Minh Thiên Hạ

Chương 868


Lực lượng diêm thương Dương Châu rất mạnh, mạnh ngoài dự liệu của Vân Chiêu.

600 vạn đồng bạc chất cùng một chỗ, chẳng khác nào một ngọn núi nhỏ.

Đó đều là tiền mặt, cũng là thư dâng thành của diêm thương Dương Châu giao cho Lam Điền.

Ngoài dự liệu của những diêm thương này là, người tiền trang Lam Điền tiếp nhận số đồng bạc này cũng chẳng tỏ ra mấy vui vẻ.

Tôn Nguyên Đạt cũng không ngờ mình đưa tiền vào tiền trang Lam Điền, thủ tục phức tạp như thế.

Chỉ vẻn vẹn công tác đếm số lượng, giám định chất lượng đồng bạc đã mất 9 ngày, người làm việc này không tới từ một phía, mà ba phía.

Thêm vào Tôn Nguyên Đạt, vậy là có bốn phía.

“ Dư ra một nghìn đồng.

”Cái tên mặt chẳng có nổi hai lạng thịt thừa, da vàng vọt, hai mắt tựa hồ chưa bao giờ tỉnh ngủ lạnh lùng đẩy ba khay đồng bạc tới trước mặt Tôn Nguyên Đạt:Tôn Nguyên Đạt cười khổ:” Xem ra trướng phòng của bọn ta đếm sai.

”Khố tàng sứ Điền Thụ gầy quắt như que củi nói:” Tôn chưởng quầy muốn thêm muốn gửi 1000 đồng bạc này hay là muốn đem về?”Tôn Nguyên Đạt nói:” Thêm vào thêm vào.

”Điền Thụ mang 1000 đồng bạc đi, rất lâu sau mới đưa Tôn Nguyên Đạt một văn thư đóng chi chít hơn mười cái dấu, đợi ông ta cũng đóng dấu xong mới nói:“ Sau này tài khoản phàm có xuất nhập, Tôn chưởng quầy sẽ biết ngay, hơn nữa toàn bộ biến động của tài khoản đều cần con dấu của Tôn chưởng quầy.

Mỗi tháng ngài có ba cơ hội tra sổ sách, mong Tôn chưởng quầy nhớ cho.


”“ Nếu chi ra bằng tiền mặt thì sao?”“ Cũng tương đồng với sổ sách.

”Nhìn thấy toàn bộ tiền của mình bị người ta mang đi, trên tay mình chỉ còn lại một tờ giấy mong mỏng, Tôn Nguyên Đạt không khỏi bất an.

Dương Văn Hổ, Phùng Thông đi cùng Tôn Nguyên Đạt tới tiền trang cũng có cảm giác tương tự.

Dù sao đó là sáu trăm vạn đồng bạc, không phải sáu trăm ! “ Đã lên thuyền rồi thì đừng hối hận.

” Tôn Nguyên Đạt cắn răng nói với hai người kia:Dương Văn Hoa thở dài:” Tiếp theo đây sẽ là tiêu tiền như nước, chỉ mong chúng ta tiết kiệm được một chút.

”Phùng Thông chưa yên tâm:” Chúng ta nên tìm Lưu chủ bạ nói rõ chuyện tiêu tiền một chút, chỗ nào tiết kiệm được thì tiết kiệm, chỉ là ! ”“ Dù giết người cũng cần lý do, không thể chỉ bắt chúng ta giao tiền, không cho chúng ta biết tiền tiêu ra sao.

”Ba người thương lượng xong nối nhau tới huyện Lam Điền.

Sau khi được thư lại đưa vào huyện nha, ba người nhìn thấy Lưu chủ bạ tóc trắng đang ân cần rót trà cho một tên tiểu tử trẻ quá đáng.

Ba người vội tới báo danh thi lễ.

Hạ Hoàn Thuần tức thì tươi cười đứng dậy, thân thiết dùng lễ vãn bối chào hỏi ba người.

