa là đem chiếc cổ nhỏ nhắn gật gãy.

“Ba ba, con rất nhớ người ”.Thằng nhóc vùi đầu vào cổ Hàn Hiểu, ra sức cọ cọ.

Khỏi phải nói, trong lòng Hàn Hiểu cảm động như thế nào, con của mình càng ngày càng đáng yêu.

“Cha ~”.Nhưng chưa để cho Hàn Hiểu cảm động xong, đã thấy thằng nhóc tìm đến niềm vui khác, hết sức nịnh bợ bổ nhào ôm lấy thắt lưng Anute, vẻ mặt nịnh hót vô cùng.

“Con cũng rất nhớ người a ~”.Vẻ mặt hạnh phúc, tiểu minh thần khẽ nói, vùi vào lòng Anute không chịu buông ra.

Đúng là đứa nhỏ không có lương tâm! Hàn Hiểu trừng Anute, khỏi phải bàn đến chuyện ghen tỵ nhiều bao nhiêu.Đối phương cũng chỉ mỉm cười đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Hàn Lễ, vậy mà thằng nhóc mặt mày hớn hở giống như hận không thể bổ nhào lên hôn chùn chụt càng khiến cho Hàn Hiểu cảm thấy khó chịu hơn.

Dựa vào cái gì chứ, thần tử vẫn còn trong thân thể mình, hơn nữa nói gì đi chăng nữa cậu và Tiểu Hàn Lễ cũng là máu mủ thân thiết của nhau.Thấy sắc quên nghĩa, à không phải, là một đứa nhỏ a dua nịnh hót mới đúng, không phải Anute chỉ là một Minh Thần thôi sao …có gì hơn người cơ chứ ….

“Cũng gần khôi phục hoàn toàn rồi”.Anute cưng chiều búng búng lên khuôn mặt của con trai, thấy trên trán Tiểu Hàn Lễ tỏa ra ánh sáng màu vàng rồi hiện lên một ấn ký hình con ưng bay lượn giữa không trung, ý cười trên mặt càng sâu.

“Từ giờ trở đi không cần che lại linh thức của ngươi nữa”.

“Vậy con có thể tự do đi lại phải không?”.Hai mắt Tiểu Minh Thần tỏa sáng, hưng phấn gào to lên.

“Có thể, nhưng mà không thể đi khỏi phạm vi của phủ”.

Nghe thấy vậy, Hàn Hiểu và Hàn Lễ mặt đều xụ lại, nhóc con kia không được đi ra khỏi phủ có nghĩa là mình cũng không được, thật là thảm, cuộc sống bị giam lỏng lại bắt đầu sao?

“Cha …ứ ừ..”.

Anute ho lên một tiếng, đang muốn nghiêm túc nói lí do gì đó, nhưng mà khi nhìn thấy khuôn mặt Hàn Hiểu cũng như vậy, đáng thương hề hề nhìn mình.

“Được rồi, hai người có thể đi ra ngoài, nhưng mà phải có ta đi cùng”.

Thấy hai cha con đồng thời reo hò lên khiến cho Anute cũng bật cười.

“Ngươi lại đồng ý sao”.

Horus vẫn ở ngoài cửa bỗng nhiên như một trận cuồng phong đi vào, phẫn nộ mà trừng Anute.Nhưng đối phương lại chỉ nhún vai tỏ ra vô tội.

“Ta không nhẫn tâm cự tuyệt được”.

Horus tức giận nghiến răng.Ý của Anute như là chỉ có hắn mới là kẻ lãnh huyết vô tình bất chấp tinh thần, có trời mới biết là hắn là người lo lắng cho thần tử như thế nào!

Minh Thần chết tiệt! Tên cáo giá xảo quyệt.

Tên nhóc kia bám lấy áo cha mình, vẻ mặt như sắp khóc, mắt to tràn đầy hơi nước, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ vỡ đê.

“Cha, người trở về thật là có thể ôm con về rồi”.Tên nhóc chớp chớp đôi mắt to, nịnh hót mà nằm trong lòng Anute nói: “Con không muốn đi theo Horus, hắn rất đáng ghét, không cho con làm cái này, không cho con làm cái kia”.Tên nhóc đem toàn bộ uất ức nói ra, xem ra trong quãng thời gian linh thể bị phong ấn được Horus bảo vệ nó chịu không ít ràng buộc.

Vẻ mặt của thiếu niên tuấn mỹ giật giật, đúng là bố nào con nấy.

“Ngươi có ý kiến?”.

Từ trên cao nhìn Tiểu Minh Thần, khóe miệng trên khuôn mặt tuấn mỹ của Horus cong lên giống như một kẻ thị huyết.

“Đương nhiên! Hiện tại cha đã trở về, ta sẽ không phải chịu ngược đãi của ngươi nữa”.Tên nhóc hiện tại đã có chỗ dựa, không sợ trời, không sợ đất, chống nạnh về phía Horus hừ mạnh một tiếng.

“Chờ ta trưởng thành, ta sẽ____hả?”.Tên nhóc ngơ ngác nhìn thân thể mình bay lên trời, sau đó chậm rãi bay về phía Horus….

“Ơ, ơ __?”Tên nhóc u u mê mê không biết tại sao lại như vậy, cái người cha mà nó mạnh miệng nói là chỗ dựa vững chắc đang túm lấy nó đưa cho Horus.

“Giao cho ngươi”.

Anute vẫn giữ nụ cười như vậy, không cảm thấy có chút tột lỗi nào khi giao con mình cho Horus.

Tiểu Minh Thần hiển nhiên là sợ đến choáng váng, mãi đến khi chiếc mông nhỏ bé của mình rơi vào ‘ma chưởng’ của Horus mới phát hiện ra, sợ đến mức kêu oai oái.

“Cha! Hu hu …ba ba cứu con…”.

“Nước mắt cũng vô dụng”.Horus nhe răng cười độc ác, túm lấy Tiểu Hàn Lễ đi ra ngoài.Dám nói hắn ngược đãi à, vậy phải để cho tên nhóc không biết tốt xấu trải qua cái gì gọi là ‘ngược đãi’

Hàn Hiểu trợn mắt há mồm nhìn Horus giống như bắt gà con túm lấy đứa con vừa kêu vừa gào ra khỏi cửa, mồm một lúc lâu cũng không khép lại được.

“Anh cứ để như….”.Cậu chỉ vào chiếc cổng trống không, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Anute ___ Ông bố này có phải máu lạnh quá không!?

Anute cười cười vuốt tóc mai của Hàn Hiểu, bất ngờ xoay người đè lên Hàn Hiểu.

Hàn Hiểu ngay lập tức cảm thấy không ổn, bọn họ đang ở trên giường a, thật là quá nguy hiểm!

“Cho em ra khỏi dinh thự là chuyện hết sức nguy hiểm”.Hai tay Anute chống ở hai bên đầu Hàn Hiểu, mắt hơi híp lại như mãnh thú đang đánh giá con mồi của mình.

Minh Thần lúc bình thường luôn có vẻ đứng đắn, lúc không nổi giận thì hoàn toàn là một người đàn ông lịch sự tao nhã, cứ hết lần này đến lần khác hắn thay đổi xoành xoạch. Hàn Hiểu biết, đó chính là lớp ngụy trang của Anute, nhưng ở trước mặt cậu, vị minh thần hắc ám này không hề che đậy dục vọng cuồng dã của bản thân mình.Điều này khiến cho Hàn Hiểu vừa mừng vừa sợ.Sợ là bản thân cậu sẽ càng ngày càng bị Anute hấp dẫn, còn vui chính là Anute ở trước mặt mình hoàn toàn không che dấu bất cứ điều gì.

“Ta đã hi sinh thời gian để cùng em đi ra ngoài, em có nên tỏ ra một chút cảm ơn hay không?”.Cánh tay của Anute chậm rãi khụy xuống, thắt lưng từ từ hạ xuống phần bụng của cậu.

Vật thể nóng bỏng dí lên bụng, mặt Hàn Hiểu ngay lập tức đỏ lên, Anute giữ lấy thắt lưng cậu rồi chậm rãi ma sát, hơi thở của hắn càng ngày càng dồn dập.

Hai người tuy chuyện gì có thể làm cũng làm rồi, nhưng cũng không thể ngăn cản bầu không khí ngày càng mờ ám này.

Hàn Hiểu chua xót phát hiện ra rằng: đối với Anute bản thân cậu một chút kháng cự cũng không có, càng ngày càng lún sâu không lối thoát, có điều, cho dù bản thân cậu muốn kháng cự cũng không có khả năng, đối phương chính là Minh Thần mà.

Đôi môi hôn xuống dây dưa, rất nhanh trở nên kịch liệt và thô bạo, quần áo trong nháy mắt biến mất, Hàn Hiểu khóc không ra nước mắt.Đúng vậy, tuy vẻ bề ngoài của Anute ra vẻ đạo mạo nhưng bên trong lại theo trường phái dã thú cuồng dã, không những thế mà còn là trường phái dã thú khi dục vọng đến sẽ không kìm nén.

“Hay là dùng thân thể để cảm ơn đi”.Bàn tay tùy ý để ở giữa hai chân tàn sát bừa bãi, mạnh tay vuốt ve đôi mông nảy nở của Hàn Hiểu, Anute cảm thán: “Nơi này càng sờ càng thích, ngày càng mịn màng”.

Đồ mặt dầy! Hàn Hiểu thầm mắng ở trong lòng một câu.

“Thả lỏng nào”.Mông bị vỗ một cái thật mạnh, một vật cứng nóng hừng hực bắt đầu đâm vào, từ từ đi vào khiến cho hô hấp của Hàn Hiểu ngừng lại.

“…..” Sắc mặt của Hàn Hiểu trắng bệch, ‘cái ấy’ của Anute rất lớn, cho dù đã làm nhiều lần nhưng đột nhiên tiến vào vẫn sẽ có cảm giác đau đớn.

“Đừng sợ, thả lỏng, ta sẽ nhẹ nhàng”.Nhẹ hôn lên môi cậu, Anute để chân Hàn Hiểu quấn lấy thắt lưng của mình, cứ với tư thế như vậy mà chậm rãi tiến vào trong.

“Á ui…”.Trong nháy mắt tiến vào, Hàn Hiểu cảm thấy phía dưới mình như xé làm đôi, nhịn không được kêu đau một tiếng. Nhưng rất nhanh, cơ thể được huấn luyện nhiều lần liền đong đưa theo động tác ra vào của Anute.

“Aaa…Aaaa….”.

Hàn Hiểu thở hổn hển, miệng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng mê người. Anute biết rõ điểm nhạy cảm của Hàn Hiểu, mỗi lần ra đều kéo ra gần hết, mỗi lần vào đều đâm vào nơi sâu nhất bên trong Hàn Hiểu, cảm giác tê tê dại dại nhưng lại thoải mái khiến cho Hàn Hiểu rên rỉ không ngừng.

“Aaaa…Aaaaa….”.Sau một hồi ra vào kịch liệt gần như đem Hàn Hiểu lên tận thiên đường, thân thể ngày càng đong đưa kịch liệt, hai chân cũng gắt gao quấn lấy thắt lưng cường tráng của Anute.

“Ưm Aaa….”.Hàn Hiểu biết đây mới chỉ là bắt đầu thôi, mới chỉ có ra vào một chút đã khiến cho bản thân khoái cảm mãnh liệt, điều này khiến cho cậu vừa giận dữ vừa xấu hổ muốn chết.

“Aaaa..ưmm…”.Liên tục cao trào khiến thân thể Hàn Hiểu run lên, cậu gồng mình lên cắn vào bả vai Anute, trong miệng vẫn mơ hồ truyền ra tiếng rên rỉ khiến người ta nóng hết cả ngưởi lên.

Xong, bản thân mình đã hoàn toàn sa đọa rồi.Hàn Hiểu chua xót nghĩ…Có điều, rất nhanh cậu đã không còn sức để mà suy nghĩ nữa, bởi vì đã bị Anute kéo vào trong hải dương dục vọng….

Sau chiến dịch Turunso mấy tháng chính là thu hoạch vụ thu của Ai Cập.

Ánh nắng chiếu rọi lên con sông Nile xinh đẹp, giống như ngọc bích tỏa sáng uốn lượn quanh những ruộng lúa vàng kim.

Ai Cập sau khi xóa tan họa ngoại xâm, cả đất nước đều là cảnh tượng phát triển không ngừng.

Thân thể của vị vua thiếu niên càng ngày càng có chiều hướng tốt, hoàng cung tổ chức vài lễ tế mừng cho vụ mùa bội thu cũng như cảm ơn các vị thần đã ban ơn. Dân Ai Cập đã không còn oán giận sai lầm của Tiên Vương nữa, đối với chuyện Tutan thống soái quân đi đánh giặc ngoại xâm cũng khiến cho mọi người tràn đầy hi vọng.

Duy nhất chỉ có hai cha con Hàn Hiểu là không vui ____Thebes quá yên bình, yên bình đến buồn tẻ.

Menet và Pramesse thỉnh thoảng có đến thăm bệnh ‘Kare’ mang theo một chút tin tức thú vị, còn bình thường thì Hàn Hiểu chỉ có thể nhìn mặt những con hình nhân người hầu vô hồn kia.

“A~ chán quá đi mà”.Hàn Hiểu nắm tóc gào lên, cũng không thể trách cậu được, bất cứ ai bị giam mấy tháng không được ra ngoài cũng đều nổi khùng như vậy.

“Rốt cuộc khi nào tôi mới có thể ra ngoài vậy?”.

Hai mắt Hàn Hiểu đỏ lên trừng vị Minh Thần đại nhân mới từ Minh Giới trở về.

“Nhanh thôi”.Vẫn một đáp án như cũ khiến cho Hàn Hiểu cảm thấy vô cùng chán nản.

“Tôi muốn biết thời gian cụ thể, thời gian cụ thể ấy”.Như sắp phát điên, Hàn Hiểu không sợ chết mà nhảy lên lưng Anute vừa đấm vừa đá.

Vẻ mặt Anute bất đắc dĩ, dễ dàng đem Hàn Hiểu từ trên lưng kéo xuống, kéo đến trước mặt dịu dàng nói: “Trước kia ta đã nói rồi, người có lòng tham sẽ tự động đưa Tà Thần đến.Những người bên cạnh Tutan đã ngày càng khát khao thèm nhỏ dãi vương vị và quyền lực rồi, tuy rằng không biết cụ thể Tà Thần thao túng ai, nhưng mà, em nghĩ đi, đối với chuyện thân thể Tutan ngày càng khỏe lên sẽ không khiến cho bọn chúng ngày càng sốt ruột sao? Cho dù nhẫn được nhất thời nhưng kẻ đó sớm hay muộn cũng lộ ra sơ hở ”.

“Ý của anh là: người gây bất lợi cho Tutan chính là kẻ bị Tà Thần thao túng sao?”.

“Khả năng là rất lớn, muốn thay đổi tín ngưỡng để thu lấy sức mạnh thì khống chế một hình nhân Pharaoh là cách tốt nhất”.

“Vậy tại sao đối phương không trực tiếp thao túng Tutan chứ?”.

“Thứ nhất: Tutan đã là Pharaoh, trên người có vương khí bảo vệ cho nên không thể bị khống chế đơn giản thế được”.Anute lắc lắc ngón tay nói: “Thứ hai: Bastet là người vảo bảo vệ vương thất của Tutan, Tà Thần muốn khống chế Tutan không thể không kinh động đến Bastet, huống chi còn ta và Ra lúc nào cũng giám sát Tutan, căn bản là Tà Thần không có cách nào để xuống tay”.

“Vậy có phát hiện ra được gì không?”.

Hai mắt Hàn Hiểu lóe sáng, âm mưu cung đình đấy! Tuy rằng vị vua thiếu niên bị mắc kẹt trong đó rất đáng thương nhưng mà Hàn Hiểu cũng không có quan hệ gì với hắn, hơn nữa cậu đối với chuyện ám sát tranh giành quyền lực cảm thấy rất hứng thú.Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu Tutan chết đi thì Hàn Lễ cũng sẽ gặp nguy hiểm cho nên cứ để cho Tutan sống tiếp vậy.

“Nói mau, nói mau, nhất định là anh đã phát hiện ra điều gì đó rồi”.

“Tình trạng thân thể của Tutan trước kia rất yếu là bởi vì có người hạ độc”.Nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của người bạn đời, Anute cười phá lên, nhẹ nhàng nhéo mũi Hàn Hiểu.

“Kẻ đó rất thông minh, nhận thấy tình huống có biến liền lập tức ngừng hạ độc, có điều gần đây hắn đã không kiềm chế được nên lộ ra một ít sơ hở”.

“Hả? Chuyện này___?”.

Hàn Hiểu kinh ngạc nhìn trong lòng bàn tay Anute ngưng tụ thành một chất lỏng trong suốt.

“Đây là độc tìm thấy trong rượu của Tutan, kịch độc luyện từ thân thể rắn hổ mang”.

“Hả!”.Hàn Hiểu hoảng sợ:”Là ai làm vậy?”

“Quan thị vệ bên cạnh Anute”.Vẻ mặt Anute nghiêm túc: “Tên đó là bị khống chế, còn rốt cuộc là ai sai khiến hắn làm như vậy thì hắn lại không nhớ rõ”.

“Tại sao lại có thể như vậy”.

“Hoàng cung đã không còn an toàn nữa rồi”.Anute xoa xoa thái dương, dáng vẻ tựa như rất mệt mỏi. Hàn Hiểu chủ động tiến lên bóp bóp bờ vai giúp hắn thả lỏng cơ bắp mà không hề chú ý đến trong mắt Minh Thần chợt lóe sáng rồi biến mất.

“Vậy làm sao bây giờ? Nếu như Tutan chết thì Hàn Lễ…”.

“Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma”.Bàn tay to kéo lấy Hàn Hiểu ôm vào lòng, ngón tay Anute nhẹ nhàng xoa xoa môi đối phương.

“Không tin ở ta sao? Horus đã đặt thiên nhãn trong Hoàng Cung, trên thế giời này không có gì có thể tránh được ‘con mắt’ của hắn.Chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được”.

“Chỉ đơn giản vậy sao?”.Hàn Hiểu bĩu môi đem cánh tay rút về, người kia mang dáng vẻ mệt mỏi là cố tình bày ra cho mình xem đây mà.

“Nói thì nói thế nhưng cũng không đơn giản như vậy, tuy rằng tà ma không có thể làm ra trò trống gì, nhưng dù sao hắn cũng có một nửa sức mạnh của Tà Thần cho nên cũng không thể dễ dàng đối phó được. Bằng không, em nghĩ xem mụ Bastet kia sao lại kéo ta xuống vũng bùn này? Nếu như chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi, dựa vào sức mạnh của cô ta cũng có thể hoàn toàn giải quyết được”.

“Tên kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”.Hàn Hiểu nghiêng đầu tò mò hỏi, cái gì gọi là có nửa sức mạnh của Tà Thần? Anute có đôi khi gọi nhân vật kia là Tà Thần, nhưng có đôi khi lại gọi đối phương là tà ma, rốt cuộc thì là cái gì vậy trời?

“Chuyện này phải truy ngược lại chuyện trước kia”.

Anute hắng hắng giọng, cũng không có ý muốn giấu diếm Hàn Hiểu.

“Em đã nghe qua truyền thuyết về Osiris chưa?”.

“Cũng có một chút ấn tượng, tôi nghe hướng dẫn viên du lịch nói qua, hắn trước kia là quốc vương, sau đó bị em trai mình giết rồi chém thân thân thể thành nhiều khúc, về sau được Isis cứu sống”.

