Minh Thiên Hạ

Chương 1020


Hôm nay Vân Chiêu tới Thư viện Yến Kinh thăm Trương Hiền Lượng tiên sinh, một trong tám vị tiên sinh đầu tiên của thư viện, ông nổi tiếng nghiêm khắc, dạy ra mấy tên học trò không tệ, như Từ Ngũ Tưởng, Kim Hổ.Cái ông già quật cường đó mang theo 31 tiên sinh cùng một trăm vạn ngân tệ tới Yến Kinh, tới nay đã được ba năm rồi.Thư viện Yến Kinh tọa lạc tại Mộc vương phủ ngày nào, tòa phủ này thuộc về Kim Hổ, hắn hiến ra cho tiên sinh của mình.Từ Ngũ Tưởng thấy trạch viện này không đủ lớn, lại đem cả phủ Thành quốc công bên cạnh gộp vào, bởi thế Thư viện Yến Kinh ngay từ lúc mở đầu đã là thư viện lớn nhất phương bắc.Trương Hiền Lượng mặc áo bông màu lam đứng ở cổng nghênh tiếp hoàng đế.Áo bông trên người ông ta trông hết sức cồng kềnh, gương mặt so với thời ở thư viện Ngọc Sơn thì gầy hơn nhiều, cả chòm râu cũng thưa thớt.“ Các tiên sinh phải giảng bài, các học tử phải lên lớp cho nên chỉ có một mình lão hủ tới đón bệ hạ thôi.”Trước mặt ông già khó tính nhất thư viện này không cần lên mặt hoàng đế, dù có, lão tiên sinh chẳng nịnh bợ, Vân Chiêu nhiệt tình nắm bàn tay lạnh giá của ông già: “ Thấy tiên sinh tinh thần quắc thước, học sinh yên tâm rồi.”Trương Hiền Lượng lạnh nhạt nói:” Bệ hạ đã tới thì cũng thấy rồi đấy, thư viện Yến Kinh chính là như thế, khi Lý Hồng Cơ tới, người có học vấn không chạy thì cũng chết rồi, dù là còn một vài người dùng được cũng bị bệ hạ kéo tới Ngọc Sơn, khiến cho tòa thành này học vấn không cao, lão hủ muốn chọn vài nhân tài cũng khó hơn lên trời.”Vân Chiêu mỉm cười: “ Tiên sinh có kế hoạch gì chăng?”Trương Hiền Lượng dẫn Vân Chiêu vào thư viện, chỉ cái sân trống không chỉ có lá rụng và cỏ dại: “ Làm người đừng quá thiên vị, lão hủ không có ý muốn so đo với thư viện khác, chỉ là muốn nói với bệ hạ, chuyện giáo dục không thể nhìn nghèo hay giàu, chẳng liên quan tới tài phú địa phương, có thể bớt ăn vài miếng, bớt mặc vài cái áo, nhưng giáo dục phải theo kịp.”“ Nếu không một khi người ta nghèo tới hi vọng cũng không còn thì rắc rối của bệ hạ cũng tới đó.”Tòa trạch viện này của Mộc gia thực sự không tệ, mặc dù nhiều nơi có dấu vết gươm đao, vết cháy xém, nhưng đại bộ phận trạm khắc cầu kỳ rất xa hoa.“ Tiên sinh đã lên tiếng rồi, học sinh sẽ tài trợ tư cho thư viện Yến Kinh 50 vạn đồng ngân tệ.”“ Bệ hạ nghĩ lão hủ không kiếm được 50 vạn sao, lão hủ chỉ cần một lời hứa, muốn bệ hạ đối xử với thư viện Yến Kinh không khác biệt gì với hai học đường ở Ngọc Sơn, thư viện Ứng Thiên.”Vân Chiêu cau mày, không trả lời ngay:” Học tử ở đây không bằng những nơi đó, tiên sinh ắt là hiểu.”“ Giờ không bằng, tương lai nhất định sẽ vượt qua.

“ Trương Hiền Lượng khẳng định chắc nịch:Vân Chiêu thống khoái nói: “ Vượt qua nên có đãi ngộ của vượt qua.”Trương Hiền Lượng đứng lại trước một tòa lầu gác, nghe tiếng đọc sách vang vang, nói nhỏ:” Sẽ vượt qua, chỉ là lão hủ không nhìn thấy nữa rồi, mấy hôm trước Quốc Tú có tới kiểm tra sức khỏe, nó nói lão hủ chỉ còn chưa tới hai năm dương thọ.


Sống chết không quan trọng, nhưng trước khi chết phải làm cho xong việc, hiện thư viện Yến Kinh mở bốn hệ, tám phương hướng học, dựng lên cái khung nhưng ...!Cần dùng vài người, bệ hạ nên mở lòng, cần khí khái dung nạp trong dòng, lấy hiền tài sử dụng của đế vương khai quốc.”Vân Chiêu giang tay: “ Trẫm không nhớ là có hạn chế tiên sinh dùng người.”Trương Hiền Lượng vuốt râu: “ Tình hình nơi này phức tạp, không đơn thuần như ở Quan Trung, có người nhân phẩm không tốt, có người thanh danh không tốt, lại có những người có trăm ngàn liên quan với Chu Minh.

