Cây ngô đồng tới mùa thu sẽ rụng hết lá, cây hạt dẻ cũng vậy, chỉ là trên cây thêm ít sóc, dưới đất có thêm hạt dẻ ăn dở.
Những thứ đó Địch Tạp Nhĩ chỉ có thể nhìn thấy qua cửa sổ mà thôi.
Mùa đông ở Ba Lê không hề thân thiệt với ông ta, ông ta vẫn quật cường mở cửa sổ, để cảnh trí bên ngoài tràn vào phòng, làm bạn với ông ta qua ngày tháng khó khăn này.
Bối Lạp ngồi dưới cửa sổ, nhặt hạt dẻ trong cái giỏ xanh, thi thoảng ném ít hạt dẻ hỏng đi, rất nhanh có sóc nhặt mất, bọn chúng không quan tâm hạt dẻ ngon dở.
Ngài Địch Tạp Nhĩ rất thích hạt dẻ mềm nấu đường, hoặc có thể nói, giờ ông ta chỉ ăn được thứ thức ăn mềm mềm như vậy thôi.
Ông ta không giàu có cho lắm, một tháng phí sinh hoạt 3 livre, không thể nói là thiếu thốn, nhưng cũng không dư dả, có điều Bối Lạp rất thông minh, nàng an bài cuộc sống của ngài Địch Tạp Nhĩ rất tốt, thường xuyên dư một ít.
Mảnh đất này không tệ, ở Ba Lê mà nói càng hiếm có, so với khu người nghèo cách sông, vừa an toàn lại nhàn nhã, Bối Lạp rất muốn ở đây mãi, nhưng ngài Địch Tạp Nhĩ sắp chết rồi.
Bối Lạp nghĩ tới đó tâm tình trở nên rất tệ, lau đi giọt nước bên khóe mắt.
Nàng không muốn về vườn nho hái nho, nàng ghét mùi nho thối, càng không thích dẫm chân đất lên nho lấy nước, đương nhiên đám thợ ủ rượu thô tục hay trêu chọc đụng chạm cơ thể nàng là đối tượng nàng căm ghét nhất.
"Nếu ngài Địch Tạp Nhĩ sống mãi thì tốt quá."
Bối Lạp xịt mũi, hắt hơi một cái, kết quả làm cái giỏ rơi xuống đất, hạt dẻ lăn khắp nơi, lập tức bảy tám con sóc từ trên cây chạy xuống trộm hạt dẻ của nàng.
Khi Bối Lạp đang đuổi sóc thì giọng nói ôn hòa vang lên bên tai: “ Xin hỏi, nơi này có phải là nhà của ngài Lặc Nội - Địch Tạp Nhĩ không?”
Bối Lạp ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt như lục bảo thạch, nàng khẽ kêu một tiếng ngã xuống.
Người kia hạ mũ tam giác kẹp vào nách, đưa bàn tay đeo găng tay da cừu đen kéo nàng dậy, hỏi lại:” Nơi này có phải là nhà của ngài Lặc Nội - Địch Tạp Nhĩ không?”
Người đó cười rất đẹp, giống như .... Tóm lại là khiến tim nàng đập loạn xạ:” Vâng, nơi này là nhà của ngài Địch Tạp Nhĩ.”
“ Cám ơn cô.” Người kia lấy ra một tờ giấy vẽ hình hoa cúc:” Xin đưa tới tay ngài Địch Tạp Nhĩ.”
Bối Lạp nhận lấy tấm thiếp, còn nhìn ba chiếc xe ngựa màu đen sau lưng nam tử khoác áo choàng đen đó, trên cửa xe khắc hoa văn hoa cúc vàng, một đội thương thủ bảo vệ xung quanh, có điều bọn họ không có dây đeo vai, xem ra không thuộc về quốc vương cũng như hồng y giáo chủ.
“ Xin đợi một chút.”
Ngài Địch Tạp Nhĩ không quan tâm tới chuyện xảy ra ngoài kia, ông ta đang hưởng thụ cảm giác mỹ diệu sinh mạng trôi đi từng chút một, chuyện tàn khốc đó với ông ta có thể làm thành một cái tọa độ, thời gian là trục X, sinh mệnh là trục Y, bốn góc vuông đại biểu cho quá khứ, hiện tại, tương lai cùng với địa ngục...
Ông ta có thể cân đo toàn bộ ý nghĩa cuộc sống ở tọa độ đó, đó là chuyện mỹ diệu, nói chính xác thì toán học là thứ mỹ diệu.
Bối Lạp không biết chữ, vội vàng đi tới bên Địch Tạp Nhĩ, đưa cho văn thư kia.
Địch Tạp Nhĩ xem qua rồi cười nhạo:” Ta còn chưa chết đã có kẻ muốn kế thừa tài sản rồi à?”
Bối Lạp lắp ba lắp bắp:” Bọn họ ở ngoài, còn có ba cỗ xe ngựa, một đội hỏa thương thủ.”
Ngài Địch Tạp Nhĩ nghi hoặc đọc kỹ lại văn thư lần nữa:” Bối Lạp, ta có một đứa con gái.”
Bối Lạp cao hứng nói:” Chúc mừng tiên sinh, cô ấy là người kế thừa di sản của ngài sao?”
“ Không, là ta kế thừa di sản của con gái ta, nó đã chết nửa năm rồi. “ Ngài Địch Tạp Nhĩ lẩm bẩm có chút vui mừng lẫn đau khổ:
“ Hả? “ Bối Lạp vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ:
Ngài Địch Tạp Nhĩ nhìn văn thư thật kỹ, kiểm tra cả dấu thuế vụ, đúng là văn thư của chính quyền, không làm giả được.
“ Bên trên nói ta có một đứa cháu trai 10 tuổi, một đứa cháu gái 4 tuổi, ta kế thừa tài sản lên tới 16000 livre, cho tới cháu ngoại ta trưởng thành mới giao cho nó. Bối Lạp, ta có con gái? Lại còn có hai đứa cháu sao?”
Bối Lạp nghe tới 16000 livre đầu óc liền trở nên chậm chạp, thậm chí có chút váng vất ... Trời ơi, đó là số tiền quá lớn.
“ Bối Lạp, đỡ ta dậy, ta muốn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Bối Lạp vội đỡ ngài Địch Tạp Nhĩ dạy, đi giày cho ông, đội mũ, dùng áo choàng quấn thật chặt, mới từng bước đi ra ngoài.
Quý ngài nụ cười rất đẹp kia thấy ngài Địch Tạp Nhĩ đi ra, múa mũ tam giác: “ Một ngày tốt lành ngài Địch Tạp Nhĩ.”
“ Ngài là người Uy Ni Tư à?” (Venice)
“ Vâng, tôi là quan trị an Bồng Kiều - Cáp Nhĩ Tư của nước cộng hòa Uy Ni Tư, lần này tới Ba Lê là để hoàn thành lời hứa với công dân An Na - Địch Tạp Nhĩ, đưa hai đứa con của bà ấy và di sản của bà ấy tới cho người bà ấy ủy thác, chính là ngài.”
Nói xong Cáp Nhi Tư vỗ vỗ tay, đội hỏa thương thủ mở xe ngựa, trước tiên là bế xuống một cô bé tóc vàng, sau đó một đứa bé trai chừng mười tuổi đi ra.
Hai đứa bé cứ nhìn Địch Tạp Nhĩ già nua không nói gì.
Địch Tạp Nhĩ cũng ngây ra nhìn hai đứa bé đẹp đẽ, môi run bần bật, còn về phần mười cái rương khiêng từ trong xe ra, ông ta không nhìn lấy một cái, làm dấu thánh:” Chúa ơi, con phải làm sao đây?”
“ Ngài Địch Tạp Nhĩ, thực sự là có rất nhiều đồng livre ...” Bối Lạp giọng run rẩy như lá trong gió mùa đông:
Địch Tạp Nhĩ dẫu sao cũng là người từng trải, ông trấn tĩnh lại nói:” Ngài quan trị an, ta không nhớ mình có con gái.”
“ Ngài là người cao thượng, loại chuyện này cũng chỉ có thể xảy ra với ngài, nếu phu nhân An Na chỉ là người nghèo khó, chúng tôi sẽ hoài nghi bà ấy, nhưng bà ấy ở Uy Ni Tư là người nhân tử, thiện lương, thông tuệ. Ta nghĩ, người như thế sẽ không nhận người không quen làm cha, càng không thể khi bất hạnh qua đời gửi hai đứa con cưng và toàn bộ gia sản cho người ngoài. Cho nên ngài Địch Tạp Nhĩ, chắc chắn bà ấy là con ngài rồi, chỉ là ngài không biết thôi.”
Ngài Địch Tạp Nhĩ trí tuệ lần nữa thấy mình như đi trong sương mù, vì thế ông lắc đầu, nhìn hai đứa bé đầy đề phòng:” Các cháu là cháu ta à?”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ cẩn thận nói:” Ông chính là ông ngoại phóng đãng trong lời mẹ sao?”
“ Phóng đãng? Có lẽ thế, ta ngay cả tên mẹ các cháu còn không nhớ, không phải phóng đãng thì là gì?” Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Địch Tạp Nhĩ nổi lên màu hồng hiếm có:
Tiểu Địch Tạp Nhĩ nói ra một cái tên:” Áo La Lạp! Hà Lạp - Á La Lạp, đó là bà ngoại của bọn cháu.”
Địch Tạp Nhĩ ngẩng đầu nhìn mặt trời, cố gắng nhớ lại cái tên này và nữ nhân có cái tên mỹ lệ ấy rốt cuộc cùng mình xảy ra chuyện gì.
Viên quan trị án cười ha hả cắt ngang suy nghĩ của ông:” Chúc mừng ngài Địch Tạp Nhĩ, có một đứa cháu trai thông minh, một đứa cháu gái xinh đẹp. Chúng tôi sẽ lấy đi 600 livre làm tiền bảo hộ hai đứa bé này tới Pháp Lan Tây, điểm này mong ngài hiểu cho.”
Nói rồi lấy ra một văn thư, cậy si ra đợi Địch Tạp Nhĩ đóng dấu.
Trong ánh mắt theo dõi sát sao của Bối Lạp, quan trị an lấy đi 600 livre, Địch Tạp Nhĩ hoang mang cởi nhẫn ra, đóng dấu lên.
Quan trị an thu giấy lại, vui vẻ vung mũ:” Từ hôm nay hai đứa bé này thuộc về ngài, không liên quan gì tới chúng tôi nữa.”
Địch Tạp Nhĩ nhìn quan trị an dẫn đội hỏa thương thủ đi xa mới đột nhiên nhớ ra mình sắp chết rồi, muốn gọi họ quay lại, nhưng người ta đã đi rất xa.
“ Ông là ông ngoại của cháu à?” Ngả Mễ Lệ ôm chân Địch Tạp Nhĩ ngước đôi mắt mắt ngây ngô nhìn:
Địch Tạp Nhĩ môi mấp máy mấy lần, cuối cùng nói với Ngả Mễ Lệ:” Ừ, ông là ông ngoại cháu.”
Ngả Mễ Lệ chớp chớp đôi mắt to tròn:” Ông đừng chết nhé.”
Địch Tạp Nhĩ nhìn vào đôi mắt trong vắt như ánh trăng, cắn răng nói:” Ông không chết được đâu.”
Tiểu Địch Tạp Nhĩ ôm bên chân còn lại:” Ông đừng chết, ông mà chết bọn cháu thành cô nhi.”
Địch Tạp Nhĩ chỉ thấy lồng ngực vốn nguội lạnh như có ngọn lửa đang thiêu đốt, ngồi xuống ôm lấy hai thân thể nhỏ bé, nghẹn ngào nói: “ Ông không chết, ông sẽ không chết đâu.”
….. ….
Một trong những chương mình thích nhất toàn truyện, dù có là lừa đảo thì cũng là vụ lừa đảo đẹp đẽ.