Minh Thiên Hạ

Chương 957


Vì chứng minh đám người mình không phải là phế vật, Lưu Quốc Dân dùng hai trăm người nghênh chiến hơn 800, khi hết đạn, bị dẫm đạp xương cốt không còn.


Triệu Đại Tráng bị đá lớn ném vỡ nát đầu ...!Điền Ngọc Lâm chết trong mưa tên của người Mông Cổ ....Những người khác chết thế nào, Trương Kiến Lương không rõ lắm, dù sao sau ác chiến, thi thể họ được rửa sạch, bọc trong vải.Phó tướng Hầu Như Ý nói vài câu, tưởng niệm, kính lễ, nổ súng rồi đi thiêu.Trận chiến mục trường Thác Vân là chết nhiều nhất, chết quá nhiều tới không đếm xuể, số huynh đệ cuối cùng của hắn đều ngã xuống ở đó.


Tất nhiên thăng quan cũng nhiều, khiến đến lượt Trương Kiến Lương không đủ sao cho quan viên cấp tá nữa, tên khốn Hầu Như Ý phát cho hắn cái phù hiệu đeo tay dùng tạm.Còn nói hắn là lão binh, phải nhường tân binh.Trương Kiến Lương hiểu, không phải vì hắn già, mà vì trong mắt đám tướng quân, hắn không so được đám tốt nghiệp sinh của trường quân sự Phượng Hoàng Sơn, vừa trẻ lại biết chữ nghĩa.Từ phương xa thổi tới gió cát nóng hầm hập, Trương Kiến Lương thấy toàn thân lạnh giá, ôm con chó không còn bao thịt, đến mùa thu sắp tới, quân đội lại chỉnh biên ...!hắn không còn trẻ trung để làm lại nữa.Có lẽ do cát vào mắt, nước mắt hắn chảy ròng ròng, cuối cùng khóc thút thít: “ Toàn là người đọc sách, lão tử không còn đường sống nữa rồi.”Hắn thích quân đội.Hắn muốn chết trong quân đội.Nhưng mà bây giờ quân đội không cần hắn nữa.Mỗi lần quân đội chỉnh biên đều cực kỳ bất lợi cho đám mù chữ bọn họ, Tôn Ngọc Minh bị điều chỉnh tới hậu cần rồi, đáng thương cho tên đó, đâu có hiểu mấy cái bảng biểu gì đó.Nghe nói bị quan trên mắng chửi suốt.Đường đường anh hùng hảo hán bị đứa bằng tuổi con mình mắng như chó, nếu là Trương Kiến Lương không chịu nổi nỗi nhục đó...Hắn là người huyện Lam Điền, lại làm lính bao năm như thế, còn vì nước thủ biên, mở mang bờ cõi, quốc gia đãi ngộ hắn không tệ, trở về nhà làm bộ đầu là cái chắc.Dù không làm bộ đầu, ở giám ngục làm lao đầu cũng là việc béo lắm, tệ nhất tới xưởng quốc triều làm quản sự cũng là chuyện tốt.Vấn đề là hắn không thích, làm những việc đó hắn thấy nhục với thanh danh chinh chiến bao năm của mình, nghĩ tới đó hắn thấy mất mặt, nói với con chó: “ Gió lớn quá, hại mắt.”Không chỉ xấu hổ vì vừa khóc, còn vì mấy kẻ đang bao vây, hắn cảm thấy bị sỉ nhục, muốn rống lên, lão tử vẫn là thiếu tá của đế quốc.Con chó rất khôn, nhảy khỏi lòng hắn, đứng ở bên sủa điên cuồng.Trương Kiến Lương trước tiên cài nút mũ ở cằm, rút trường đao ra.Tráng đinh ngừng tới gần, gằn giọng hăm dọa: “ Muốn sống hay muốn chết?”“ Câu này phải do lão tử nói.

“ Trương Kiến Lương bước nhanh, người chưa tới đao đã chém như gió:Cheng, tráng đinh đỡ một phát mà tê tay, vội kêu lên: “ Huynh đệ, khoan, khoan … ta có lời muốn nói, ta tới đây không phải để …”“ Nói con mẹ mày ấy.” Trương Kiến Lương miệng nói, tay không dừng, đao bổ như sấm nổ chớp giật, hai thanh đao va chạm, đốm lửa tóe lên liên hồi, tráng đinh kia đỡ được vài đao thì không chịu nổi, đao rời tay, hắn xông tới kẹp cổ xoay một vòng:Rắc!Tên tráng đinh bị bẻ đầu quay ngược ra sau, máu từ chỗ da thịt rách tuôn như xuối, vừa ngã xuống cả người đã như ngâm trong máu.Giết tên cường tráng nhất xong, Trương Kiến Lương xông vào giữa mấy tên hán tử đang sững sờ, bọn chúng đều không ngờ kẻ này vô lý như vậy, vừa ra tay là giết người, không chịu nghe người ta nó.Chỉ ngẩn một lúc, trường đao của Trương Kiến Lương đã chặt vào cổ tên gầy nhất, lực đạo vừa vặn, cắt đứt thịt, lưỡi đao không chạm vào xương, hắn rút tay một cái, cổ tên đó liền bị cắt một đường lớn.Xoay người né một đao chém tới, Trương Kiến Lương càng thêm điên cuồng, nhào thẳng vào lòng tên đại hán đánh lén mình, ngoạm vào cổ.


Đại hán thất kinh lùi lại, thịt bị kéo một mảng dài, chưa đợi quay lại, Trương Kiến Lương chém một đao thịt rời khỏi người hắn.Con chó nhỏ sủa càng dữ, hung hăng xông tới cắn chân một tên khác.Tráng hán vừa định đá chết con chó nhỏ, trước mặt hắn đã xuất hiện một gương mặt máu me, chỉ nghe phì một cái, mắt hắn bị thứ gì đó che lấp.Trương Kiến Lương tay trái ôm hông hắn, dùng sức một chút ném khỏi tường thành, không bận tâm tới sống chết của kẻ đó, kinh nghiệm trận mạc dày dặn, hắn rõ , không giết hết người ở đây, cuộc chiến chưa kết thúc.Đánh từ trên tường thành xuống dưới chân thành, chẳng biết bao nhiêu, tới khi thanh đao đâm xuyên ngực một tên thì nhận ra là không còn ai trong phạm vi mười bước nữa rồi.Quay lại tường thành lấy cái bình bạc, mở nắp tu vài ngụm rượu mạnh, uống quá gấp, hắn ho khù khụ, hướng về phía tây Gia Dục Quan hét lên: “ Thống khoái.”Giết người xong rồi thì phải thu chiến lợi phẩm.Thu hoạch không hề tệ, ba mươi lăm ngân tệ, số ít đồng tệ, làm Trương Kiến Lương bất ngờ là, tìm trong túi tiền của tên đại hán bị bẻ cổ kia một tờ ngân phiếu 100 ngân tệ.Thực ra trong thành có rất nhiều người, nhưng khi chiến đấu Trương Kiến Lương coi họ không tồn tại.Những người đó chứng kiến hắn và một con chó nhỏ liền một hơi giết 7 tráng hán.Không chỉ giết người , lấy tiền, còn chặt đầu từng tráng hán một, đâm thủng má bọn họ, lấy thừng xâu bảy cái đầu lại với nhau, đi tới trước đám đông, ném bảy cái đầu vào họ:” Sau này lão tử là quan trị an ở đây, các ngươi có ý gì không?”Ai dám nói gì, dịch thừa có chút uy vọng ở nơi này, rẽ đám đông đi tới, khổ sở nói:” Về Lam Điền đi, với hàm thiếu tá của ngươi, về ít nhất cũng được làm bộ đầu, làm vài năm là thăng quan.”Thuế quan cũng khuyên:” Giờ ngài vẫn là quan quân tại ngũ, không cần ở lại đây, dù ở lại trong quân hay về Lam Điền cũng hơn Gia Dục Quan trăm lần.”Trương Kiến Lương lau máu trên mặt:” Không về, sau này lão tử là lão đại ở đây, có tên nào ý kiến không?”Dịch thừa nhân vai, thuế quan liên tục lắc đầu:” Ai dám ý kiến chứ? Ngài cứ làm thôi.”Trương Kiến Lương cũng chẳng quan tâm tới ý kiến bọn họ, đưa một ngón tay ra chỉ đám đông:” Được, các ngươi không ý kiến, vậy từ giờ đi, tất cả Gia Dục Quan là bộ hạ của lão tử, từ giờ trở đi, nơi này dùng chế độ quản lý quân sự, kẻ nào không nghe lời, bảy cái đầu này là tấm gương.”“ Có điều các ngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn, lão tử không cướp vàng của các ngươi, không cướp nữ nhân của các ngươi, không cướp lương thực của các ngươi, càng không vô duyên vô cớ giế t chết các ngươi.”“ Lão tử muốn chỉnh đốn lại thành quan này, tất cả làm theo quy củ đoàn luyện, chỉ cần các ngươi nghe lời, lão tử đảm bảo các ngươi sẽ có một cuộc sống không tệ.


Đối với các ngươi mà nói, không có tin tức nào tốt hơn một quan quân làm lão đại của các ngươi, vì quan quân tới có lão tử ứng phó, như thế bất kể các ngươi tích lũy được bao nhiêu tài phú, bọn họ vẫn đối xử các ngươi như lương dân.”“ Lão tử nói được làm được.”Đám đông nhìn nhau, người gật đầu, người chẳng nói gì, cứ thế mà tản đi, dù sao nói thì dễ, còn phải xem ngươi làm ra sao, ai mà tin ngay được.Dịch thừa tới bên cạnh Trương Kiến Lương thở dài lần nữa:” Ở lại thật à?”Trương Kiến Lương vỗ ngực: “ Ta thấy nơi này khả năng hợp với kẻ thô lỗ như ta hơn là Lam Điền.”Thuế quan dè dặt nói: “ Bằng vào những lời ngài vừa nói, không giống kẻ thô lỗ.”“ Lão tử chỉ không đọc được sách, chứ không phải kẻ ngốc.” Trương Kiến Lương trừng mắt với thuế quan, bế con chó lên nhìn tường thành cao lớn, cười khà khà:” Quân đội không cần lão tử nữa, lính dưới trướng lão tử cũng không còn, vậy lão tử tự kiếm một đám lính bảo vệ tòa thành hoang này.”.....Mình thích mấy chương này, nó có hào khí có sự nguy hiểm của vùng gió cát hoang vu..

Bình Luận (0)
Comment