“Cơ bản là gần giống như vậy, em trai của Osiris là Tà Thần Seth, lúc Osiris nhận sức mạnh của ta rồi trở thành người đứng đầu Minh Giới thì Seth cũng bị các thần tiêu điệt.Có điều Seth vẫn chưa chết, hắn kéo dài hơi tàn chốn vào nơi hắc ám của Minh giới, hấp thu rất nhiều khí hắc ám cho nên lại có khả năng chống lại các thần một lần nữa”.

Ánh mắt Anute có chút u ám, nếu như lúc trước không phải Osiris vẫn còn chút tình cảm anh em thả Seth đi thì đã không có phiền phức ngày hôm nay.

“Seth hấp thu một lượng lớn tà khí trải qua ngàn năm hội tụ ở vực sâu hắc ám, sớm đã không còn là Seth trước kia mà là một kẻ ngày càng tàn ác.Ta trước kia còn tưởng rằng đối phương chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng mà từ khi ‘hắn’ phóng thích ra hơi thở tàn ác ngày càng mạnh mới xác định được ‘hắn’ là Seth”.

Nghe thấy vậy khiến Hàn Hiểu không khỏi cảm thấy sợ hãi, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay Anute.

Anute vừa định mở miệng trấn an Hàn Hiều thỉ bỗng nhiên có một đám cát đen tiến vào hóa thành một con chó rừng lớn nằm rạp bên chân Anute.

“Chủ nhân, trong cung có động tĩnh, đối phương đã bắt đầu hành động rồi”.

Anute khẽ gật đầu, trên không bỗng hóa ra một cánh cửa, quay lại vươn tay về phía Hàn Hiểu nói: “Đi, chúng ta đi gặp Tà Thần một lát”.

“Dẫn tôi theo không có vấn đề gì chứ?”.Đứng trên một hành không bóng người, Hàn Hiểu cầm chặt lấy cánh tay của Anute, sợ từ trong góc tối nào đó nhảy ra một đám quái vật.

“Có ta ở đây, không việc gì phải sợ, không ai có thể làm hại em và Hàn Lễ”.Anute nhẹ nhàng an ủi bạn đời, cũng không nói ra tình hình thực tế.Trên bầu trời Thebes, tà khí đang không ngừng mở rộng ra, lúc này ngay cả hắn cũng không dám để Hàn Hiểu tùy tiện rời khỏi tầm mắt mình nửa bước.

Mùi hương ngọt ngào cùng ánh sắng mặt trời ấm áp từ trong cung điện cách đó không xa truyền đến, Anute mang Hàn Hiểu tiến về hướng đó.

Vén màn che màu vàng kim, mùi hương thơm ngọt ngào quanh đại điện mãi chưa tan.Vị vua thiếu niên Tutankhamun ngồi trên chiếc nệm tơ vàng, trên bàn bày ra các loại đồ ăn mỹ vị: hoa quả, bánh mỳ, thịt nướng, rượu ngon…nói chung là đầy đủ mọi thứ.

Những vũ công xinh đẹp mặc trang Ả rập đang múa, kỹ thuật múa uyển chuyển thanh thoát, thân thể mềm mại như những đóa sen nở trên sống Nile thu hút ánh mắt của vị vua trẻ tuổi.

Vương hậu Ankhensanamun ngồi cạnh có chút không thoải mái, đôi môi hồng nhạt khẽ cong lên, đem sự khó chịu che dấu một cách hoàn hảo dưới ly rượu vàng.

Nữ quan Fuja đã hầu hạ lâu bên Ankhesanamun nên chỉ liếc mắt đã nhìn thấy nỗi lòng của vương hậu.Nàng vỗ tay hai cái, màn che bên đại điện ngay lập tức được vén lên, một nữ quan trẻ tuổi ôm một bình rượu hoàng kim đi về hướng Tutankhamun.

Hàn Hiểu chú ý thấy vị nữ quan trẻ tuổi có một đám khí đen bám quanh, hai mắt u ám không sáng, giống hệt với …giống hệt với những hình nhân người hầu không biết tức giận trong phủ đệ của Anute!.
Bình Luận (0)
Comment