Lão hủ biết bệ hạ không thanh trừ họ đã coi như lòng dạ rộng rãi rồi, có điều lão hủ thấy, so với việc bệ hạ bỏ mặc cho họ dần thối rữa, không bằng nạp vào trong quản lý, như vậy hẳn sẽ tốt hơn một chút.Vân Chiêu trả lời dứt khoát:” Tiên sinh có thể chiêu nạp quan viên Chu Minh, nhưng trừ Mã Sĩ Anh, Nguyễn Đại Việt.”Chuyện quan trọng đã bàn xong, Vân Chiêu được lão tiên sinh tháp tùng tham quan thư viện, đám học sinh biết hoàng đế tới, nhìn có vẻ đang chuyên tâm học tập, nhưng đôi tay run rẩy, ánh mắt bất an đã bán đứng họ.“ Bệ hạ không nên phá hoại Tử Cấm Thành như thế.” Về tới thư phòng nhỏ hẹp của mình, Trương Hiền Lượng rốt cuộc cũng nói chuyện rương tư hơn:“ Không phá không lập.”“ Lão hủ biết bệ hạ lòng mang thiên hạ, coi thường những hoàng đế tầm thường của Chu Minh, dù sao hoàng đế vẫn là hoàng đế, là tộc trưởng của Hán dân ta, không nên phá hủy sự tượng trưng đó.”“ Trẫm thấy thần dân thiên hạ đang có dấu hiệu quay về con đường cũ, trong lòng tức giận, nên lấy Tử Cấm Thành ra hai đao, không chỉ có Tử Cấm Thành mà hoàng thành ở Ứng Thiên Phủ cũng nên mở cửa, chỉ cần là nơi hoàng tộc quân lâm thiên hạ sẽ thành chốn giải trí của bách tính.”Trương Hiền Lượng khẽ lắc đầu:” Hoàng cung của bệ hạ ở Ngọc Sơn thì sao?”Vân Chiêu cười ha hả:” Mỗi mùng một ngày rằm, khi trẫm nghỉ ngơi, bách tính có thể vào tham quan, không chỉ thế, dù quốc tướng phủ, binh bộ, trẫm cũng định dần mở cửa cho bách tính xem.”Trương Hiền Lượng thất kinh:” Bệ hạ, vạn vạn lần không thể.”Vân Chiêu ghét bỏ nhìn lầu các tinh xảo của thư viện:” Chùa miếu sở dĩ xây dựng hùng tráng là vì muốn bách tính đối diện với Phật tổ trên cao, điện đường rộng lớn sinh ra cảm giác nhỏ bé.

Đạo quán cũng như thế, Da Tô cũng không khác gì, tôn giáo thiên hạ không cái nào không coi rẻ người thiên hạ, tương tự với nha môn, hoàng cung.”“ Phá vỡ sự thần bí này, đứng ở cùng một tầm cao nhìn phong cảnh, tầm mắt sẽ khác hẳn, trẫm muốn toàn bộ bách tính Đại Minh hiểu, quyền lực của hoàng đế không tới từ thiên thần, mà từ họ, toàn bộ uy lực mà thần có được cũng tới từ bách tính.


Trẫm muốn toàn thiên hạ biết, bản thân mới là suối nguồn quyền lực lớn nhất.”Trương Hiền Lượng buông tiếng thở dài:” Bệ hạ dùng thuốc quá mạnh rồi.”Vân Chiêu thở dài theo:” Chưa đủ, nếu trẫm thực sự dùng thuốc mạnh, thiên hạ sớm máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng rồi.”Trương Hiền Lượng rùng mình, kinh sợ nhìn Vân Chiêu: “ Bệ hạ, vạn vạn lần không thể.”Vân Chiêu nghiến răng: “ Trẫm rốt cuộc không lật nhào thiên hạ này một cách triệt để nên mới có mối lo hôm nay.”“ Ài, bệ hạ còn trẻ, đâu như lão hủ, đâu cần nóng vội làm gì … nếu bệ hạ đã quyết thế, nắm xương già này cố gắng thêm chút, đảm bảo không xảy ra sự cố gì.

Bệ hạ công việc bộn bề, lão hủ không giữ lâu nữa … “ Trương Hiền Lượng biết không thể khuyên được Vân Chiêu, hoàng đế đi qua một chút, biểu thị sự thừa nhận với thư viện là đủ rồi, ở lại quá lâu khiến học sinh sinh ra tâm tư không nên có.“ Triệu Quốc Tú nói tiên sinh chỉ có hai năm tuổi thọ là vớ vẩn, nha đầu ấy không phải là Diêm Vương, bằng vào cái gì phán sinh tử của người khác? “ Vân Chiêu muốn an ủi lão tiên sinh nán ở lại thêm:Trương Hiền Lượng xua tay:” Sinh tử có hề chi, chủ yếu là chuyện chưa làm xong, chưa làm tốt.


Ngoài ra bệ hạ, rốt cuộc hai đứa bé nghiệt chướng Vương Tú và Cung Ngọc Như rốt cuộc là sao?”Đó là hai nữ quân chuyên khoa phụ sản, chưa có hôn phối mà đã có con.Vân Chiêu trầm ngâm:” Đoán chừng là tư sinh.”Trương Hiền Lượng ho khù khụ, nhiều thứ thay đổi quá nhanh, ông già hơi sợ:” Nếu chỉ là tư sinh thì lão hủ không hỏi tới, chỉ muốn hỏi bệ hạ là, có phải bọn chúng dùng phương pháp trái nhân luân gì tự thụ thai sinh con không? Bệ hạ, dù bệ hạ có muốn thay đổi phong tục thế nào, ngàn vạn lần không thể phá hỏng nhân luân.”Vân Chiêu khẳng định chắn chắn:” Không thể nào, nữ nhân không thể tự thụ thai.”.

Bình Luận (0)
Comment