Minh Thiên Hạ (Full Dịch)

Chương 1053 - Q5 - Chương 094: Uổng Phí Tâm Tư.

Q5 - Chương 094: Uổng phí tâm tư.

Bất kỳ loài động vật nào khi còn nhỏ đều đáng yêu.

Cho dù là rồng, hổ, sư tử thì con non thì ai ai cũng thích cả.

Chỉ là khi trưởng thành thì không thích được nữa, vì chúng thích ăn thị, nhất là rồng, chúng ăn người.

Con rồng nhỡ Vân Chương bắt đầu thoát ly phạm trù đáng yêu, dần làm người ta ghét rồi.

Một đôi tình lữ có thể chỉ trong một suy nghĩ không còn thân mật nữ, xem ra đứa nhỏ Cát Thanh đó không có duyên với hoàng gia rồi.

Sát phạt quyết đoán, trở mặt vô tình, Vân Chương ở điểm này hơn Vân Chiêu.

Vân Chiêu là người trọng tình cảm, cho tới giờ y chưa từng giết một công thần nào, dù có phạm sai lầm, y cũng mang tâm thái chữa bệnh cứu người để trừng phạt.

Chứ không đánh cho chết luôn.

Đó là chuyện bây giờ, sau này giết hay không phải xem Vân Chương.

Buồn cười ở chỗ, mọi tâm thuật đế vương của Vân Chương lại do chính họ dạy ra.

“ Điện hạ nếu như muốn tìm người kinh tài tuyệt diễm ở thư viện thì e là khó rồi. “ Từ Nguyên Thọ đổi đề tài, đồng thời cũng thay đổi xưng hô, chính thức hơn:

Vân Chương cười như không quá để điều này vào lòng: “ Phụ hoàng nói, đệ tử phải là người hàng đầu mới dùng nhân tài hàng đầu, đệ tử còn cách mục tiêu đó rất xa, nên dùng người bình thường là được rồi.”

Từ Nguyên Thọ thăm dò, muốn xem rốt cuộc tâm thái đế vương của Vân Chương đã kiến thiết tới đâu:” Điện hạ có thể điều Hạ Hoàn Thuần về kinh, phụ thân ngươi tựa hồ rất coi trọng vị sư huynh này của ngươi.”

“ Đương nhiên là coi trọng rồi, nên đệ tử không điều động nổi, huynh ấy mới là người kế thừa y bát của phụ hoàng đệ tử, nhưng phụ hoàng đệ tử nói rồi, trong vòng 20 năm nữa, huynh ấy không về kinh.”

“ Ở lại Tây Vực sao?”

Vân Chương không đáp mà lấy trong ống tay áo ra một bản danh sách đưa Từ Nguyên Thọ:” Đệ tử muốn những người này vào Thục.”

“ Kế hoạch nhập Thục của ngươi bị níu chân à?”

“ Có một số chuyện phụ hoàng, mẫu hậu đệ tử không tiện giải quyết, giờ tới lúc thanh trừ triệt để rồi.”

Từ Nguyên Thọ hít sâu một hơi: “ Điện hạ nói Thạch Trụ sao?”

“ Tần tướng quân đã qua đời vào tháng hai năm nay, trước khi qua đời đã gửi thư cho mẫu hậu đệ tử, trong thư hi vọng mẫu hậu nể tình bà ấy mà tha cho Mã thị.”

Chuyện này không cần nói cũng biết Phùng Anh sẽ đồng ý, Từ Nguyên Thọ hỏi: “ Mẫu thân ngươi đã đồng ý, sao ngươi lại nuốt lời?”

Vân Chương mặt lộ vẻ khinh bỉ, ngón tay gõ mặt bàn Nếu Mã thị giải tán tộc binh, giải giáp quy điền thì không phải không thể tha cho họ, kết quả là họ bề ngoài thì giải tán, thực tế lại ngầm giở trò, khiến đất Thục yên lành thành tặc khấu không ngớt. Thậm chí dám nhúng tay vào sản nghiệp gấm ở Cẩm Quan Thành, chu sa ở trong Ba, tham tiền tới người ta phát ghét.”

“ Đệ tử muốn biết, một tướng môn ngầm tổ chức tặc khấu , lại còn kiếm nhiều tiền tài thế để làm gì. Còn nữa, bọn chúng dám vươn tay vào Vân Quý, ngầm ủng hộ tổ chức bang phái gọi là Bài Bang, còn có Can tử doanh, cùng với Thiên địa hội đã bị tiêu diệt, thực sự là chán sống rồi. Phụ hoàng đã giao cho ta toàn quyền xử lý việc này, muốn ta cân nhắc xong rồi giải quyết.”

Từ Nguyên Thọ hỏi:” Điện hạ định xử lý thế nào?”

Vân Chương mỉm cười rót thêm nước cho Từ Nguyên Thọ, nói ngắn gọn:” Giết!”

“ Với cục diện bây giờ muốn giết những kẻ đó không hề khó, điều lão phu muốn hỏi là điện hạ định giết tới mức độ nào?”

“ Tất nhiên là giải quyết một lần dứt điểm.”

” Đã lập kế hoạch xong rồi sao?”

“ Chỉ còn đợi thu lưới nữa thôi.”

Từ Nguyên Thọ thở dài, cầm danh sách đứng dậy:” Điện hạ chờ chút, lão phu đi rồi về.”

Ông ta vừa mới đi thì một thiếu nữ áo lam thò đầu vào thư phòng, không thấy ai liền vui vẻ chạy tới chỗ Vân Chương:” Ra là ngươi thật, tới thư viện sao không tìm ta?”

Vân Chương mỉm cười điềm đạm:” Có vài việc muốn thương lượng với sơn trưởng.”

Cát Thanh bĩu môi có chút hờn dỗi:” Được rồi, ngươi làm việc trước đi, ta đợi ngươi ở Bạch Ngọc Đình.”

Vân Chương xua tay:” Không cần đợi ta, ta xong việc sẽ về thành Ngọc Sơn ngay, sáng sớm mai phải về Lam Điền xử lý chính vụ, sẽ có một thời gian dài không tới thư viện nữa.”

“ Ta biết rồi, ngươi là thái tử, nhất định có nhiều việc phải làm, không sao, ta ở thư viện đợi ngươi.” Cát Thanh tuy không vui nhưng muốn thể hiện mình là nữ tử hiểu chuyện, cười thật tươi với Vân Chương rồi đi:

Vân Chương nhìn Cát Thanh đi xa, vỗ đầu:” Khi đó mình điên à? Cô ấy có chỗ nào hay chứ?”

Khi rảnh rỗi nhàn nhã, tình yêu rất quan trọng, rất mỹ hảo, nhưng khi Vân Chiêu đi xa, nhiều việc trọng yếu đặt vào tay, Vân Chương nếm thử tư vị quyền lực, nhu cầu ái tình không cấp bách nữa, thậm chí là hành vi lãng phí thời gian nghiêm trọng.

Trong mắt Vân Chương, ái tình mỹ hảo tới mấy cũng không so được với chuyện hắn sắp làm, bộ trí một tấm lưới lớn, giết những kẻ có lòng dạ khác.

Còn về Cát Thanh, Vân Chương thấy nàng ngủ một giấc dậy có khi quên hết rồi.

Đến buổi chiều Vân Chương mang đi 29 người từ thư viện Ngọc Sơn, tất cả là học sinh tốt nghiệp khóa này.

Thanh trừ Bài Bang, Can Tử Doanh, Thiên Địa Hội, Mã thị, so với việc nói là một cuộc giết chóc, chẳng bằng nói là hoạt động kinh tế.

Bọn chúng nắm giữ nhiều sản nghiệp quan trọng ở Thục, Vân Quý, Tương Tây, sau khi tiêu diệt chúng, sẽ tiếp nhận sản nghiệp này, đồng thời phát triển nó, để bách tính dựa vào những kẻ đó sinh tồn sống càng tốt hơn, thế mới là trừ tận gốc.

Còn về phần giết người, Vân Chương không mấy hứng thú, vì giết người là lựa chọn vô dụng nhất, hắn đường đường là hoàng thái tử lại đi giết người, thế thì mất giá quá.

Vân Chương đi rồi, Từ Nguyên Thọ tìm Cát Xuân Huy uống rượu, hầu hạ hai người là Cát Thanh hoạt bát:

Rượu qua ba tuần, Từ Nguyên Thọ đã ngà ngà say, nhìn Cát Thanh vẫn còn ngây thơ vô tư, khẽ nói:” Đáng tiếc.”

Cát Xuân Huy vô cùng bình thản, vừa uống rượu vừa nói:” Tái ông thất mã, biết đâu lại là phúc.”

Cát Thanh không hiểu hai vị trưởng bối nói gì, cúi đầu đun rượu, nghịch ngợm ngọn lửa, vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu.

“ Rồng con trưởng thành rồi, bắt đầu họa hại nhân gian rồi.”

“ Thì rồng vốn là thứ sinh ra đã hại người mà.”

“ Ông không lo sao, rồng con rõ ràng là đã thoát ly khỏi chúng ta, đồng thời bắt đầu kính nhi viễn chi chúng ta rồi.”

“ Vân Chiêu là do ông dạy ra từ nhỏ, ông còn chẳng thể nào khiến Vân Chiêu làm việc theo quy tắc ông dạy, bằng vào cái gì cho rằng có thể hàng phục nhi tử của y.”

Từ Nguyên Thọ than:” Tâm huyết cả đời, vậy là trôi theo dòng nước.”

Cát Xuân Huy nghĩ khác:” Ông vốn không nên nghĩ như thế, người ta mới là hoàng đế, ông là người dạy học. Có điều sự giáo dục của ông vẫn thành công, chứ đổi lại là hoàng đế khác, cái loại tiên sinh thích nhiều chuyện như ông phải chết từ lâu rồi, cỏ trên một cũng xanh hai thước.”

Từ Nguyên Thọ bật cười:” Nói như thế là ta cũng thành công sao?”

Cát Xuân Huy nâng chén mời bạn già:” Thành công được một nửa, còn một nửa là thiên tính, không liên quan tới ông, Lão Từ, thế này là tốt lắm rồi, ta thấy hoàng đế để cho ông một đường sống rồi đấy. Đem hết tâm tư vào thư viện Ngọc Sơn đi, thời đại đã thay đổi, thịnh thế đang tới gần, con người không còn cái quyết tâm bất khuất trăm khó không sờn nữa, ông không thể lấy học sinh ba khóa đầu làm tiêu chuẩn, phải biết là hoàn cảnh của chúng khi đó với bây giờ khác biệt như trời với đất vậy.”

“ Không phải bọn nhỏ kém hơn, mà lòng ông loạn rồi.”

Từ Nguyên Thọ trầm mặc rất lâu, ngửa cổ uống cạn chén rượu, vỗ bàn một cái rống lên:” Thực sự không cam tâm.”

Rống xong cầm cả bầu rượu lên tu ừng ực hết cả bầu, thở hắt ra một hơi rượu:” Cứ vậy đi, có điều dạy học sinh ra sao thì ông vẫn phải nghe lão phu.”

Bình Luận (0)
Comment