Minh Thiên Hạ

Chương 198


Khi một người tưởng tượng ra thế giới càng mỹ lệ, hiện thực càng tàn khốc.Thời khắc nhìn thấy Vân Dương, Vân Chiêu gần như ngất xủi, cái tên hùng tráng, cơ cắp, thích khoe khoang sức mạnh đó giờ bị người ta dùng thảm bọc chặt khiêng về.Lồng ngực trần còn khảm vài mảnh giáp vỡ, đầu nhìn không rõ ngũ quan, chỉ thấy máu me, sưng phồng be bét không cách nào nhận ra là người nữa.Vân Quyển không có vấn đề gì, mặc dù giáp trụ nhiều màu một chút, đầu cũng băng bó, song có thể tự đi lại tức là vấn đề không lớn.Tiền Thiểu Thiểu vô cùng sạch sẽ, toàn thân từ trên xuống dưới không có lấy một vết thương, khôi giáp vẫn sáng như trước, thậm chí chẳng có một vết xước.: Dương ca không đáng ngại lắm, chỉ bị lửa đốt một chút.” Vân Quyển thấy Vân Chiêu thần sắc bất thiện vội giải thích:Vân Chiêu tức tốc kiểm tra thương thế của Vân Dương, phát hiện đúng như Vân Quyển nói, hắn chỉ bị bỏng, còn lại không thấy vết thương nào nghiêm trọng, giọng có chút tức giận: “ Ta đã bảo thấy tình hình không ổn thì đừng liều mạng mà.”Vân Quyển cúi đầu đáp: “ Dương ca nói, liều một chút có thể thắng được, sau đó đích thân xông lên, Khắc Lỗ vương chó má không ngờ đã chuẩn bị sẵn tẩm dầu vào sông đợi chúng sang rồi đốt, làm bọn ta bị chặn ở bên kia sông, hai bên tên đạn bắn dày đặc.

Sau đó Dương ca bổ thi thể đối phương, ném vào trong lửa, khiến cho lửa nhỏ đi một chút liền giơ đao giết người quay về.”“ Bọn ta thấy Dương ca đã đánh tới liền xông lên, thấy Dương ca toàn thân bốc cháy chiến đấu với kẻ địch, không biết vì sao Khắc Lỗ vương chạy mất, thế là làm người Mông Cổ chạy theo.”Vân Chiêu kinh ngạc: “ Nói vậy là các ngươi thắng kia à?”Tiền Thiểu Thiểu tiếp lời: “ Không thể tính tới thắng thua, có điều mục đích đạt được rồi ạ, phàm là người xông qua tuyến lửa cứu người đều giỏi giang có dũng khí, có thể trông cậy được, còn những kẻ không dám thì giờ đã chiến tử hết.”“ Có bao kẻ không dám xông qua, chúng ta thương vong thế nào?”“ 700 tên ở lại, chúng ta chết 14 người, bị thương mười sáu.”Vân Chiêu hít sâu một hơi khí lạnh:” Khắc Lỗ vương có bao nhiêu người?”“ Không phải có 5000 người như chúng ta dự đoán trước đó, mà là hơn 8000 người, hắn liên hợp 4 bộ lại cùng xuất binh, mai phục chúng ta ở Dương Mã Sơn, tiểu nhân thấy tình hình nghiêm trọng hơn chúng ta dự tính, hi vọng Vân Dương lui binh, sau đó vòng qua Dương Mã Sơn, men theo sông Ly Ngưu Phảo Tử đi đường vòng tới Khắc Lỗ bộ.” Giọng của Tiền Thiểu Thiểu vẫn chưa hết bực bội:” Vân Dương không muốn, hắn nói sĩ khí quan trọng hơn an toàn, nếu đi đường vòng mà không chịu tác chiến, sẽ có nửa số người chạy mất.


Cho nên hắn suất lĩnh binh mã xông lên Dương Mã Sơn.”“ Tiểu nhân giữ được lui cho họ, ai ngờ họ xông vào rồi liền không có tin tức gì, tiểu nhân vội vàng dẫn huynh đệ của mình tới cứu viện thì phát hiện ra hắn đã đánh lộn tùng bậy với Khắc Lỗ vương rồi, hai bên bất phân thắng bại.

Tiểu nhân hết cách đành dẫn số người còn lại xông vào chiến trường, đúng lúc ấy bên kia tường lửa có người hô lớn Khắc lỗ vương chạy rồi.”“ Thế là tiểu nhân bỏ mặc những kẻ không xông qua tường lửa, dẫn huynh đệ nhà ta truy đuổi Khắc Lỗ vương, tới khi hắn chạy ra khỏi núi, vào mục trường của Khắc Lỗ bộ, bọn tiểu nhân mới dần lui binh quay về.”“ Kết quả những người của chúng ta không vượt qua tường lửa bị người Mông Cổ phục kích giết sạch, bộ phận vượt qua tường lửa giết hết bộ thuộc của Khắc Lỗ vương phá vây thoát ra ngoài.”“ Vì thế trận này không nói rõ được thắng bại thế nào, nếu muốn nói tới thắng lợi thì đó là thắng lợi của một mình Vân Dương.”Vân Chiêu nghe hết lời tự thuật của Tiền Thiểu Thiểu, ngồi xuống bên cạnh Vân Dương lẩm bẩm:” Ngươi nghĩ cái gì vậy hả?”Vân Dương lúc này đã tỉnh táo lại, mấp máy cái môi sưng như lạp sườn: “ Ta không muốn thua.”“ Ngươi biến mình thành gà nướng trụi lông chỉ vì một trận đánh kết quả thế nào cũng được à? Giờ ngươi thắng rồi đấy, đã vui chưa?”“ Đương nhiên là vui rồi, gia gia thắng trận vì sao không vui, gia gia chỉ muốn đánh cho thật sảng khoái.”Toàn thân được bỗi mỡ hạn thát, Vân Dương đau đớn không sao ngủ được, Vân Chiêu ngồi quạt mát cho hắn, hi vọng hắn có thể thoải mái một chút.Vân Quyển, Tiền Thiểu Thiểu đi bố trí cho tàn binh, không lâu sau dưới gốc cây đại thụ chỉ còn hai người Vân Chiêu, Vân Dương.Vân Dương mặt sưng húp tới mắt không mở ra hỏi, hỏi nhỏ: “ Xung quanh chúng ta còn ai nữa không?”“ Không, chỉ còn hai chúng ta thôi.”“ Bọn họ đi đủ xa rồi chứ?”Vân Chiêu nhìn quanh một lượt, không thấy bộ hạ nào, trả lời: “ Xa lắm rồi.”“ Đau quá ...”“ Đau chết mất ...”“ Mẹ ơi con đau quá ...”Vân Dương thình lình ngồi dậy kêu to ba tiếng, sau đó dùng chỗ còn chưa bị thương dựa vào thành giường, uống ngụm nước Vân Chiêu đưa cho, môi run run nói: “ Không được cười.”Vân Chiêu bực mình: “ Trừ chỗ lông mới mọc ra của ngươi không cho bọn ta xem thì có bộ dạng nào của ngươi mà ta chưa thấy qua, cần gì cười ngươi.”“ Này, cho ta ít thuốc, không ngủ được.

“ Vân Dương yên tĩnh được một chút lại bắt đầu rên rỉ:Vân Chiêu lấy cái tẩu, đút vào mồm hắn châm lửa.Một làn khói đậm từ miệng Vân Dương bay ra, hắn có vẻ tinh thần hơn một chút, cắn đẩu thuốc nói: “ A Trệ, ta biết lần này ta sai, ngươi hứa với ta, bất kể sau này ta phạm sai lầm gì, đừng không cho ta đi đánh trận.


Ngươi có biết không, khi toàn thân ta bốc cháy vẫn cầm đao chém giết, ta thấy mình như hóa thành dã thú, ta chỉ muốn giết người, chỉ muốn nghe tiếng đao chém vào thịt, ngươi có biết khoái hoạt thế nào không? Cho dù là nữ nhân ta thích nhất đứng trước mặt ta, lúc đó ta chỉ muốn một đao xẻ nàng ra, để nghe loại âm thanh đó, ta thích chiến trường.”“ Ta thích chiến trường, A Trệ ngươi hiểu không, thế gian không còn chuyện gì khoái hoạt hơn nữa, bao gồm ngủ với nữ nhân ...”Gió thổi lồng lộng, giọng Vân Dương nhỏ rất, tẩu thuốc rơi sang bên, cuối cùng hắn cũng ngủ say.Vân Chiêu tiếp tục ngồi dưới gốc cây xem sách, xem trời xanh, xem sa mạc mênh mông.Bầu trời trên sa mạc rất xanh, một màu xanh thuần túy, vài tảng đá dưới ánh nắng như lập lánh ánh vàng, đất trời chỉ có tiếng gió thổi ù ù cùng với tiếng rên vô thức trong giấc mơ của Vân Dương vì quá đau đớn.Tiền Thiểu Thiểu lúc này đã qua lại, nhỏ giọng báo cáo với Vân Chiêu: “ Thiếu gia, chúng ta còn 106 người có thể chiến đấu, bao gồm cả thiếu gia.”“ Vậy người có thể dùng được còn lại bao nhiêu? “ Vân Chiêu tay không rời sách, lại hỏi:“ 1861 người ạ.

“ Tiền Thiểu Thiểu báo con số chính xác:“ Có người muốn cầm tiền rời đi không?”“ 9 người ạ, tiểu nhân cho tiền, sau đó giết chúng, chôn luôn cả tiền với người.”“ Có tin tức tiếp theo về Khắc Lỗ vương chứ?”“ Có ạ, Tốc Lý Đài truyền tin nói, Khắc Lỗ vương chuẩn bị dẫn tộc nhân rời khỏi nơi này, tới mục trường mùa thu dưới Âm Sơn.”Vân Chiêu khẽ hừ một tiếng: “ Chúng ta chết nhiều như vậy, hắn nghĩ đi là xong à?”“ Lần tác chiến này Khắc Lỗ vương là kẻ bỏ chạy đầu tiên đoán chừng vì cách chiến đấu quá điên cuồng của Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm khiến hắn khiếp sợ, cho nên hắn không thể tìm được đồng minh ở khu vực phụ cận nữa rồi, lại lo Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm tìm hắn trả thù, cho nên muốn sớm rời khỏi mục trường mùa hè, tới mục trường dưới Âm Sơn tránh họa.”“ Các bộ lạc nhỏ khác như Thổ Mặc Đặc bộ thì kết thành liên mình, bọn họ giao ước, chỉ cần Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm tấn công bất kỳ bộ tộc nào, bọn họ đều cùng nhau kháng địch, còn rút ra hơn 400 chiến sĩ trong các bộ tộc đi tìm kiếm Ba Đắc Nhĩ Mai Lâm để ra tay trước.


“ Tiền Thiểu Thiểu nói với thái độ hết sức khích bỉ:.

Bình Luận (0)
Comment