Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1034 - Q5 - Chương 075: Cái Bụng Thật Là Tốt.

Q5 - Chương 075: Cái bụng thật là tốt.

Khi hai cha con chơi đùa mệt rồi, Trịnh thị vẫn chưa đi ra, Trương Đức Bang lúc này đã quyết định đưa Anh Ca tới thư viện, gọi hai phó phụ Triều Tiên tới, bảo họ nói với Trịnh thị, hắn muốn đưa đứa bé đi gặp tiên sinh.

Trương Đức Bang kiệu khuê nữ lên cổ, hai cha con cười đùa rời nhà.

Chẳng mấy chốc hắn phát hiện, rời khỏi tiểu viện tử kia là Anh Ca vui vẻ hoạt bát hơn rất nhiều, nói tíu tít không ngừng nghỉ, thế là hắn quyết định về muộn một chút, Hàng Châu vào buổi tối có nhiều chỗ náo nhiệt để chơi, mà hắn lại chẳng thiếu tiền.

Trịnh thị nghe Trương Đức Bang đưa con rời tiểu viện tử, lập tức ngồi dậy, đóng cửa phòng ngủ, dặn hai phó phụ canh cửa, sau đó về phòng lấy bọc hành lý lấy cái đai ngọc trông chẳng có gì đáng chú ý, dùng dao nhỏ mên theo vết khâu mặt sau, nạy đai ngọc ra, lập tức có một tấm lụa trắng xuất hiện.

Đó là một chiếu thư truyền ngôi.

Ôm chiếu thư đó, Trịnh thị khóc như mưa.

Trước kia chính tay nàng khâu chiếu thư này vào cái đai ngọc bình thường này, nếu Lý Cương Chân còn sống, hắn nhất định không vứt đai ngọc đi, không bao giờ để thứ này rời xa tầm mắt, thậm chí không rời người.

Điều này chứng tỏ Lý Cương Chân đã chết thật rồi, hơn nữa còn chết một cách không minh bạch.

Đất thối là nơi thế nào, nàng biết, biết rất rõ là đằng khác, vì nàng đã từng sống ở đó rồi. Đó không phải là nơi cho con người sống, ở đó chỉ có giày vò, chém giết và tử vong không ngừng nghỉ.

Thị bạc ti chẳng quản lý nơi đó, pháp luật không tồn tại, nếu chẳng phải nơi đó thực sự không sống nổi thì nàng đã chẳng đi theo đám buôn nô lệ theo đuổi hi vọng mong manh, dựa vào mỹ sắc của mình gả cho nam nhân nào đó, lấy được lòng tin của người ta, rồi cứu Lý Cương Chân ra ngoài.

Trương Đức Bang nói Lý Cương Chân đi Mã Lục Giáp khai thác lưu huỳnh chắc chắn là do đám người thị bạc ti đáng chết nói với hắn, với tính tình Lý Cương Chân, sao có chuyện hạ mình đi làm nô lệ được, không bao giờ có chuyện đó.

Sở dĩ bọn chúng nói thế là sợ Trương Đức Bang truy cứu, nên lừa hắn, dù sao chết không người đối chứng.

Nhìn kỹ chiếu thư hết lần này tới lần khác, Trịnh thị lại khâu vào đai ngọc, cất kỹ trong hộp mới nằm xuống giường, hai mắt trống rỗng nhìn trăng non treo ngoài cửa sổ.

Lý Cương Chân chết rồi, với Trịnh thị mà nói, vương thất Triều Tiên cũng hết rồi, tất cả những chuyện nàng làm không còn ý nghĩa nữa, sinh mạng của nàng cũng thế.

Trương Đức Bang mừng phát cuồng.

Khuê nữ Anh Ca … à không, giờ phải gọi là khuê nữ Trương Anh của hắn được viện trưởng phân viện thư viện Ngọc Sơn Lô Tượng Quan nhìn trúng rồi, muốn thu làm môn hạ.

Vị tiên sinh này chính là đệ đệ của bạch y Lô Tượng Thăng vang danh triều Minh, truyền thuyết nói vị này bị Sùng Trinh hoàng đế giết oan, sau đó lắc mình biến thân thành Giải Trại tượng trưng cho tư pháp tối cao của Đại Minh.

Mà Lô Tượng Quan tiên sinh cũng chẳng phải là người tầm thường, ông vốn là đại nho có tiếng ở Đại Minh, được vị tiên sinh này nhìn trúng, Trương Đức Bang thấy may mắn ba đời.

Hắn không biết Lô Tượng Quan tiên sinh làm sao nhìn ra Tiểu Anh Nhi là nhân tài, hắn chỉ biết cao hứng, một khi đứa bé này vào thư viện Ngọc Sơn, sau này cả gia tộc ai dám coi thường mình.

Cả biểu huynh Tôn Đức cũng không thể dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc để nhìn hắn nữa.

Hồng Vận Lâu.

Trương Đức Bang nhìn thấy ba chữ lớn này chẳng chút do dự đi vào tửu lâu đắt nhất thành Hàng Châu.

Tiểu nhị vừa định chào, Trương Đức Bang đã giơ một ngón tay ngăn lại:” Không cần nói gì, hôm nay ta cao hứng, khuê nữ của ta giúp ta nở mày nở mặt, có gì ngon cứ mang ra.”

Nụ cười giả tạo của tiểu nhị tức thì trở nên chân thành:” Lão gia, hay là để tiểu nhân cõng tiểu thư lên lầu, để tiểu nhân được hưởng ít sái.”

