Trường học mới xây của huyện Đại Hưng không tệ chút nào, toàn bằng gạch, lò sắt trong phòng học đốt đỏ rực, Vân Chiêu ngồi nghe giảng nửa tiết, không hề cảm thấy lạnh, bỏ tiền ra đúng là khác ngay.
Khẩu âm người Yến Kinh nghe có vài phần quen thuộc, nhất là Quan Thoại Yến Kinh, mặc dù mang chút âm điệu của Ứng Thiên Phủ, nhưng không còn rõ nữa, hai phần giống khẩu âm Vân Chiêu trước kia.
“ Không cần chuyên môn học khẩu âm Quan Trung.”
Các tiên sinh vì lấy lòng hoàng đế, chuyên môn dạy khẩu âm Quan Trung, Vân Chiêu lập tức ngăn cản, nói một câu rất thật, là người sinh ra lớn lên ở Quan Trung, y công nhận là dùng giọng Quan Trung đọc ít thơ cổ rất có vận vị, có điều là hợp trong quân thôi, cố ép người nơi khác nói giọng Quan Trung vô cùng không thích hợp.
Giọng Quan Trung rất thích hợp để hai quân ra trận chửi nhau đồng thanh hô "quân chó má" rất khí thế, chứ không hợp dùng đọc sách.
Xem ra sách ( Âm vận) của Từ tiên sinh nên phổ biến rồi.
Từ tiên sinh từ lâu đã nói, Đại Minh trăm dặm không cùng phong tục, mười dặm không cùng khẩu âm, không phù hợp với quốc gia đại thống nhất.
Năm xưa Tần Hoàng thống nhất đo lường còn chưa đủ, như Vân Chiêu thân là hoàng đế lại không hiểu con dân nói gì, rất mất mặt, nghe thần tử của mình tấu đối còn nhờ người dịch, càng mất mặt.
Không phải là không hiểu một hai tiếng địa phương, mà là quá nhiều, quá nhiều nghe không hiểu nổi, nào là Quảng Đông, Mân Nam, nào là Giang Tây ... V..v..v..
Khi nào vạn lý đồng âm mới thực sự tốt.
May là bốn thành quan viên xuất phát từ Ngọc Sơn, tạo thành cơ sở thực hành Âm vận.
Mặc dù người Quan Trung đều nói giọng Tần, nhưng người có học vấn, nhất là giọng Tần của thư viện Ngọc Sơn dễ nghe hơn nhiều, chỉ có dùng từ tạo câu không khác nhau.
Từ tiên sinh sử dụng giọng Tần thư viện Ngọc Sơn làm cơ sở, thay đổi một bộ phận, chỉ thấy theo như ông tự khoe là có độ cao của hạc kêu chín tầng trời, có cái độ thuần của phượng gáy mặt đất.
Ông ta sở dĩ thổi phồng Âm vận do mình chế tác là vì thể hiện uy của thư viện Ngọc Sơn, lập quy củ cho thiên hạ.
Ai chả có lòng riêng, chỉ cần lợi cho đế quốc, Vân Chiêu không ngại chút lòng riêng đó.
Một dải Yến Kinh là nơi thế lực hương thân mạnh nhất, bọn họ vì sống bên hoàng thành cho nên kiến thức nhiều, thủ đoạn cũng lắm, biết làm sao đấu tranh với quan phủ mà không làm hại tới bản thân.
Đáng tiếc thủ đoạn ở thư viện Ngọc Sơn vốn khác hẳn triều đình cũ.
Vân Chiêu tin Lương Anh có thể xử lý tốt chuyện ở huyện Đại Hưng.
Trương Tú đi rồi, Vân Chiêu tiếp nhận nhân tuyển bí thư mà hắn tiến cử, mới tốt nghiệp thư viện Ngọc Sơn hai năm, tên là Lê Quốc Thành.
Hắn là người Hán Trung, cha mẹ đều mất cả, năm xưa Dương Hùng tới đó làm tri phủ phát hiện ra đứa bé này ở trên núi, dùng kế dụ xuống rồi đưa tới thư viện học, Lê Thành năm xưa đã là Lê Quốc Thành.
Cũng là nhân vật truyền kỳ của thư viện Ngọc Sơn, học tám năm thì hùng bá thư viện bảy năm, hơn Vân Chương ba khóa, đám Vân Chương, Vân Hiển đều trưởng thành dưới cái bóng của hắn.
Trí tuệ, quả cảm, dũng mãnh, ý chí kiên cường, Từ Nguyên Thọ đánh giá đứa bé này là "cái cây đứng thẳng trên vách đá", Hàn Lăng Sơn cũng đánh giá thượng tuyển, vô cùng hiếm có.
“ Bệ hạ, đứa bé này nên đưa ra ngoài chứ không phải là giữ trong tay người.”
Vân Chiêu dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Lăng Sơn:” Có Từ Ngũ Tưởng, Dương Hùng giúp đỡ, đứa bé này du lịch ba năm, có trải nghiệm rồi mới đưa tới chỗ trẫm.”
“ Thật lãng phí.” Hàn Lăng Sơn thở dài:
Vân Chiêu hừ một tiếng:” Đừng khiến trẫm nhớ lại chuyện ngươi từng ngồi lên bàn của trẫm.”
Hàn Lăng Sơn im re, lỡ lời một lần bị Vân Chiêu nắm thóp suốt.
Lê Quốc Thành đứng bên nghe hoàng đế và Hàn Lăng Sơn nói chuyện về mình, nhưng dù nói gì, biểu hiện của hắn đều rất bình đạm, mặt mang nụ cười nhẹ.
Tiền Đa Đa tới đưa cơm nhìn Lê Quốc Thành một lúc rất lâu, sau đó nói với Vân Chiêu và Hàn Lăng Sơn đang ăn cơm:” Đúng là chàng trai đẹp đẽ, thư viện Ngọc Sơn từ sau Tiền Thiểu Thiểu đã không còn mỹ nam tử nữa rồi.”
Hàn Lăng Sơn rút cái xương cá trong miệng ra nói:” Nam nhân quá đẹp không phải dấu hiệu tốt.”
Tiền Đa Đa nhìn quanh thấy không có người ngoài, cười hì hì: “ Ai bảo đám người các ngươi quá xấu, ảnh hưởng tới danh tiếng của thư viện, giờ bên ngoài kia vẫn còn lưu truyền câu nói, thư viện Ngọc Sơn lắm kẻ xấu xí.”
Hàn Lăng Sơn lườm nàng: “ Như đệ thế này đây mới là anh vũ, có khí khái nam tử, cái loại mặt rỗ như Từ Ngũ Tưởng mới bị gọi là xấu xỉ, còn như tên béo Tiền Thông, đệ thấy tỷ giúp bệ hạ thu vào hậu cung làm việc đi, ngày càng không khác gì thái giám.”
Vân Chiêu ngạc nhiên quay sang hỏi: “ Tiền Thông làm sao vậy? Không phải đang ở thị bạc ti làm rất tốt à?”
Hàn Lăng Sơn thở hắt ra: “ Bệ hạ điều hắn về đi, giờ còn chịu được sự tham lam của hắn, thần lo ở vị trí đó quá lâu sẽ có vấn đề.”
Vân Chiêu hừ một tiếng: “ Đừng nói là hắn có liên quan tới chuyện buôn nô lệ ở Hàng Châu đấy.”
Hàn Lăng Sơn gật đầu: “ Không liên quan trực tiếp, hắn biết kỵ húy của bệ hạ, nhưng ít nhất thì cũng thất chức, lỏng tay ở chuyện này, là huynh đệ trong nhà, thần không muốn một hảo hán bị hồng trần hủy mất.”
Vân Chiêu nói với Lê Quốc Thành:” Soạn chỉ, lệnh ti trưởng thị bạc ti Tiền Thông lập tức tới nha môn tổng đốc Tây Vực, làm lương đạo, thấy chỉ lệnh này là phải lập ức lên đường, không cho trì hoãn.”
Lê Quốc Thành lặp lại ý chỉ hoàng đế lần nữa, thấy không có gì sai sót, nhanh chóng rời đi.
Hàn Lăng Sơn u oán nhìn Vân Chiêu:” Không phải thần nói là điều hắn về Ngọc Sơn là được, sao lại đẩy đi tận Tây Vực?”
Vân Chiêu thản nhiên đáp:” Ngươi có nói à, trẫm không nghe thấy.”
Hàn Lăng Sơn chỉ Tiền Đa Đa: “ Rõ ràng thần nói giao cho Đa Đa tỷ quản thúc mà.”
Vân Chiêu gắp miếng rau cho vào mồm:” Không nghe thấy.”
Hoàng đế nói thế rồi còn ý kiến gì được nữa, Hàn Lăng Sơn ngửa mặt lên trời: “ Lão Tiền, ta hại ngươi rồi.”
Đang lúc nói chuyện thì Lê Quốc Thành đã soạn xong văn thư đi vào, Vân Chiêu nhận lấy đóng dấu lên, còn nói: “ 800 dặm hỏa tốc.”
Tiền Đa Đa nhìn hai người họ tùy tiện quyết định vận mệnh của một tên khốn kiếp, vội vàng rót thêm rượu, nói: “ Hai ngươi có nên thương lượng một chút để thằng bé Hạ Hoàn Thuần quay về không, lần này hắn hạ được nam bắc Thiên Sơn, đã ép Chuẩn Nhị Cát bộ tới ốc đảo lẻ tẻ, Chuẩn Cát Nhĩ vương đã cầu cứu Đại Ngọc Tư bên hồ Ba Nhĩ Nhắc Đằng, một khi Đại Ngọc Tư cứu viện thì đám tiểu ngọc tư cũng sẽ giúp, khi đó chút binh lực của Hạ Hoàn Thuần sao chống được.”
“ Dù sao hắn vẫn còn trẻ, nên cử người lão thành một chút đi thì hơn.”
Hàn Lăng Sơn và Vân Chiêu cùng nâng chén với nhau uống cạn.
Thấy hai người họ không để ý tới mình, Tiền Đa Đa hừ một tiếng xách giỏ đi.
Đợi Tiền Đa Đa biến mất rồi, Hàn Lăng Sơn mới cau mày: “ Hạ Hoàn Thuần chuẩn bị cưới công chúa của Đại Ngọc Tư, bệ hạ không ý kiến gì à?”
Vân Chiêu lắc đầu: “ Hắn muốn cưới ba công chúa Ngọc Tư cơ, thằng nhãi đó dã tâm thật lớn, chẳng những muốn Chuẩn Cát Nhĩ, còn muốn các bộ tộc Ngọc Tư lớn nhỏ.”
“ Những ba sao, hắn cưới thật sao?”
“ Chưa biết, chỉ dám khẳng định kết thúc sẽ tệ lắm, trước kia thực sự không nên để hắn trốn đi Tây Vực theo Đoàn Quốc Nhân, còn quá trẻ, tâm chí chưa thành thục bị dạy hư rồi.”
Hàn Lăng Sơn thấy nói thế cũng đúng, man tộc không thể là đối thủ của Hạ Hoàn Thuần, công chúa man tộc sẽ càng bị hắn chơi đùa trong tay, rốt cuộc sẽ đạt được mục đích hắn muốn, nhưng thủ đoạn này sẽ bị người ta chỉ trích.
Có điều để tiếng xấu cũng không phải tệ, ít người đề phòng hơn, dù sao hắn cũng là đệ tử duy nhất của Vân Chiêu, lời ra tiếng vào không phải ít.