Minh Thiên Hạ

Chương 635


Kinh Trập, hoàng đế tới Kỷ Niên điện thỉnh tội với trời cao, ngôn từ nhún nhường, đau đớn tận đáy lòng.Thanh Minh, hoàng đế ra ngoại thành phía nam, lại lần nữa thỉnh tội với thiên đế, hoàng đế quỳ rạp xuống đất khóc lớn, khẩn cầu thiên đế đem mọi trừng phạt giáng lên người mình, đừng làm hại bách tính.Văn võ không ai không rơi lệ.Hoàng đế không ăn không uống, quỳ suốt một ngày một đêm, dù sắp ngất xỉu vẫn khẩn cầu trời cao, công bố thiên hạ tội kỷ chiếu của mình.Đáng tiếc, lòng thành của hoàng đế chẳng làm trời cao động lòng, thậm chí dịch bệnh chẳng giảm bớt chút nào.Tháng 5, dịch bệnh càng thêm nghiêm trọng.Có hai người cưỡi ngựa đi trên đường, đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên một người không nói nữa, người kia quay đầu lại thì thấy bằng hữu đã chết rồi.Có người tán gẫu trước cửa, cứ nói liên hồi, rồi một người bắt đầu nôn ra máu, sau đó mất mạng.Còn có hương thân, phó nhân ông ta bị nhiễm dịch bệnh mà chết, phái thị nữ tới hiệu quan tài mua áo quan, đợi nửa ngày không thấy về, vì thế ông ta đi xem sao, kết quả là phát hiện thị nữ đã lây bệnh chết trên đường rồi.Chuyện như thế nhiều không kể xiết.Dịch bệnh lan tới đâu, mười phần chết chín.Vân Chiêu mượn danh nghĩa lợn rừng tinh phát ra lời sấm "ôn thần hạ phàm, thu 800 vạn mạng", khiến người Đại Minh như ngồi trên bàn chông.Nhân lúc người người khiếp sợ, Vân Chiêu ban "lệnh che mặt".Lệnh che mặt tức là ai nấy phải kiếm một mảnh vải bông sạch che mũi miệng, bất kể lúc nào cũng không được bỏ xuống, lời giải thích là, làm thế để tránh ôn thần nhìn thấy mặt ngươi sẽ lấy mạng ngươi.Đã có lợn rừng tinh xác nhận, lại thêm Vân Chiêu hạ nghiêm lệnh cho quan viên các nơi, bách tính sợ hãi vội vàng tìm vải che mặt.Vân Dương nhận được mệnh lệnh cảm thấy chuyện này thật vô lý, không biết huynh đệ của mình làm sao, gần đây làm nhiều việc không bình thường, thừa lúc về báo cáo công tác, mang khoai lang nướng đi tìm Vân Chiêu, bị Vân Chiêu đeo khẩu trang đấm cho một phát vào mũi.Vì che vết thương, hắn phải đeo khẩu trang.Hàn Lăng Sơn cẩn thận tới gần Vân Chiêu, gần đây huyện tôn điên lắm, phải cẩn thận:” Huyện tôn, rốt cuộc vì sao phải nói rõ chứ, sao vô duyên vô cớ che mặt đi như thế.?”“ Khi ngươi nói chuyện sẽ có rất nhiều nước bọt b ắn ra, nếu ta ở gần ngươi, sẽ hít phải nước bọt của ngươi vào phổi.


Nếu ngươi có bệnh, ta cũng sẽ nhanh chóng có bệnh, đó là nguyên nhân bệnh dịch truyền nhiễm nhanh chóng.” Vân Chiêu chỉ tay đuổi Hàn Lăn Sơn đứng cách xa mình ra mười bước: “ Đồng Quan đã có người chết rồi, huyện Lam Điền, thành Ngọc Sơn cũng không an toàn được đâu.


Loại chuyện này cẩn thận thế nào cũng không quá.”Hàn Lăng Sơn còn có chút nghi ngờ, kiếm chỗ không người, cầm giấy trắng lên che trước miệng nói một tràng, nhìn tờ giấy ướt nước bọt thì giật mình, vội vàng kiếm khẩu trang đeo lên, giọng ồm ồm truyền ra: “ Đúng là thế thật, sao huyện tôn không nói ra lý lẽ này, dùng ôn thần làm cớ để làm gì?”Vân Chiêu day huyệt thái dương: “ Ngươi hiểu được, người thư viện hiểu được, nhưng bách tính làm sao mà hiểu đây? Chẳng bằng lấy ôn thần nói chuyện ra cho nhanh.”Hàn Lăng Sơn gật đầu lia lịa, lời này chí lý lắm, thiên hạ toàn kẻ ngốc mà: “ Ti chức phải lên thư viện đem lời của huyện tôn giải thích cho các tiên sinh, họ chuẩn bị kết đội xuống núi mắng huyện tôn đấy.

À ...!Phải rồi, Uông Kiều Niên đã bị Trương Bỉnh Trung giết, hắn đã đoạt được Vũ Xương.”Vân Chiêu xua tay: “ Ôn dịch chưa qua, chúng ta không xuất sơn, hiện giờ trọng điểm là phòng dịch, không phải là quan tâm tới đại thế thiên hạ, chỉ cần chúng ta qua được đại dịch này là chiến thắng rồi.”Hàn Lăng Sơn vội vàng đi ngay.Từ lúc ôn dịch tới gần Đồng Quan, nội chính của huyện Lam Điền gần như đình chỉ, tất cả quan viên, tiểu lại, quân đội cùng nhân thủ có thể huy động của quân đội đều bận rộn phòng dịch.Huyện Lam Điền buôn bán tấp nập nhiều năm đột nhiên phong tỏa tất cả đường nhập quan, hoạt động thương nghiệp giữa Quan Trung và phía đông cơ bản bị đình chỉ, nhất là thương đội đi về phía kinh thành, không thể nhập quan cũng không thể xuất quan.Có điều cũng có ngoại lệ, Hầu Phương Vực được một thương đội yểm hộ rời Đồng Quan.Hắn quả nhiên là nhi tử được phụ thân thương nhất, sau khi giao 2 vạn lượng bạc, Hầu Phương Vực rốt cuộc không phải một mình kéo cối xay nữa.Lão phó trong nhà gặp được Hầu Phương Vực thì gần như không tin vào mắt mình, hán tử đầu bù tóc rối đang kéo cối xay đâu có thể là tiểu công tử quen được nuông chiều.Hầu Phương Vực run run gọi ra tên lão phó, rồi lại vội vàng vén tóc lên để lão phó nhìn rõ mặt mũi mình, lão phó miễn cưỡng nhận ra tên như nô lệ này chính là công tử nhà mình.Còn sống là Hầu Phương Vực đã không mong mỏi gì hơn nữa.Từ ngày chia tách với đám Mạo Tích Cương, hắn không gặp lại bọn họ nữa, khi lấy hết can đảm hỏi tên tráng hán nô dịch mình, chỉ nhận được một tràng cười lớn.Thế là hắn tin chắc ba người Mạo Tích Cương đã chết rồi, đây là kết quả mà hắn mong đợi.Phục Xã tứ công tử chỉ còn lại một mình hắn thôi, vinh quang của bốn người sẽ hội tụ lên người duy nhất còn lại, hắn có thể hiệu lệnh sĩ tử Giang Nam rồi.Trước khi rời khỏi địa phận huyện Lam Điền, hắn tỏ ra hết sức vâng lời, đến đánh một cái rắm cũng chẳng dám, vừa rời Đồng Quan, mặt hắn phủ sương giá, đi qua Thằng Trì, hắn đứng trên ngọn núi không cao, chỉ về phía huyện Lam Điền, chửi mắng đúng một canh giờ.Lần này tới huyện Lam Điền, hắn chịu sự xỉ nhục to lớn nhất trên đời, hắn thề, ngày nào mình còn sống ắt không tha cho đám ác tặc Vân Chiêu.Thề xong hắn không ngồi xe ngựa nữa, mà cưỡi khoái mã được gia đinh hộ tống, phóng như bay về Nam Kinh.Lúc này ba người Mạo Tích Cương sống trong nhà Giải Trại cũng chẳng sung sướng gì.Khi nhìn thấy Lô Tượng Thăng, đầu tưởng rằng mình đã chết, đây là cuộc gặp mặt của linh hồn với linh hồn.Lô Tượng Thăng lấy roi quất lên người, cơn đau làm bọn họ ý thức được mình vẫn còn ở nhân gian, nếu Lô Tượng Thăng còn sống, vậy thì bọn họ cũng sống rồi.Ba người nhào tới định ôm chân Lô Tượng Thăng khóc lóc một phen, Lô Tượng Thăng tránh đi, sai phó nhân dẫn ba người đi tắm rửa thay y phục sạch sẽ, ăn một bữa no, để lại giấy bút cho họ.Yêu cầu họ đem cái nhìn của mình về Đại Minh hiện giờ viết ra một cách chân thật nhất.Chuyện này với ba người Mạo Tích Cương mà nói chẳng khó khăn gì, thường ngày bọn họ vô số lần ở thanh lâu lớn tiếng luận bàn, nói một ngày mình nắm quyền bính trong tay sẽ làm gì.Cho nên đối diện với mệnh đề như khảo thì này, ba người viết dông viết dài không chỉ vạn chữ, vậy mà Lô Tượng Thăng xem xong lại chỉ thở dài.Tiếp đó Lô Tượng Thăng dẫn họ đi du lịch Quan Trung, tiện thể thị sát tình hình chống dịch.Suốt một tháng liền, bước chân của họ không ngơi nghỉ, Lô Tượng Thăng thậm chí như tiểu lại huyện Lam Điền, dẫn ba người đi tham quan huyện Lam Điền vận hành như thế nào.“ Bất kể thế nào Vân Chiêu vẫn là tên quốc tặc.” Mạo Tích Cương không vì đang ở huyện Lam Điền mà có chút che đậy nào:Lô Tượng Thăng vuốt râu: “ Vậy các ngươi cho rằng thiên hạ là của ai?”“ Thiên hạ tất nhiên là của người trong thiên hạ.


“ Mạo Tích Cương trả lời rất dứt khoát:Lô Tượng Thăng cười lớn: “ Vậy không phải là lời của ngươi đang tự mâu thuẫn sao, đã là thiên hạ của người trong thiên hạ thì Vân Chiêu cũng có phần, hoàng đế Chu gia không thể quản lý tốt thiên hạ, cho bách tính một con đường sống, còn Vân Chiêu lại có thể, vì sao y không thể thay thế?”“ Phải biết rằng vương triều của Chu thị cũng là do thái tổ hoàng đế thấy Nguyên Mông không thể quản lý tốt mảnh đất này mới khởi binh đò lại công bằng cho thiên hạ.


Chẳng lẽ năm xưa thái tổ hoàng đế đúng, còn Vân Chiêu thì sai?”“ Tận trung báo quốc là đúng, mỗi chúng ta nên có tinh thần đó, nhưng các ngươi nên nhớ, báo quốc, không phải là báo đáp bất kỳ hoàng đế nào.”.

Bình Luận (0)
Comment