Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1009 - Q5 - Chương 050: Đại Xu Thế.

Q5 - Chương 050: Đại xu thế.

Thiên tai nghìn năm đã đánh dấu một cách rõ ràng những nơi không thích hợp xây dựng nhà ở, khiến quan viên Hà Nam khi xây dựng lại thành trì, hương trấn thôn trang có mục tiêu càng rõ ràng.

Trận lũ này gây ra tổn thất không thể bù đắp với bách tính Hà Nam, nhưng ở Trường an, Lam Điền càng có nhiều người đóng cửa ăn mừng.

Mặc dù nhắc tới tai nạn ở Hà Nam thì ai nấy đều tỏ ra thương tâm, nhưng người ngoài vừa mới đi, bọn họ lập tức trải bản đồ tìm kiếm vụ làm ăn thích hợp.

Quốc gia trọng điểm tái thiết vùng thiên tai sẽ có lượng lớn tiền cấp xuống.

Bất kể là đường xá, cầu cống hay thành trì, cái này cũng cần vật tư tái thiết, với họ mà nói đó là đại tiệc thương nghiệp.

Trước khi thu được lợi, những thương cổ thông minh trước tiên phái đi nhân thủ tinh anh nhất, mang theo vật tư rẻ nhất tới khu thiên tai rầm rộ đổ tới khu thiên tai, họ không hi vọng số vật tư này kiếm được tiền, chỉ mong hành động một lòng vì nạn dân được quan viên nhìn thấy, cho tham dự công tác tái thiết.

“ Hai nghìn bảy trăm vạn đồng ngân tệ là số tiền cần thiết để thực hiện kế hoạch tái thiết Hà Nam. “ Trương Quốc Trụ báo lên:

“ Số tiền đó không đủ.” Vân Chiêu xem kế hoạch tái thiết to lớn của quốc tướng phủ mà lắc đầu:

“ Trong quốc khố chỉ có thể lấy ra chừng đó tiền, nếu thêm nữa sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch phát triển tổng thể của quốc gia.”

“ Không thể vay ngân hàng sao?”

“ Có ạ, nếu khố tàng không đòi lợi tức, thần sẽ vay hắn 100 triệu.”

“ Hầu Quốc Ngọc không chịu đâu.”

Trương Quốc Trụ khẳng định: “ Nếu bệ hạ ra mặt vay, Hầu Quốc Ngọc chắc chắn sẽ nể mặt, thần nghe nói hắn thèm khát kho tàng hậu cung bệ hạ lâu rồi.”

Vân Chiêu hừ một tiếng: “ Chuyện quốc gia mà lại cần tới tiền riêng của hoàng hậu trẫm à, vô lý. Chẳng lẽ quốc gia đã vô dụng tới mức đó rồi hay sao?”

Trương Quốc Trụ không xấu hổ, đổi kế:” Nếu bệ hạ không đồng ý, không bằng mở cửa thị bạc ti Quảng Châu, thần cho rằng một giấy phép kinh doanh trên biển kiếm 100 vạn không phải là khó, không cần nhiều, bệ hạ cho thần 100 hạn ngạch là được. Sau đó bệ hạ không cần hỏi tới chuyện Hà Nam nữa, xảy ra chuyện gì cứ thần mà hỏi.”

Vân Chiêu tiếp tục phủ quyết:” Không được, tới nay mậu dịch trên biển chưa thích hợp triển khai toàn diện, cần đợi hai năm nữa, khi Hàn Tú Phân đứng vững ở Ấn Độ, chúng ta mới có thể qua lại làm ăn, tránh cho đám thương nhân tham tiền mang bảo vật Đại Minh bán rẻ.”

“ Bệ hạ nói thế cũng có lý, giờ mở mậu dịch trên biển đúng là thua thiệt, hay là bệ hạ cho phép vi thần cấp quyền thuê lao công mãi mãi ở Úc Môn, hoặc 30 năm, bệ hạ thấy sao?”

“ Không được, quốc môn một khi mở ra, dị tộc sẽ ùn ùn kéo vào, khi đó mời thần dễ, tiễn thần khó, sẽ càng phiền phức.”

Trương Quốc Trụ trầm ngâm chốc lát:” Nghe nói bệ hạ đã lấy mất chức vị tổng quản đường sắt của hoàng trưởng tử.”

Vân Chiêu gật đầu:” Xây đường sắt vào Thục cần lượng lớn nô lệ, Vân Chương tham dự không ổn.”

Trương Quốc Trụ hỏi:” Đúng vậy, hoàng trưởng tử là người kế thừa, không thể làm hỏng thanh danh, không bằng chúng ta làm thế này, thành lập công ty nhân lực ở Úc Môn, do người người dị tộc quản lý, nguồn nhân lực do họ xử lý, đợi những kẻ này hết giá trị lao động, do những công ty này đưa khỏi Đại Minh, bệ hạ thấy sao?”

Vân Chiêu thấy tên khốn Trương Quốc Trụ dùng thủ đoạn nói chuyện với mình, có chút bất mãn:” Ngươi dụ trẫm.”

Trương Quốc Trụ chắp tay:” Vì trước kia bệ hạ đặt bách tính lên hàng đầu, số lần lấy tiền Đa Đa hoàng hậu rất nhiều, bệ hạ chẳng bao giờ nói là tiền tư, sao giờ lại chia tách rõ ràng như thế?”

“ Gia quốc nhất thể không tốt.”

“ Nếu gia quốc nhất thể không tốt, vì sao còn nắm hết mọi quyền trong tay?”

“ Trẫm là hoàng đế, vốn là nơi tập trung quyền lực.”

“ Thần không thể không nhắc bệ hạ, đại hội đại biểu bắt đầu nghiên cứu quyền cho thuê lao công 30 năm, nếu bệ hạ không đổi ý, e sẽ thành phe thiểu số trên đại hội đại biểu.”

Vân Chiêu nheo mắt:” Không thể nào.”

“ Bệ hạ còn thì tất nhiên không thể nào, chỉ sợ là bệ hạ không còn nữa, tới khi đó những ý kiến đè xuống bao năm sẽ bộc phát hết, giống như Hoàng Hà tràn lũ bây giờ vậy, mặc dù quan viên chúng ta rất chú tâm, bệ hạ đinh ninh dặn dò, khi nước lên, chúng ta dù bao nhiêu chuẩn bị cũng không làm được gì.”

Nghe Trương Quốc Trụ nói thế, lòng Vân Chiêu ấm áp lắm, hắn vẫn là con gia súc trong lời Tiền Đa Đa, không những trung thành còn tận tâm.

Chế độ nô lệ vẫn có thị trường cực cao ở Đại Minh, cuộc sống mọi người tốt lên, ai chẳng muốn nằm trên giường để người khác kiếm tiền cho mình chứ?

Trước kia không có điều kiện, giờ thì dư thừa rồi, cho nên nhiều người bất mãn với việc Vân Chiêu yêu cầu mọi người kiên trì gian khổ phấn đấu.

Nhất là thương nhân, địa chủ có rất nhiều oán trách với quy định này.

Giống như Hàng Châu Trương Đức Trương lão gia, ông ta nằm mơ cũng muốn triều đình cho mình mua nô lệ dị tộc.

Rõ ràng trong nhà đã chẳng thiếu cái ăn cái mặc, lão bà đeo vàng đeo ngọc, toàn thân lụa là gấm vóc, nhưng phải xuống bếp làm cơm, giặt giũ y phục cho cả nhà. Lão gia ta rõ ràng mỗi tháng thu nhập hơn nghìn ngân tệ, lão bà trong nhà lại chỉ sinh được một khuê nữ, nỗ lực thế nào cũng không sinh thêm, gia tài vạn quán sắp đem làm lợi cho người khác, phải làm thế nào?

Thuê người Đại Minh à?

Nhiều người chẳng dám nghĩ tới, xưởng thuê hỏa kế, chức nương, ngoài tiền lương ra, phải giao cho quan phủ khoản lớn, nghe nói là để đám chức nương này không còn sức lao động nữa vẫn có bổng lộc.

Đúng thế, chính là bổng lộc, phàm là tiền quan phủ phát đều gọi là bổng lộc.

Nếu không nộp để quan phủ phát hiện ra .... Tần lão gia địa vị như thế mà vì chuyện này bị nô phó đi thuê tố cáo, kết quả chưa nó phạt tiền gấp mười còn đánh đòn 20 gậy, mông bị đánh be bét còn đem đi giễu phố.

Gặp sỉ nhục lớn như thế, Tần lão gia về nhà, nhất thời nghĩ quẩn, treo cổ chết.

Kết quả quan phủ kiểm tra Tần lão gia tự sát thân vong liền không để ý tới nữa, còn nghiêm lệnh người Tần lão gia nhất định phải nộp phạt trong thời gian quy định, nếu không nộp thì tiếp tục bắt đại nhi tử đi giễu phố.

Nộp tiền rồi đại nhi tử Tần lão gia kiện lên thận hình ti, hi vọng đòi lại công bằng, nói rõ đạo lý.

Thận hình ti trả lời, quan phủ không phải chỗ nói lý lẽ, mà là chỗ nói pháp luật, hương quy dân ước do tộc lão khống chế mới là chỗ nói lý.

Tần lão gia vi phạm pháp luật bị xử phạt là đúng, hình phạt thích đáng, còn về phần Tần lão gia xử phạt đó là chuyện của ông ta, quan phủ chẳng quản.

Yêu dân như con á, hoàng triều Lam Điền không tồn tại cái đó.

Bách tính gặp thiên tai, triều đình cứu trợ là nghĩa vụ, giống như bách tính nộp lương nộp thuế cho triều đình, quan phủ nếu không làm nghĩa vụ này, bách tính có quyền cáo trạng.

Trách nhiệm nào của ai, luật pháp quy định rõ ràng.

Mỗi sáng Trương Đức Bang lão gia phải ăn một bát mỳ, mỳ này phải do Khâu lão đầu đích thân làm, sáng ăn mỳ mới thoải mái.

Chỉ là hôm nay cãi nhau với lão bà tới muộn, không ăn được mỳ, Trương lão gia càng tức giận.

Người Hàng Châu có thói quen sáng uống rượu, cho nên Trương lão gia hôm nay tâm tình không thoải mái, uống hơi nhiều rượu, ăn mỳ xong chuẩn bị tắm một cái cho qua cái buổi sáng buồn chán này.

Từ khi triều đình thi hành cái vận động thể thao gì đó, nhà tắm liền thành sự tồn tại không thể thiếu ở mỗi con đường, cái thứ vốn chỉ thịnh hành ở phương bắc này, khi truyền tới phương nam, mới đầu mọi người đều xấu hổ, cảm thấy trần truồng đứng trước mặt người khác có hơi mất thể diện.

Nhưng sau khi dùng thử vài lần thì yêu luôn thứ này, bị canh nóng nấu lên, sau đó kỳ cọ ra đống da chết, đứng dưới vòi hoa sen xoa xà phòng dội nước một phen, toàn thân nhẹ đi mấy cân.

Cuối cùng là kiếm cái giường ngả lưng, hút ít thuốc lá, uống tí trà, ăn quả khô tán gẫu với người quen, thoải mái vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment