Buổi tối Vân Chiêu không về nhà mà ở lại đại thư phòng cần cù công tác, thời gian qua số tấu chương tích lũy thực sự quá nhiều rồi.
Không chỉ như thế có rất nhiều quan viên còn hi vọng hoàng đế rời khỏi thành Ngọc Sơn, tuần thị thiên hạ, tới Thuận Thiên Phủ, Ứng Thiên Phủ, thành Lam Điền, thành Quảng Châu, cùng với thành Thượng Hải đang xây dựng, đã có mấy chục tri phủ dâng thư rồi.
Phùng Anh và Tiền Đa Đa tới đưa cơm, Vân Chiêu không muốn ăn, ăn được vài miếng rồi bỏ bát, tiếp tục làm việc.
Phùng Anh hỏi nhỏ: “ Phu quân vì sao hôm nay lại cần cù như thế?”
Vân Chiêu bực tức nói: “ Ngoài kia bảo ta chìm đắm trong tửu sắc, sắp thành hôn quân rồi.”
Tiền Đa Đa biết trượng phu giận cá chém thớt nói linh tinh, ở bên lườm nguýt: “ Vân Xước năm nay cũng đã tám tuổi, chàng mà chìm đắm tửu sắc, tuyệt đối không chỉ có ba đứa con.”
Vân Chiêu đuối lý sinh cùn: “ Người ta nói thế đấy, nàng giỏi thì đi mà cãi lý với người ta.”
Nói xong phất tay rời khỏi đại thư phòng, nhìn đất trời bao la, vung tay đấm đá mấy cái trút giận rồi lại thở dài, lắm lúc cũng muốn giống Vân Hiển, nổi hứng lên có thể nhảy phắt lên ngựa, mặc nó đi tới đâu thì đi.
Đám Hàn Tú Phân, Hồng Thừa Trù bày ra thế trận lớn như vậy nói không chừng cũng có ý hi vọng dụ y đi Nam Dương một chuyến.
Nhưng có lẽ chính bọn họ cũng biết, đây là chuyện chẳng thể nào.
Toàn thiên hạ có mấy ai hi vọng hoàng đế nhà mình chạy tới đất man di hít khí độc, càng không mấy người hi vọng hoàng đế xem như có thể tính là anh minh chết sớm, nhất là hoàng đế còn vừa phát quà cho toàn bộ bách tính.
Hoàng đế ngồi thuyền lên Trường Giang đã khiến khối người sợ đái ra quần, nói gì là vượt biển khơi mênh mông.
Nếu đám Hàn Tú Phân dám nói ra mời hoàng đế đi Nam Dương, đoán chừng tấu chương đàn hặc trên bàn Vân Chiêu chất cao như núi, chỉ trích họ rắp tâm bất lương, có khi còn đòi chặt đầu ấy chứ.
Nhưng mà Vân Chiêu thấy cũng nên đi một chuyến, ví dụ Yến Kinh, nơi đó còn có một tòa hoàng cung mà.
Hoàng cung của Chu Minh nay là gia sản của hoàng tộc Vân thị, nha môn Thuận Thiên Phủ chuyên môn tập trung hoạn quan, cung nhân không nhà để về tiếp tục duy trì hoàng cung này.
Cả bãi săn hoàng tộc cũng liệt vào đó, nên nay bách tính Đại Minh gọi nơi đó là Đông Cung.
Cũng là hoàng cung, Ứng Thiên Phủ cũng có một cái, thuộc về hoàng tộc, làm nơi tránh nắng, gọi là Hạ Cung.
Về Xuân Cung, Vân Chiêu định đặt ở Thượng Hải, nhưng quần thần ngăn cản, vì cái thành thị mới nổi đó bé quá, cuối liền đặt ở Hàng Châu.
Cho tới tận bây giờ Vân Chiêu không hiểu vì sao đám quần thần nhất định gọi hoàng cung xây dựng ở Quảng Châu là Thu Cung.
Mỗi tòa cung điện mang ý nghĩa tượng trưng tương ứng.
Mùa xuân vạn vật phục sinh, quốc triều mỗi mùa xuân ban bố một số quốc sách lợi dân, cho nên quần thần hi vọng hoàng đế ban bố chính sách ở Hàng Châu, nên gọi là Xuân Cung.
Mùa hè vạn vật sinh trưởng, quần thần hi vọng hoàng đế vào thời điểm đó yên tâm tu dưỡng, chớ làm gì ảnh hưởng tới vạn vật, lặng lẽ đợi quả chin, đến Hạ Cung Nam Kinh phồn hoa vui chơi là được.
Về mùa thu, mùa thu hoạch, cũng là mua hình sát, quần thần hi vọng chốn nam man hội tụ như Quảng Châu đủ uy hiếp, hoàng đế ban bố hình sát ở đó là thích hợp nhất.
Mùa đông tới, vạn vật nghỉ ngơi, thường thường man tộc phương bắc sẽ lén lút nam hạ cướp bóc, hoàng đế nên ở Đông Cung ngự địch, kế thừa truyền thống thiên tử thủ quốc môn của Đại Minh.
Tháng 9 qua đi, mùa đông sắp tới, Vân Chiêu theo kiến nghị của đại hội đại biểu nhân dân, lần đầu tiên rời Ngọc Sơn, tới Đông Cung cư trú.