Thế nhưng nụ cười của hắn lại khiến ba người kia rùng mình, bọn họ qua lại với quan phủ rất nhiều rồi, không sợ quan viên nổi giận, không sợ quan viên lạnh lùng, chỉ sợ cái loại tươi cười thân thiện thế này.

Người ta cười càng tươi thì xẻo càng đau.

Qua lời lải nhai của Lưu chủ bạ, ba người Tôn Nguyên Đạt đã hiểu lai lịch của thiếu niên này.


Bất kể là tân nhiệm huyện lệnh Lam Điền hay là đệ tử duy nhất của Vân Chiêu, chẳng thân phận nào họ chọc vào nổi.

Ba người Tôn Nguyên Đạt mặt vàng như nghệ, than khóc trong lòng, khoản tiền cực lớn mà bọn họ gom góp được trong thời gian ngắn kia e là lành ít dữ nhiều.

Khi ba người tuyệt vọng thì Hạ Hoàn Thuần dẫn bọn họ tới một gian sương phòng, Lưu chủ bạ vén vải chùm lên, mô hình tàu hỏa Lam Điền sống động như thật xuất hiện.

Ở trong mô hình thu nhỏ đó, từ đỉnh núi tuyết trắng phau phau kia nhìn một cái là biết huyện Lam Điền.

Đó là mô hình đường ray hình tam giác, từ thành Ngọc Sơn tới Trường An, từ Trường An tới Phượng Hoàng Sơn, rồi từ Phượng Hoàng Sơn tới thành Ngọc Sơn.

Bên trên không chỉ có đường sắt, còn có mô hình tầu hỏa và toa tàu, sông núi bên đường sắt cũng biểu hiện hết sức rõ ràng.

Hạ Hoàn Thuần mỉm cười hỏi:” E rằng ba vị chỉ nghĩ tới làm đường sắt chứ chưa nghĩ tới phải làm ra sao đúng không?”Tôn Nguyên Đạt gật đầu lia lịa.

Hạ Hoàn Thuần chắp tay sau lưng đi quanh mô hình:” Các vị phải biết rằng, làm đường sắt là một thứ mới mẻ cần nhiều loại học vấn khác kết hợp mà thành, trừ thư viện Ngọc Sơn ra thì khắp thiên hạ không ai hiểu, đây là kết tinh trí tuệ của thư viện, cũng là kỹ thuật tuyệt mật quốc gia.

”“ Bởi thế nhiều thứ sẽ phải giấu các vị, mong các vị thông cảm.

”Ba người Tôn Nguyên nghe rất rõ, hiểu rất rõ, e rằng những người họ sẽ bị đá ra khỏi vòng tròn hạch tâm, chỉ có thể bỏ tiền, không có được thu hoạch gì.

“ Tiếp đây có rất nhiều thứ liên quan tới xây dựng đường sắt mà các ngươi không hiểu được, cho nên ta không nói nữa.


Thế này đi, mời ba vị về, phái con cháu trẻ tuổi đích hệ trong nhà tới.

”Tôn Nguyên Đạt ngớ người: “ Huyện tôn nói đám nhi tử của bọn lão hủ à?”Hạ Hoàn Thuần gật đầu:” Xây dựng đường sắt là một quá trình dài, chúng ta không chỉ làm hai trăm dặm, cho nên so với việc tốn công nói với các vị, không bằng nói với người trẻ tuổi, sau này đỡ phải nói lại.

”Tôn Nguyên Đạt ngập ngừng:” Chỉ là khuyển tử ngu độn.

”“ Nếu như các vị không yên tâm cũng có thể tự làm, chỉ cần các vị qua được khảo hạch chuyên môn về đường sắt của thư viện thì các vị có thể tự làm đường sắt.

”“ Làm ăn mà cũng phải đi học sao?”“ Làm đường sắt không phải là làm ăn, mà là đại sự lợi đương đại, công ngàn đời, chúng ta không thể không cẩn thận.

”Ba người Tôn Nguyên Đạt không có được quyền giám sát tài chính mà mình muốn, ngược lại có nguy cơ bị vứt bỏ, vì thế mà khi rời huyện nha, ai nấy lo lắng trùng trùng.

