Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1021 - Q5 - Chương 062: Lần Mở Lòng Cuối Cùng. (1)

Q5 - Chương 062: Lần mở lòng cuối cùng. (1)

Đội ngũ khổng lồ của hoàng đế nghỉ ngơi ở Từ Châu một ngày, khi otiw nơi thì tuyết bắt đầu rơi lả tả, chỉ một đêm thôi Từ Châu đã bị tuyết lớn phủ kín.

Vân Chiêu thị sát Hoàng Hà tới Từ Châu nơi binh gia ắt phải tranh.

Người sinh ra ở đây nhiều khi rất bất hạnh, mỗi lần thay đổi triều đại là Từ Châu ắt bị hủy diệt, mỗi lần Hoàng Hà dâng lũ là Từ Châu bị phá hỏng.

Tòa thành này không biết xây dựng bao lần, lại phá hủy không biết bao lần.

Hiện giờ nơi Vân Chiêu đang đứng được đặt tên là thành Sùng Trinh.

Năm Thiên Khải thứ 4 Hoàng Hà vỡ đê, nước sâu một trượng ba, toàn thành bị nhấn chìm, năm Sùng Trinh đầu tiên xây dựng lại, gọi là thành Sùng Trinh.

Năm Sùng Trinh thứ 16, Lý Nham và Lý Hồng Cơ đại chiến ở đây, kịch chiến nửa tháng, khiến tòa thành xây chưa được vài năm lại thành đống đổ nát.

Tri phủ tiền nhiệm hao phí vô số tâm tư mới xây dựng lại được tòa thành này, đồng thời lấy thành cũ làm trung tâm, mở rộng ra ngoài trăm trượng, trở thành một tòa thành không phòng ngự giống huyện thành Lam Điền.

Chuyện này rất lạ, vùng Từ Châu rộng lớn gần như không có mấy nhân khẩu.

“ Trận đại chiến ở Từ Châu giữa Lý Nham và Lý Hồng Cơ năm đó thảm liệt chưa từng có, bách tính bản địa chết chục vạn, thây chất thành đống, ngang với tường thành, tới nay trong giếng nước vẫn vớt được hài cốt. Thần phải hạ lệnh lấp hết giếng, tìm nơi khác đào lại giếng, có thể nói Từ Châu là tòa thành xây dựng trên xương cốt. “ Tri phủ Hoàng Trừng Hải cảm thán giới thiệu:

“ Tối qua Hàn Lăng Sơn nói với trẫm, bảo tàng của Lý Hồng Cơ ở dưới một cái giếng, ngươi thấy chuyện này thế nào? “ Vân Chiêu chợt hỏi:

Hoàng Trừng Hải sửng sốt: “ Thật ạ?”

Vân Chiêu gật đầu:” Hình thị nay sống cô độc, giữ bí mật này không dám rời xa Từ Châu, lại không dám nói với người khác, nàng thấy chỉ có nói với trẫm mới nhận được ít ban thưởng, cải thiện cuộc sống.”

Hoàng Trừng Hải hiểu ra: “ Nữ nhân này thật thông minh, nếu nói với thần, thần lấy bảo tàng lên, vì danh dự quan phủ cũng sẽ đầy ả đi Tây Vực hoặc Nam Dương, chỉ có nói với bệ hạ mới là cách ổn thỏa nhất.”

“ Đúng là thế, ngươi lập tức dựa theo vị trí Hình thị chỉ đào đi, trẫm muốn xem xem Lý Hồng Cơ chôn cất cái gì dưới đó.”

Tiền Đa Đa rất thích nghe trộm, nên đợi Hoàng Trừng Hải vừa đi là nàng nhảy ra, sán tới nói: “ Thiếp cũng muốn đi.”

Vân Chiêu bẹo má nàng: “ Nàng cũng nghe rõ rồi đấy, số bảo tàng đó không cần biết giá trị ra sao cũng để lại Từ Châu kiến thiết châu phủ, không có phần của nàng đâu.”

“ Thiếp không muốn lấy thiếp chỉ xem thôi.” Tiền Đa Đa mắt hấp háy nói ra câu chẳng mấy đáng tin, bảo nàng tham lam thì cũng không hẳn, nhưng nàng có chút ám ảnh bất thường với tài phú, hẳn do chuyện hồi nhỏ mà ra:

Đầu tháng 11, thời tiết còn chưa quá lạnh, Hoàng Hà chưa đóng băng, tối hôm qua đổ tuyết, hôm nay nắng lên một cái là đã tan hết, Vân Chiêu phải tới được Yến Kinh trước khi Đại Vận Hà đóng bang, không thể ở lại Từ Châu lâu.

Chập tối Hoàng Trừng Hải tới báo cáo chuyện bảo tàng.

Đáng tiếc đại bộ phận là đồ lễ nghi Lý Hồng Cơ cướp được ở Phượng Dương, bao gồm các loại đỉnh lớn, chuông nhạc, đồ ngọc, còn vàng bạc châu báu bị tiêu hết sạch rồi.

Những thứ này Hoàng Trừng Hải không dùng được, bị Tiền Đa Đa dùng thân phận hoàng hậu mua hết, tốn 100 vạn đồng.

Biết sao, trừ hoàng gia ra, ai dùng cũng không thích hợp, mặc dù hoàng triều Lam Điền đã bỏ đi rất nhiều kỵ húy, nhưng người khắp thiên hạ không mấy ai dám giữ thứ này.

Tiền Đa Đa còn thưởng cho Hình thị 1000 đồng bạc.

“ Hình thị rất giảo hoạt, khi Lý Nham bị giết, ả giả chết thoát được một kiếp nạn, nghe nói bệ hạ xá miễn cho Chu Mỹ Sác liền nhảy ra đánh cược, kết quả là người ta cược đúng rồi, giờ ả còn nuôi hai nghiệt chủng của Lý Nham.”

“ Nghe nói bệ hạ tới Từ Châu, ả liền lần nữa chạy ra, lấy hình thức cáo ngự trạng để báo lên bí mật của bảo tàng, đối lấy cơ hội sống phú quý bình an.”

“ Bệ hạ, thần cho rằng không thể giữ nữ nhân này, nhất là hai thứ nghiệt chủng kia.”

Mỗi lời của Hàn Lăng Sơn đều ẩn chứa sát khí.

Vân Chiêu vỗ vai hắn:” Chuyện qua rồi, giờ thiên hạ đã là của chúng ta, đối với mỗi người may mắn sống được, chỉ cần không phải hạng đại ác có nợ máu với bách tính thì nên giữ thái độ khoan dung, trẫm không hi vọng bọn họ tỉnh ngộ biến thành con dân của trẫm, chỉ cần tuân theo luật pháp chúng ta đặt ra là được, chúng ta lên đường thôi, chuyện ở dân gian hãy để dân gian tự định đoạt.”

Còn chuyện ở hai bờ Hoàng Hà cơ bản do Hoàng Hà định đoạt.

Có câu nói muốn vào Hoàng Hà là vào Hoài Hà, muốn vào Hoài Hà là vào Hy Hà, muốn khiến tường thành thấp đi một trượng là sẽ thấp đi một trượng, muốn san bằng cả con đê là san bằng.

Cho đội thuyền của Vân Chiêu xuất hiện ở hồ Vi Sơn do bốn cái hồ nhỏ gộp lại trước đó không lâu cũng chẳng có gì là lạ.

Trước kia hồ Vi Sơn rất nhỏ, từ khi Hoàng Hà tới, nó liền thành cái hồ lớn sóng nước mênh mông, giờ một đoạn ở Đại Vận Hà phải đi qua nó.

Do là cái hồ mới sinh, nơi này tất nhiên không thấy được tôm cá, chỉ thấy từng nóc nhà đổ nát và thuyền cá giăng lưới vô ích trên thuyền.

Không có ao sen khô héo, không có cô nương mỹ lệ hái sen.

Mặt nước buổi đầu đông chỉ có nước, thậm chí chim chóc cũng chẳng có, hơi lạnh chiếm lĩnh toàn bộ không gian.

Thuyền của Vân Chiêu đi vững vàng trên hồ, cách đó không xa là đại quân Vân Dương đang vội vã hành quân.

- Mặt trời phía tây sắp lặn rồi

Trên hồ Vi Sơn im phăng phắc

Đàn một khúc ỳ bà yêu thích

Hát một bài ca dao mê người

Leo lên tàu hỏa chạy băng băng

Giống như cưỡi trên tuấn mã xông vào chiến trường ...

Vân Chiêu giang rộng tay đứng trong không gian bao la hát, toàn thân khoan khoái:

“ Phu quân, nơi này không có tàu hỏa, cũng không có đường sắt.” Tiền Đa Đa rảnh rỗi chạy ra bới móc:

“ Vậy thì làm đường sắt, nếu than ở Sơn Đông không thể tới Giang Nam thì công nghiệp ở Giang Nam không phất lên được, thế nên ... Í nàng đi đâu?” Vân Chiêu gọi, đột nhiên phát hiện mình đang độc thoại:

“ Vô vị ...”

Tiền Đa Đa chun mũi một cái bỏ đi, giờ trượng phu nàng hoàn toàn thành hoàng đế rồi, mở miệng ra là lại nhắc tới quốc sự, không thú vị như trước nữa.

Một chiếc thuyền mui che kẹp giữa đội ngũ, đốt lên cái bếp lò bằng đất, bắc một cái nồi, Vân Chiêu, Hàn Lăng Sơn, Trương Quốc Trụ thêm Triệu Quốc Tú vừa mới ly hôn, vừa vặn ngồi quây quanh bếp ăn lẩu.

Thuyền chỉ có bốn người, cho dù là thị vệ cũng không được đặt chân lên đây

Vân Chiêu cho một miếng thịt dê vào nồi:” Các ngươi thấy trẫm làm hoàng đế thế nào?”

Hàn Lăng Sơn thả ít ngó sen:” Đương nhiên là tốt nhất.”

Trương Quốc Trụ chưa gì đã thả miến:” Trừ lười một chút, tản mạn một chút thì không thấy có vấn đề gì.”

“ Nói thật đi, nơi này làm gì có ai.” Vân Chiêu gõ gõ nồi:

Hàn Lăng Sơn khẳng định:” Thần nói thật mà, bệ hạ mấy năm qua thành thật ở Ngọc Sơn xử lý triều chính, không bán bố bất kỳ quốc sách hại dân nào, không ăn chơi lãng phí thuế má, không tàn hại trung lương, thưởng phạt rõ ràng, trên lịch sử có mấy hoàng đế như vậy?”

Kệ cho ba người kia nói chuyện, Triệu Quốc Tú trước tiên là vớt cho mình đầy một bát thịt đã, đây là thói quen của đám trẻ con Vân Chiêu mua về, cứ đảm bảo khẩu phần ăn của mình rồi tính sau: “ Bệ hạ là hoàng đế tốt nhất, kéo cả Tần Hoàng Hán Vũ, Đường Tông Tống Tổ tới đều không thua kém ai.”

Vân Chiêu gắp thêm cho nàng một miếng thịt coi như khen thưởng: “ Trẫm thấy Quốc Tú nói đúng, trẫm đúng là cái mầm thiên cổ nhất đế.”

Bình Luận (0)
Comment