Thiên tử xuất tuần là chức trách của quân vương, mục đích chủ yếu là thị sát dân tình, tiền hành bù đắm thiếu xót chính sách của mình, theo ghi chép trong ( Thượng thư - Nghiêu điền), thiên tử mỗi năm phải tuần thị lãnh địa 5 lần mới là hợp cách.
Vân Chiêu từ khi đăng cơ tới nay chưa rời Ngọc Sơn, vì thế bách tính thiên hạ rất có ý kiến.
Chuyến đi Yến Kinh này xúc tiến nhanh như thế là vì đám người kia muốn Vân Chiêu bận rộn, rời khỏi đám quái vật ấm trà.
Đối với chuyện tuần thị thiên hạ, Vân Chiêu không phản đối, làm hoàng đế mà không thể thị sát lãnh địa của mình khác gì áo gấm đi đêm.
Vân Chiêu còn cho rằng mình là người chững chạc, nhưng mà khi đám Trương Quốc Trụ vừa đề xuất kế hoạch xuất tuần, y đồng ý không cần suy nghĩ.
Hoàng đế từ Ngọc Sơn tới Yến Kinh nghỉ đông, đây là việc cực lớn, y cũng thấy cuồng chân lắm rồi.
Từ chuẩn bị tới xuất phát ít nhất cần một tháng, đó còn là do Vân Chiêu yêu cầy hết thảy phải đơn giản.
Cả Quan Trung náo loạn.
Vân Chiêu rời Ngọc Sơn, thành Ngọc Sơn gần như bị dọn trống quá nửa, không chỉ hai hoàng hậu đi theo, còn có quốc tướng phủ và lục bộ cũng đi theo hoàng đế tới Đông Cung nghỉ đông.
Tóm lại toàn thể hoàng triều chuyển đi cùng Vân Chiêu, bao gồm 4 vạn quân do Vân Dương thống lĩnh.
Những học tử sắp tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn và Đại học Ngọc Sơn cùng trường quân đội Phượng Hoàng Sơn cũng đi.
Tổng thể cộng lại hơn sáu vạn người.
Hao phí lên tới tận 500 vạn.
Lần này không có ai kêu tốn kém tiền thuế cả, dù một người cũng không có, các tờ báo đã bắt đầu đăng tin tạo thế cho chuyến đi của hoàng đế, toàn thiên hạ biết, hoàng đế sẽ rời sào huyệt Ngọc Sơn.
“ Thủy Hoàng đông du, bị Trương Lương dùng thuyết chùy lớn làm kinh sợ, ngươi nói lần này trẫm đông du có gặp chuyện tương tự không?” Khi Tiền Thiểu Thiểu tới, Vân Chiêu nói chuyện tùy tiện hơn:
“ Bệ hạ đông du có giám sát bộ an toàn suốt dọc đường đi, không thể có bất kỳ cơ hội nào cho phản tặc lợi dụng.” Giờ Tiền Thiểu Thiểu không còn dám có chút đùa cợt nào trước mặt Vân Chiêu nữa, tấu đối quy củ:
“ Trẫm đùa với ngươi, ngươi làm cái mặt nghiêm nghị thế làm gì?”
“ Tuân thủ đạo quân thần một chút, với thần không hại gì.”
Vân Chiêu làm động tác bợp đầu, rốt cuộc lại thôi, hoàng đế đánh đại thần mất thể thống quá, hắn không còn là thằng tiểu tử theo bên mình năm xưa:” Năm xưa chúng ta thảo luận dưới trăng, từng nói phải vứt bỏ pháp độ cũ, giờ ngươi lại thành kẻ bảo vệ pháp độ cũ là sao?”
Tiền Thiểu Thiểu giang tay: “ Trước kia pháp độ cũ là của người ta, tất nhiên phải phản đối, nay pháp độ cũ là của mình, phải bảo hộ.”
“ Ài, kẻ đồ long giờ đã thành ác long rồi.”
Mấy năm qua Tiền Thiểu Thiểu thay đổi rất lớn, đến Vân Chiêu cũng không nhận ra nữa, trong triều đình, hắn mang tới cảm giác chỉ có một, sợ hãi.
Quan niệm cá nhân của Tiền Thiểu Thiểu đã hình thành, Vân Chiêu không cố tình thay đổi hắn, vẻn vẹn cùng hắn thảo luận vài sự vụ, kết thúc cuộc đàm thoại bình thường.
Ngày 20 tháng 10, Vân Chiêu rốt cuộc cũng lên đường, trước tiên ngồi tàu hỏa tới Đồng Quan, sau đó được Vân Dương hộ vệ tới Lạc Dương.
Lúc này lũ xung quanh Lạc Dương đã rút đi, mặt đất bằng phẳng để lại vô số ao nước lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Con sông họa hại vùng đất này bị đê khống chế, lặng lẽ chảy, tựa hồ tai họa vào tháng 7 chẳng liên quan tới nó, vô tội tới mức làm người khác phẫn nộ.
Ở nơi cao mà nước lũ không tới, từng ngôi nhà kiểu mới đang được thi công khẩn trương, từ tiến độ công trình mà xét, trước khi tuyết xuống, quan viên không cách nào để toàn bộ bách tính gặp thiên tai vào ở.
Vân Chiêu lại lần nữa lên đê Hoàng Hà, dưới chân đê còn nhìn thấy chiếc tàu hỏa trước kia dùng để chặn lỗ hổng, đê mới xây tiến về phía trước mười trượng, xi măng được đem sử dụng, đê mới hùng vĩ hơn đê đất cũ cả trăm lần, hi vọng có thể khóa được con giao long Hoàng Hà này.