Ba người đó đi rồi, Lưu chủ bạ có chút lo âu nói:” Tiểu thiếu gia, không nên chỉ chèn ép họ như thế.

”Hạ Hoàn Thuần rời mắt khỏi mô hình:” Ta không làm sai, đám lão tài chủ đó mới đầu tới Lam Điền ta kỳ thực không nghĩ tới kiếm tiền, mà chỉ muốn có chỗ đứng ở Lam Điền, từ đó tránh được cái họa diệt vong mỗi lần thay đổi triều đại.

”“ Sư phụ ta làm theo quy củ, cho những người này đủ lợi ích và địa vị, lòng tham của họ bùng phát, chuyển từ mục tiêu sinh tồn ban đầu sang làm sao kiếm được nhiều lợi nhuận hơn nữa.

”“ Được nước lấn tới là bản tính của thương cổ, không cảnh cáo chút, sau này sẽ càng phiền toái.

”“ Hừ, bọn chúng nhìn thấy lợi là quên cả chuyện có thể mất đầu bất kỳ lúc nào rồi.

”Lưu chủ bạ nuốt nước bọt: “ Sẽ không chém đầu thật chứ ạ, làm thế không hay.

”“ Yên tâm, tất cả đều làm theo quy củ, ta vảo để con cháu họ tham gia là tham gia thực sự, không phải chỉ là đối phó qua loa, mà muốn tốt cho họ thôi.

Có điều theo ta nghĩ, đám người này không phái con cháu đích hệ tới đâu, mà chỉ phái thứ tử, hoặc chi phụ không ai để ý tới để thế tội, làm vật hi sinh.


” Hạ Hoàn Thuần cười ha hả: “ Ta rất mong đợi đấy, đến khi chúng ta bồi dưỡng những kẻ ngoài lề kia trở thành nhân vật lợi hại, ta dám chắc dã tâm bọn họ sẽ tăng lên, lúc đó sớm muộn cũng tới ngày thay thế đám diêm thương tham lam vô độ này.

”“ Lam Điền chúng ta đang lập quy củ cho thiên hạ, làm sao có thể đi phá vỡ quy củ được cơ chứ.

”Lưu chủ bạ nghe kế hoạch của Hạ Hoàn Thuần xong thì phục sát đất, loại chuyện một mũi tên hạ tám con chim này chỉ thiếu gia và tiểu thiếu gia mới làm được.

Còn có điều Hạ Hoàn Thuần không nói.

Trước kia thư viện Ngọc Sơn quy mô còn nhỏ thì vẫn theo kịp bước tiến của sư phụ, giờ trở thành người khổng lồ thì bước chân chậm lại, vấn đề nảy sinh.

Bọn họ cũng có tính toán của mình mà không đi theo bước chân của sư phụ nữa.

Sư phụ rõ ràng đã bất mãn với loại hành vi của thư viện, nhưng lúc này đụng tới thư viện thì gây sóng gió quá lớn, sư phụ không muốn.

Cho nên sư phụ muốn mượn chuyện xây dựng đường sắt cùng với lượng lớn nhà xưởng, bồi dưỡng ra nhóm tinh anh xã hội phù hợp với tâm ý.

Sự phát triển của thư viện đã gặp phải chướng ngại, trong thời gian ngắn muốn tiến lên là rất khó.

Đây là cơ hội sư phụ hắn ra tay, thông qua đám thương cổ nhanh chóng thích ứng với tân thế giới ép thư viện Ngọc Sơn đi vào quỹ đạo.

Một quốc gia chỉ có một loại tư tưởng học thuật sẽ rất nguy hiểm, dễ tạo ra loại người như Đổng Trọng Thư, Chu Hi.

Hai người bọn họ không phải kẻ xấu, ngược lại là người vô cùng vĩ đại, nhưng chính loại vĩ nhân ấy lại là kẻ địch lớn nhất với tham vọng của Vân Chiêu.

Ngoại địch đã trừ, giờ đây đối đầu với sư phụ là người trong nội bộ.

.

Bình Luận (0)
Comment