Trương Đức Bang đá hờ một cái:” Xéo đi, khuê nữ ta là môn hạ đệ tử được Lô tiên sinh phân viện thư viện Ngọc Sơn nhìn trúng, chẳng bao lâu nữa sẽ tới thư viện Ngọc Sơn học, sau này làm quan lớn, loại dơ bẩn như ngươi mà xứng cõng à?”

Tiểu Nhị thất kinh, nhìn tiểu khuê nữ xinh xắn đáng yêu ngồi trên cổ Trương Đức Bang nghịch tóc, chuyện này ai dám nói bừa cho được, quay vào trong gọi lớn:” Chưởng quầy, chưởng quầy, có vị lão gia đưa đại tiểu thư sắp vào thư viện Ngọc Sơn tới.”

Chưởng quầy nghe vậy vội vàng chạy ra nhìn, ông ta quen Trương Đức Bang, một tên vô dụng sống nhờ vốn tổ tiên, làm sao có bản lĩnh đưa khuê nữ vào thư viện Ngọc Sơn?

Nhưng mà không thể vì coi thường người ta mà xem thường khuê nữ trên cổ người ta.

Thế là lần đầu tiên Trương Đức Bang được lên tầng hai của Hồng Vận Lâu, lần đầu tiên được ngồi ở vị trí tốt nhất gần cửa sổ, cũng lần đầu tiên được ăn món ăn nổi tiếng nơi này tên là ... Đề danh bảng vàng.

Tuy là mùa đông, các loại hoa qua bày đầy bàn, Trương Đức Bang đặt tiểu khuê nữ lên bàn, mặc cho nó họa hại những món ăn và hoa quả tinh xảo.

Hai mắt tiểu nha đầu sáng rực.

Rượu uống không nhiều, Trương Đức Bang luôn khống chế tửu lượng, nhìn khuê nữ ăn miếng dưa háu, cắn một miếng chuối, lại ôm cái móng giò lên gặm.

Ăn uống như thế, y phục tất nhiên là không nhìn nổi rồi, cái mặt cũng không nhìn nổi nữa. Đứa bé này chưa bao giờ được thoải mái như thế, ở nhà luôn bị mẫu thân của nó quản rất nghiêm, không cho có hành vi ngoài khuôn khổ nào, nó vừa ăn vừa biết hiếu thảo nhét vào miệng Trương Đức Bang một quả long nhãn, làm hắn muốn tan chảy.

Nghĩ tới mình dùng 200 đồng đổi lấy thứ bảo bối này, Trương Đức Bang hận không thể ngửa mặt cười lớn.

Sau này khuê nữ là con ruột của mình, không thể giao cho nữ nhân Triều Tiên đó dạy bảo, làm sao dạy ra trẻ ngoan được.

Nghĩ tới Trịnh thị, miệng Trương Đức Bang cười càng lớn, trong bụng còn có một đứa nữa ... Không, sau này phải đẻ nữa, bà nương này cái gì không được chứ ở chuyện sinh con hơn bà nương thối ở nhà vạn lần.

Cái bụng tốt như thế chỉ sinh hai đứa sao được.

Sau này ai dám nói đứa bé này là người Triều Tiên, lão tử liều mạng cũng phải giết chết.

20 đồng bạc một bữa cơm, Trương Đức Bang không thèm để ý.

Về tới tiểu trạch viện bên bờ Vận Hà thì đã là canh hai, khuê nữ ngủ từ lâu, được Trương Đức Bang dùng áo ngoài quấn chặt bế về.

Giao con cho phó phụ đem tắm rửa, hắn tới phòng ngủ, nói với Trịnh thị khoác áo ngồi dậy:” Vì tương lai đứa bé này, ta chuẩn bị để nó dưới danh nghĩa con bà nương ta.”

Trịnh thị mặt trắng bệch, không biết nói gì, vì nàng phát hiện khẩu khí của Trương Đức Bang không phải muốn thương lượng với nàng.

“ Đứa bé này tiền đồ rộng lớn, không thể vì là người Triều Tiên mà bị hủy đi, từ giờ phút này, nó là người Đại Minh chính tông, là khuê nữ thân sinh của Trương Đức Bang ta.”

“ Phu quân ...”

Trương Đức Bang cắt lời, nói rất dứt khoát:” Con được Lô tiên sinh của thư viện Ngọc Sơn nhìn trúng rồi, chuẩn bị thu làm môn hạ, mai ta làm hộ tịch cho nó, sẽ nói là trước kia chê nó là khuê nữ nên nuôi ở quê, giờ lớn rồi nên đón về.”

“ Nó còn nhỏ phu quân.” Trịnh thị cuống lên:

Trương Đức Bang cười lớn:” Thư viện Ngọc Sơn hạy học tử luôn dạy từ nhỏ, sau này nó sẽ ở thư viện, tiếp nhận sự dạy bảo của các tiên sinh, một khi có thành tựu, Trương gia coi như vinh diệu tổ tông trong tay ta rồi.”

“ Nàng nhớ kỹ, không được nói cho ai biết Tiểu Anh Nhi là con nàng, còn phải bảo hai phó phụ, nếu dám phá hỏng tiền đồ của khuê nữ, lão tử dám giết người đấy.”

Hai mắt Trịnh thị đầy nước mắt, cúi đầu thút thít, nàng không cách nào phủ quyết ý kiến của nam nhân này.

Trương Đức Bang cởi áo nằm xuống bên Trịnh thị, ôn nhu xoa cái bụng nhô lên, dùng giọng nói sởn gai ốc nhất trên đời ghé vào tai nàng nói:” Cái bụng thật tốt ...”

...

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment